“Dì, dì cũng muốn ăn sao?” Chu Việt Đông đối với cô vẫn còn rất lạ lẫm, sợ mình làm sai chỗ nào sẽ làm cô tức giận: “Để con bỏ thêm hai củ.”

Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ mười mấy tuổi, cho dù trong lòng có chán ghét phụ nữ đến mấy thì vẫn bị nỗi sợ lấn át.

Ngoại hình của Chu Việt Đông cũng rất tuấn tú, ngũ quan vô cùng nổi bật, đôi mắt y đúc Dao Dao, rất to nhưng ánh mắt lại sắc sảo hơn nhiều. Chỉ là vào lúc này, hai hàng lông mày của thằng bé cụp xuống, trông như một chú chó con bị bỏ rơi, vừa bất lực vừa đáng thương. 

Tư Niệm thở dài: “Nấu như vậy ăn sẽ không ngon, để mẹ dạy con làm.” 

Cô quan sát bếp lửa, nhặt mấy củ khoai to ở góc thả vào nồi.

Mấy củ khoai trong nồi gần chín, cô gắp ra: “Giúp mẹ bóc vỏ ra, sau đó cho vào bát nghiền nhuyễn nhé.”

Chu Việt Đông hơi lúng túng, chén đũa trên tay cũng cầm không chắc suýt thì làm rơi. Thằng bé thận trọng quan sát biểu cảm trên mặt cô, nhận thấy cô không chú ý tới mình thì mới đỏ mặt bóc vỏ khoai.

Tư Niệm tuy rằng không nhìn thấy thằng bé, nhưng chỉ cần nghe thấy âm thanh đó thôi cô cũng đoán ra được.

Trước đó cô có mua bột mì nhưng hôm qua đã dùng để làm mì sợi, trong túi cũng không còn lại bao nhiêu.

Trong nhà chỉ toàn là đàn ông, dạ dày đều rất khoẻ, mua một lần ăn chưa được hai ngày đã hết.

Số bột còn dư lại không nhiều, chắc chắn không đủ để làm mì, nhưng có thể làm một ít bánh rán cho bọn trẻ mang đi lên trường ăn.

Khoai được luộc mềm, chỉ cần ấn nhẹ đã mềm nhũn ra. Chu Việt Đông lập tức đưa qua cho cô. 

Tư Niệm đưa tay ra nhận lấy, đổ bột mì vào rồi bắt đầu nhào nặn. 

Chu Việt Đông chưa từng thấy cách làm này, tò mò nhìn không rời mắt. 

Tiếp đó, thằng bé nhìn thấy khối bột màu trắng đang dần dần ngả sang màu vàng chanh, khối bột trơn bóng, mùi thơm ngọt ngào của bột mì xông thẳng lên mũi.

Tư Niệm chỉ phết một lớp dầu mỏng lên mặt chảo, rồi nhào nặn bột thành hình bánh rán, đặt lên chảo sắt lớn để rán bánh.

Từ một khối bột mì, cô nướng được năm cái bánh nướng. 

Cô đứng bên cạnh chảo, liên tục lật qua lật lại những chiếc bánh đang cho đến khi chúng dần ngả màu vàng óng, sau khi vỏ ngoài giòn thơm cô mới lấy ra khỏi chảo. 

Cô đổ chút nước vào trong nồi, thả vài quả trứng vào luộc. 

Lúc này, khoai trong bếp cũng đã chín.

Tư Niệm lấy khoai ra, chia cho hai người hai cái bánh nướng rồi nói: “Sáng nay ăn tạm khoai lang đã, bánh để đến trưa rồi ăn, khoai lang để nguội sẽ rất khó nuốt.”

Dứt lời, cô không để ý đến vẻ mặt phức tạp của Chu Việt Đông, tự mình bưng phần bánh còn lại đi ra ngoài.

Cắn một miếng bánh to, Tư Niệm híp mắt, hương vị ngọt ngào tràn vào trong khoang miệng, quả nhiên rất thích hợp để làm bữa sáng.

