Tư Niệm ngạc nhiên nhìn: "Chu Việt Thâm?"
Anh hai nhỏ cũng vui mừng kêu lên: "Bố!"
Dao Dao: "Ba ba!"
Chu Trạch Đông: "Bố."
Chu Việt Thâm xuống xe, ánh mắt lướt qua Tư Niệm và ba đứa nhỏ.
Thấy họ không sao, thần kinh căng thẳng suốt chặng đường của anh mới dịu xuống.
Sau khi hoàn thành công việc ở nhà xưởng, việc đầu tiên anh làm là nhanh chóng trở về nhà.
Nhưng đã là giờ tan làm, nhà lại trống không, không có ai.
Chu Việt Thâm lo lắng có chuyện xảy ra, bèn đến trường học một chuyến.
Từ miệng người ở trường anh mới biết được Tư Niệm đã đưa bọn nhỏ đến bệnh viện, nói là đứa nhỏ té xỉu.
Anh còn tưởng rằng ba đứa nhỏ gặp chuyện gì nên vội vã chạy đến bệnh viện.
Không ngờ lại gặp cô và ba đứa nhỏ ở đây.
"Sao rồi, không sao chứ? Anh vừa đến trường các em, nghe nói Tiểu Đông hay Tiểu Hàn bị té xỉu?" Anh nhíu mày nhìn vẻ mặt hồng hào của ba đứa nhỏ, không giống như những người vừa té xỉu.
Tư Niệm nghe thấy vậy, bật cười: "Làm sao có chuyện đó, không phải Tiểu Đông hay Tiểu Hàn đâu, mà là con nhà hàng xóm, tình cờ bị em gặp được nên em đưa đến bệnh viện, nhưng giờ không sao rồi."
Chu Trạch Hàn đi tới, cố ngẩng đầu nhìn Chu Việt Thâm: "Đúng rồi bố, con sẽ không té xỉu đâu, con rất mạnh mẽ, mẹ nói những đứa trẻ mạnh mẽ sẽ không té xỉu."
Chu Việt Thâm dịu dàng cúi xuống, khom lưng bế con trai lên, nâng lên hạ xuống vài lần, đúng thật, thằng nhóc tám tuổi này đã khá nặng rồi.
Được Tư Niệm chăm sóc thành một chú lợn con béo mũm mĩm.
"Không sao là tốt rồi."
Chu Việt Thâm nhìn về phía Tư Niệm: "Lên xe, anh đưa mọi người về nhà."
Tư Niệm đáp một tiếng, bế con gái lên xe.
Tiểu Đông theo sát phía sau, anh hai nhỏ vội từ trên người bố trượt xuống, muốn chen vào ngồi cùng với mẹ.
Bị Chu Việt Thâm nắm lấy cổ áo kéo ra.
"Đừng đẩy mẹ con, ngồi phía trước."
Nói xong, anh mở cửa xe nhét cu cậu vào, rồi kéo dây an toàn thắt cho cu cậu.
Anh hai nhỏ quay đầu lại, thấy anh trai đang nhìn mình cười.
Cu cậu lập tức không vui, bĩu môi nhìn sang Chu Việt Thâm vừa lên xe: "Bố, sao bố lại về rồi?"
Chu Việt Thâm vừa kéo dây an toàn vừa nghiêng đầu nhìn cu cậu, thấp giọng nói: "Sao vậy? Không muốn bố về à?"Truyện được Team The Calan tha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web tytnovel.
Anh hai nhỏ vội lắc đầu: "Không phải, con còn nghĩ nếu bố mãi không về, chúng con sẽ cùng mẹ đi tàu đến thăm bố."
Cu cậu nghĩ nếu Chu Việt Thâm lâu không về nhà thì chắc chắn anh đã đi rất xa.
Đã đi đến một nơi rất xa.
Chu Việt Thâm khẽ cười, lồng ngực rung nhẹ.
