“Tốt ạ, giống như lúc trước.”

“Giỏi, nhớ cố gắng học.” Quả thật, Chu Việt Thâm cũng hơi xa cách với hai đứa trẻ. Cả hai đều không thích trò chuyện, số giờ nói chuyện trong một tuần chỉ có thể đếm trên một bàn tay.

Tư Niệm bước tới, phá vỡ bầu không khí căng thẳng.

“À, anh Chu, tôi có nấu ít mì, anh có muốn ăn không?”

Chu Việt Thâm khẽ gật đầu, đứng dậy đi tới.

Nhìn thấy Tư Niệm, Dao Dao lập tức đưa tay ra, ê ê a a đòi bế.

Chu Việt Thâm nhướng mày nhìn Tư Niệm.

Tư Niệm nở nụ cười ôn hòa, bước tới trước nói: “Đưa con bé cho tôi đi.”

Cô đưa tay ra, những ngón tay thanh mảnh trắng trẻo, bếp núc rồi vẫn xinh đẹp như vậy.

Móng tay hồng hồng.

Chu Việt Thâm giao đứa bé cho cô, hạt đậu nhỏ vừa ở trong vòng tay của Tư Niệm bèn cười khúc khích.

Tư Niệm bế cô nhóc ngồi xuống bên cạnh. Chu Việt Thâm cầm đũa ăn rất nhanh, nhưng không thô tục, cũng không phát ra tiếng động lớn, cuối cùng, anh húp hết nước súp của bát mì lớn.

Chẳng có ai là không thích món mình nấu được ăn hết nhẵn, Tư Niệm cũng không ngoại lệ.

Cô nhìn Chu Việt Thâm nói: “Trong bếp vẫn còn, anh có muốn tôi nấu thêm cho anh không?”

“Không cần, cảm ơn.” Chu Việt Thâm đặt đũa xuống, điềm đạm đáp: “Cô nấu rất ngon.”

Người đàn ông nhìn Tư Niệm chằm chằm khiến cô hơi đỏ mặt: “Bình thường ở nhà không có việc gì làm nên tôi mới nghiên cứu nấu nướng chút thôi.”

“Phiền cô chăm sóc ba đứa trẻ rồi.”

“Không sao, tôi tình nguyện ở lại đây chứng tỏ tôi đã xác định sẽ chăm sóc chúng. Mấy đứa trẻ này rất ngoan, rất dễ chăm.”

Anh cả nhỏ và anh hai nhỏ thì không cần phải lo, hai đứa còn tự giác giúp đỡ cô làm việc nữa. Tuy còn nhỏ, nhưng Dao Dao không hay khóc lóc, làm loạn, cư xử rất lễ phép nên cũng không khó khăn chút nào.

Vừa hay cô lại thích nấu ăn nên hàng ngày nấu cơm cho mấy đứa trẻ thoải mái hơn nhiều so với việc làm nông.

Nhưng nghĩ đến việc làm, cô lại nhớ tới nguyên chủ, sau khi nghỉ học cấp ba, cô ấy làm phát thanh viên trong thành phố.

Phát thanh viên ở niên đại là nghề kỹ thuật, phải trải qua quá trình tuyển chọn khắt khe. May mắn thay, nguyên chủ có giọng nói hay, ngoại hình ưa nhìn, khí chất và phẩm chất tốt nên nhanh chóng được chọn.

Dù ở độ tuổi nào thì sắc đẹp vẫn luôn là ưu tiên hàng đầu, nếu có kỹ năng và bằng cấp thì lại càng có giá trị.

Thậm chí vì điều này mà cô ấy đã xử lý những người có trình độ học vấn cao hơn mình, danh chính ngôn thuận nhận việc.

Làm phát thanh viên đồng nghĩa với việc được hưởng đãi ngộ khá tốt dù thời tiết có hạn hán hay lũ lụt. Tính cả trợ cấp, một tháng có thể kiếm được khoảng năm mươi đồng. Ở niên đại thì ba mươi đồng là đủ để nuôi sống cả nhà rồi, năm mươi đồng quả thật là sống dư giả.

Chỉ là sau khi thiên kim thật trở về nhà, nguyên chủ lại hồ đồ, tìm người thế thân đi làm.

Có vẻ như cô nên sắp xếp lên thành phố một chuyến. Công việc này cô không làm được, ít nhất trong tương lai, công việc này cũng không còn cơ hội phát triển. Một thời gian nữa TV sẽ phổ biến, nhà nào cũng có TV, thời đại của radio sẽ sớm lụi tàn thôi.

Cô không có ý định làm công việc này.

Chẳng thà bán mấy cái bát sắt, chí ít còn được một số tiền.

Lúc đó cô sẽ có tiền đi học.

Nghĩ vậy, cô nói: “Ngày mai tôi muốn lên thành phố một chuyến.”

Chu Việt Thâm dừng một chút, khẽ gật đầu: “Được.”

“Để tôi nhờ thím Lưu đến chăm mấy đứa nhỏ.”