Nhìn chiếc bánh nướng thơm phức, hai mắt Chu Việt Hàn sáng rực.

Tư Niệm ăn một lúc mới nói: “Lát nữa mẹ sẽ đưa Dao Dao đi vào thành phố, không biết chiều nay sẽ về lúc nào. Nếu các con về trước thì tự nấu cơm ăn nhé.”

Chu Việt Hàn lập tức trở nên căng thẳng. Cu cậu tâm tư không kín đáo được như Chu Việt Đông, nghe thấy cô muốn đưa em gái đi, cu cậu rất sốt ruột. 

Dù sao thời buổi bây giờ, có rất nhiều vụ việc bắt cóc buôn bán trẻ em xảy ra, đặc biệt là các cô gái. Nhiều gia đình không nuôi nổi nên bán con cho những vùng nông thôn hẻo lánh để làm con dâu nuôi từ nhỏ.

Bọn họ nghe nói mẹ của Thiết Đản trong thôn cũng được người ta mua về, đã vậy còn bị đánh đập.

Cu cậu vô thức nhìn sang anh trai, hy vọng anh trai có thể lên tiếng ngăn cản, nhưng lại nghe thấy Chu Việt Đông dõng dạc trả lời: “Được.”

Cu cậu sửng sốt suýt thì đánh rơi bánh nướng trong tay xuống đất.

Anh cả bị sao vậy, không phải anh ấy rất ghét những người phụ nữ đến nhà này sao? 

Sao lại đồng ý để người phụ nữ đó đưa em gái đi? 

Có phải anh cả bị người phụ nữ này đe dọa không?

Chu Việt Hàn bày ra vẻ mặt kinh ngạc, không chừng đang nghĩ rằng, cái nhà này chỉ có thể trông cậy vào mình. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Chu Việt Đông nhìn vẻ mặt ngây ngô, khờ dại của em trai mình, cầm lấy cái bánh nhét vào trong miệng cu cậu.

Tuy rằng vẫn chưa hết sửng sốt, nhưng khi chiếc bánh thơm phức được đút vào trong miệng, cu cậu không nhịn được mà nhai ngấu nghiến.

Hu hu hu~ thơm quá đi, ngon quá!

Khi hai người họ xuất phát lên đường, Tư Niệm còn nhét cho mỗi người một quả trứng luộc. 

**

Cô rửa mặt cho Dao Dao, đút cho cô nhóc ăn chút gì đó, rồi thu xếp đồ đạc và bắt xe đi vào thành phố. 

Dao Dao chưa từng đi xe, vì vậy lúc này rất phấn khích, suốt dọc đường đi cứ bi ba bi bô không ngừng, không giấu được vẻ tìm tòi, đôi mắt to tròn xinh đẹp tò mò nhìn ngắm xung quanh.

Đường đi vẫn chưa sửa xong, vô cùng xóc nảy, khiến cho Tư Niệm mơ màng buồn ngủ. Còn cô nhóc tuy rất tỉnh táo nhưng không hề khóc lóc chút nào, từ đầu đến cuối đều ngoan ngoãn ngồi trên đùi Tư Niệm. Những người ngồi trong xe không hề tiếc lời khen ngợi, họ chưa từng thấy đứa nhỏ nào dễ bảo đến vậy.

Tư Niêm mỉm cười hôn lên khuôn mặt bầu bĩnh của Dao Dao một cái, khi xe dừng tại bến xe trong thành phố, cô dắt Dao Dao xuống xe cùng.Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web tytnovel.

Cô không định ghé qua nhà họ Tư, vì vậy đi thẳng đến đài phát thanh.

Vừa mang cô nhóc vào trong đơn vị, một giọng nói cáu kỉnh từ sau lưng vang lên: “Tư Niệm? Cô còn tới đây làm gì?”

Tư Niệm ngoảnh mặt lại nhìn.

Đập vào mặt cô chính là một cô gái khoảng chừng mười tám mười chín tuổi, cô ấy mặc trang phục công sở, mái tóc được cắt ngắn, lớp trang điểm trên mặt cũng rất tinh tế.