Giọng nói trầm thấp: "Con có lòng rồi."
Anh hai nhỏ hừ nhẹ: "Tất nhiên, vì mẹ nói con là một đứa trẻ có tình nghĩa."
Chu Việt Thâm nghiêng đầu nhìn Tư Niệm.
Tư Niệm trưng vẻ mặt như bị đau đầu.
Anh mỉm cười, khởi động xe.
Chiếc xe nhanh chóng dừng lại trước cửa nhà.
Anh hai nhỏ nhảy xuống xe như một viên đạn nhỏ.
Chu Trạch Đông cũng chạy theo sau.
Chu Việt Thâm dừng xe, bước vào trong nhà.
Cả nhà ngồi trên sofa, Tư Niệm rót cho Chu Việt Thâm một cốc trà rồi ngồi xuống bên cạnh, hỏi: "Việc ở nhà xưởng thế nào rồi?"
Chu Việt Thâm gật đầu nhẹ.
"Đã qua rồi, giờ đây các cơ quan đang tiến hành kiểm tra quy mô lớn, mười mấy trại chăn nuôi bị đóng cửa. May mà hôm đó em đã đến đó, nếu không trại chăn nuôi của anh có lẽ không thể tiếp tục hoạt động."
Tư Niệm ngạc nhiên: "Phía trên đang điều tra à?"
Chu Việt Thâm liếc nhìn con trai con gái đang tranh giành điều khiển từ xa, thu hồi ánh mắt.
"Ừ, ngay ngày hôm sau khi em rời đi, nhân viên điều tra đã đến."
Việc này coi như đã qua trong sự bình an, dù Chu Việt Thâm có các mối quan hệ, nhưng nếu bị coi là thương nhân có lòng dạ hiểm độc, anh cũng sẽ gặp nhiều rắc rối.
May mà hôm đó phát hiện kịp thời, xử lý mọi thứ.
Kiểm tra cũng không phát hiện vấn đề gì.
Vì chuyện này, mọi người đều khen Tư Niệm là phúc tinh.
Đã mang lại vận may cho anh.
Chu Việt Thâm cũng cảm thấy vậy.
Sau khi Tư Niệm đến bên anh, dường như mọi vấn đề và rắc rối đều được giải quyết dễ dàng.
Tư Niệm ngạc nhiên.
Sao lại trùng hợp như thế?
Đúng lúc có người muốn làm hại trại chăn nuôi của Chu Việt Thâm, ngay hôm sau đã có người đến điều tra, thật khó để không nghi ngờ có liên quan trong việc này.
Nếu hôm đó mình không đến, Chu Việt Thâm không ở trại chăn nuôi, có lẽ vấn đề này thật sự sẽ không được phát hiện.
Tuy nhiên, đối phương cũng rất khéo léo, làm sao họ biết nhóm người Chu Việt Thâm hiện đang áp dụng phương pháp chăn nuôi khép kín, không ra ngoài chứ?
Đúng lúc phòng ngừa thịt bị hỏng, Chu Việt Thâm thường xử lý và vận chuyển ngay sau khi giết mổ vào buổi sáng.
Vào giữa trưa trời nóng nên không giao hàng.
Rõ ràng đối phương đã biết tình hình của nhóm Chu Việt Thâm nên mới sử dụng chiến thuật này.
Như vậy, Chu Việt Thâm hoàn toàn không nhận thấy có vấn đề gì.
Nếu đến ngày hôm sau bộ điều tra đến nơi, phát hiện ra một đống heo chết thì dù heo trong trại chăn nuôi không gặp vấn đề gì, trách nhiệm chắc chắn sẽ rơi vào đầu của Chu Việt Thâm.
"Vậy thì dù đã kiểm tra nhiều cơ sở như vậy, sao vẫn có thịt lưu thông ra ngoài? Rất nhiều người cho rằng không có việc gì, mấy đứa nhỏ ăn phải đều đưa đến bệnh viện."