Tư Niệm lắc đầu:

“Không cần, tôi sẽ đưa Dao Dao đi cùng.” Sự cảnh giác ánh lên trong mắt cô. Nhìn thím Lưu là biết chẳng phải loại người tốt lành gì, nếu giao cho thím ta, Dao Dao sẽ bị tra tấn cũng không chừng.Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web tytnovel.

Tốt nhất là thím ta đừng bao giờ đến đây nữa.

Nhưng cô vừa mới đến, quan hệ giữa cô với nhà này kém xa so với thím ta. Nếu bây giờ Tư Niệm nói xấu thím Lưu thì chẳng khác nào ma mới bắt nạt ma cũ.

“Vậy có tiện không?” Chu Việt Thâm nghĩ cô muốn về thăm nhà, nếu mang theo đứa nhỏ thì sẽ bị người ta chê cười.

Suy cho cùng, cô cũng là một cô gái trẻ đẹp kết hôn với một người đàn ông lớn tuổi đã qua một đời vợ, chưa kể còn phải chăm sóc con chồng. ( truyện trên app T Y T )

Huống hồ cô xuất thân là thiên kim tiểu thư, dù ở nông thôn nhưng cũng khó tránh khỏi việc bị người ta bàn tán sau lưng.

“Không sao, đừng lo lắng, tôi chỉ làm chút việc thôi mà.”

Tư Niệm lắc đầu.

Chu Việt Thâm cũng không nói gì.

*

Ngày hôm sau, trời chưa sáng hẳn, Tư Niệm đã thức dậy.

Ở niên đại không có sinh hoạt đêm, ngay cả một người nghiện thức khuya như cô cũng không thể thức nổi, chưa muộn đã ngủ mất rồi.

Cô đứng dậy mở rèm, nghe thấy tiếng “hoo hoo”* bên ngoài cửa sổ.

(*Tiếng chim cú mèo)

Cơn gió nhẹ lướt qua mặt cô, không khí trong lành khiến cơn buồn ngủ lập tức tan biến.

Tư Niệm vươn vai đi xuống lầu, cô nhìn thấy đèn trong bếp đã sáng, có lẽ hai đứa trẻ đã dậy nấu bữa sáng rồi.

Dù đã hứa sẽ chăm sóc bọn trẻ nhưng cô không thể chu toàn mọi việc như một bảo mẫu.

Hai đứa trẻ này cũng không còn nhỏ nữa. Trẻ em ở nông thôn trưởng thành sớm, cũng cần phải học nấu ăn.

Ở niên đại, quan niệm trọng nam khinh nữ thể hiện rất rõ, nông thôn dù có nghèo đến đâu cũng không có chuyện đàn ông bước vào phòng bếp. Thật ra, các bé gái phải học may vá, cơm nước từ hồi bé xíu…

Họ sợ sau này con gái lấy chồng mà không biết nấu cơm sẽ bị nhà chồng khinh khi.

Tuy nhiên, ba mươi năm sau, đàn ông nấu ăn ngon lại được cộng điểm rất cao.

Ai mà không thích một người đàn ông thạo bếp núc, giỏi việc nhà?

Tư Niệm thầm nghĩ, cô cần phải thay đổi quan niệm ghét con gái của anh cả nhỏ mới được.

Đúng là có phụ nữ xấu, nhưng cũng có rất nhiều phụ nữ tốt.

Không thể chỉ vì thấy một người xấu mà vơ đũa cả nắm như vậy.

Nhìn thấy cô đi xuống lầu, Chu Việt Hàn có vẻ không được tự nhiên, cúi đầu nhìn ngón chân.

Tư Niệm cũng không quan tâm, đi vào phòng bếp thì thấy Chu Việt Đông đang đứng trước nồi lớn, nấu món gì đó.

Cô qua xem, thấy có hai củ khoai.

Cô không khỏi cau mày: “Con chỉ làm bấy nhiêu thôi sao?”

Hai đứa trẻ đã lớn, trưa không về nhà. Trường học ở nông thôn thời này không có căn-tin. Hai đứa phải ăn một bữa khô khan như vậy, nhịn tới chiều.

Chẳng trách sao gầy như khỉ.

Một đứa trẻ mười tuổi không cao bằng một đứa bảy, tám tuổi.

Cô nhớ đến lời miêu tả về anh cả nhỏ trong sách: “Điều mà Chu Việt Đông ngưỡng mộ nhất là sức mạnh và chiều cao của bố, nhưng bản thân thằng bé lại gầy gò yếu ớt, vì chuyện hồi nhỏ nên không thể cao thêm được nữa. Cơ thể của thằng bé suy yếu, cuối cùng chỉ có thể tham gia nghiên cứu khoa học, ước mơ mỗi lúc một xa…”

Thằng bé làm ông chủ, bất cứ thứ gì ngon đều nhét vào miệng em trai và em gái, nên bản thân lúc nào cũng bị đói.

Lúc nhỏ mắc bệnh thì không nói, tam quan của thằng bé cũng bị lệch lạc.

Em trai cao một mét tám, đã trở thành người mà thằng bé mơ ước. Tuy nhiên, trong những năm em trai nổi loạn, cảm thấy họ trở nên như vậy là do bố không quan tâm mình, suốt ngày chỉ lo bận việc, cuối cùng bước vào con đường không có lối về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play