Cô ấy thấy mình đã nhận đúng người, ánh mắt không che giấu vẻ khinh thường: “Tư Niệm, không phải cô bị đuổi khỏi nhà họ Tư, bị đưa trả về nông thôn rồi sao? Vì sao cô còn quay lại đây, làm sao… Cuộc sống ở nông thôn rất khó khăn nhỉ?”

Cô ấy nói với giọng hả hê khi chê cười trên nỗi đau của người khác.

Tư Niệm lục tìm trong kí ức của nguyên chủ, cuối cùng cũng nhớ ra được cô gái trước mắt này là ai từ trong mớ suy nghĩ rối bời trong đầu.

Cô ấy là em gái của vị hôn phu sĩ quan của nguyên chủ trước kia, Phó Thiên Thiên.

Cô ấy cũng chỉ tầm tuổi cô, nhưng từ nhỏ quan hệ giữa họ đã không tốt. Lý do cũng rất đơn giản, bọn họ đều sống trong cùng một khu nhà công vụ, nguyên chủ lớn lên thông minh xinh đẹp, còn cô ấy thân là con gái của thủ trưởng nhưng lại thua kém cô về mọi mặt, lúc nào cũng trở thành đối tượng để mọi người chỉ trỏ so sánh với cô.

Lâu dần, chắc hẳn sẽ không ưa gì nhau.

Nhất là sau khi nguyên chủ trở thành vị hôn thê của anh cô ấy, sự căm ghét đã lên tới đỉnh điểm.

Hai người đều chỉ học tới cấp ba, nguyên chủ bởi vì để làm dâu nhà giàu cho nên đã thôi học, còn Phó Thiên Thiên chỉ đơn giản là không muốn đi học.

Khi đó đài phát thanh phát thông báo tuyển dụng phát thanh viên, hai người họ tình cờ chạm mặt ở đó.

Tuy nhiên chỉ có cô được chọn làm người dẫn chương trình phát thanh, còn Phó Thiên Thiên chỉ có thể làm công việc hậu cần, trong lòng cực kỳ ấm ức.

Thường ngày cô đều nghe cô ấy châm chọc, móc mỉa đủ kiểu.

Còn chưa vào cửa đã trở mặt thành thù.

Lúc này vừa hay biết được Tư Niệm không phải con ruột, hay nói cách khác chính là một cô gái nông thôn, cô ấy vô cùng hả dạ.

Tư Niệm không thèm đoái hoài gì đến cô ấy, dù sao cô và nhà họ Tư đã sớm cắt đứt quan hệ với nhau, hoàn toàn không cần phải như nguyên chủ, vì muốn cưới vị hôn phu sĩ quan mà cứ phải ép mình nhẫn nhịn đối phương.

Lúc này, cô chỉ liếc nhìn cô ta một cái rồi xoay người bỏ đi.

Phó Thiên Thiên bị ngó lơ: “?”

“Cô đứng lại đó cho tôi!” Cô ấy hậm hực đuổi theo cô, chắn ngang đường không cho Tư Niệm đi tiếp, tức giận trừng mắt nhìn cô: “Tôi đang hỏi cô đó, cô điếc sao?”

Tư Niệm dừng chân, nhíu mày nhìn thẳng vào người cô gái còn thấp hơn mình cả nửa cái đầu.

Ánh mắt từ trên nhìn xuống đó khiến Phó Thiên Thiên rất khó chịu, vô thức hất cằm lên.

Rõ ràng về điều kiện, gia thế hay những mặt khác, cô ấy đều nổi bật hơn cả Tư Niệm.

Nhưng so về chiều cao, ngoại hình và học tập, cô ấy lại bị Tư Niệm áp đảo!

Nhất là chiều cao, cũng bởi vì cô ấy không cao bằng Tư Niệm, khí chất cũng không bằng cô ấy, nên đơn vị đã chọn Tư Niệm làm người dẫn chương trình chứ không chọn mình, tất cả là tại cô ấy quá thấp!

Thật sự khiến cô ấy tức chết!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play