Chu Việt Thâm giải thích: "Triệu chứng như vậy không chỉ xuất hiện ở khu vực này, nên cấp trên mới nghiêm túc xử lý và trừng phạt các cơ sở sản xuất không đáng tin cậy. Nhưng luôn có người muốn kiếm lợi nên đã chuyển nhượng thịt với giá thấp cho những người ham rẻ."
Tư Niệm nhấp một ngụm trà, thở dài.
Chu Việt Thâm nhìn cô.
"Chuyện này sẽ sớm qua thôi, em yên tâm."
Chu Việt Thâm không lừa cô, dịch tả lợn đến nhanh nhưng cũng đi qua rất nhanh.
Khi nghe nói thịt đã được kiểm tra chuyên nghiệp nên không có vấn đề gì, mọi người lại tiếp tục xếp hàng ở hợp tác xã cung ứng và tiêu thụ mua thịt.
Dù sao thịt đã được kiểm tra chuyên nghiệp, mọi người cũng yên tâm hơn.
Nhưng mỗi ngày số lượng cung cấp không nhiều nên phải tranh giành.
Trước đó Tư Niệm còn lo lắng liệu điều này có ảnh hưởng đến việc kinh doanh của Chu Việt Thâm không.
Dù sao các thương nhân bất lương bán thịt heo bệnh đã khiến người dân trở nên cảnh giác, họ thà bỏ thêm tiền để mua từ hợp tác xã cung ứng và tiêu thụ cũng không muốn mua từ tay người bán rong.
Nhưng rất nhanh, cô nhận ra mình đã lo lắng thừa.
Trên hóa đơn mà Chu Việt Thâm gửi tới lại có các hợp tác xã cung ứng và tiêu thụ trong thành phố.
Điều này có nghĩa là, thịt heo bán tại hợp tác xã cung ứng và tiêu thụ đều được cung cấp từ trại chăn nuôi của Chu Việt Thâm.
Cô quả thật đã lo lắng thừa, người đàn ông này có thể làm ăn thành công, trở nên giàu có không phải chỉ nhờ vào may mắn.
Cô không bận tâm, nhưng những người trong khu nhà tập thể lại trở nên hả hê.
Nghe nói bây giờ mọi người chỉ ăn thịt heo đã được kiểm tra an toàn, chỉ trong vài ngày, nhiều trại chăn nuôi đã phá sản và chủ doanh nghiệp đã bỏ trốn.
Mọi người đều nghĩ rằng nhà họ Chu chắc chắn cũng không thể tiếp tục kinh doanh.
Kể từ khi nhà họ Chu đến đây, mỗi ngày đều được ăn uống thịnh soạn, bữa nào cũng có thịt, ngay cả thức ăn cho chó cũng tốt hơn của họ.
Giờ đây, khi thấy nhà họ Chu có thể phá sản, mọi người vui mừng khôn xiết.
Lần trước còn chế nhạo họ ở bệnh viện, giờ thì cuối cùng cũng gặp kết cục rồi.
Những đứa nhỏ trong khu nhà tập thể nghe tin nhà anh hai nhỏ không còn được ăn thịt nữa, bèn vui mừng nhảy cẫng lên.
"Nhà họ Chu phá sản rồi, anh cả thì khóc lóc, anh hai phải đi làm ruộng, em út nhặt rác, còn Tưởng Cứu sẽ bị bắt nạt ~"
Một đám trẻ con ỷ mình đông người, cố tình vây quanh anh hai nhỏ và Tưởng Cứu trên đường về nhà, vừa hát vừa nhảy.
"Chúng mày nói bậy, nhà tao làm gì phá sản!"
Anh hai nhỏ muốn xông lên đánh bọn trẻ, nhưng chúng hát xong đã nhanh chóng chạy mất.
Anh hai nhỏ nhất thời không biết nên đuổi theo ai.