“Vì sao cô hỏi thì tôi phải trả lời? Cô nghĩ cô là ai?”
“Tôi, tôi là…”
Phó Thiên Thiên nghẹn họng, gương mặt đỏ bừng, tức giận nói: “Đây chính là đơn vị của tôi, cô không còn làm việc ở đây, cô dựa vào đâu mà vẫn dám mò mặt tới đây!”
Tư Niệm nhíu mày, cô nói mình không đi làm khi nào?
Chẳng qua cô chỉ nhờ người đi làm hộ mình mà thôi, chứ không hề nói là sẽ không đi làm nữa.
Cho dù cô có không đi làm thật, cũng phải là cô đến xin từ chức và được cấp trên phê duyệt.
Ai nói cho cô ấy cô không đi làm vậy?
Tư Niệm: “Ai nói với cô là tôi không đi làm, lúc trước tôi chỉ tìm người tạm thời tiếp quản công việc của mình, nhưng điều này cũng không đồng nghĩa với việc là tôi không đi làm nữa.”
“Cái gì?! Không phải cô đã chuyển nhượng lại công việc này cho cái cô Lâm Tư Tư gì đó rồi sao?” Phó Thiên Thiên kinh ngạc, cô ấy vì chuyện này mà đến giờ vẫn còn thấy ấm ức, thân là con gái thủ trưởng, vậy mà lại phải đi làm cu li cho một người phụ nữ từ quê lên.
Cô ấy còn ấm ức hơn cả khi Tư Niệm còn làm ở đây nữa!
Dù gì cô cũng không cho rằng cái cô Lâm Tư Tư gì đó đẹp hơn mình!
“Không phải, tôi nghe người nhà cô nói, không phải cô tự nguyện nhượng lại công việc đang làm cho Lâm Tư Tư sao? Tôi còn tự hỏi từ khi nào mà cô lại cam chịu như vậy, hoá ra chính cô cũng không biết chuyện?”
Phó Thiên Thiên nhìn cô với ánh mắt như nhìn một kẻ ngốc.
“Lâm Tư Tư?” Tư Niệm híp mắt hỏi lại, trước đây nguyên chủ có nhờ một phát thanh viên khác đến thay ca, bởi vì có thể nhận được mức lương gấp đôi cho nên người đó rất vui vẻ đồng ý, sao công việc này có thể rơi vào tay Lâm Tư Tư một cách vô lý như vậy được.
Vẻ mặt Phó Thiên Thiên như bị táo bón: “Vu Hiểu làm được một khoảng thời gian thì Lâm Tư Tư lại tới làm. Tôi nghe nói cô đã đi rồi, tôi còn tưởng rằng cô sẽ không bao giờ quay lại.”
Tất nhiên cô ấy sẽ không nói cho Tư Niệm biết, vì chuyện này mà cô ấy đã hả hê rất lâu.
Chỉ là khi hay tin cái cô Lâm Tư Tư gì đó từ trên trời rớt xuống thay thế vị trí của Tư Niệm, Phó Thiên Thiên liền cười không nổi.
Tại sao cái thứ yêu ma quỷ quái gì cũng có thể chèn ép cô ấy vậy!
Khi Tư Niệm nhận được vị trí này, hai người họ đã cạnh tranh công bằng, cô ấy tự nhận do mình không cao, cô ấy nhận thua!
Nhưng cái cô Lâm Tư Tư gì đó cũng có cao hơn cô ấy mấy đâu, sao lại cho cô ta chứ!
Tư Niệm mơ hồ đoán được, khi cô vừa mới xuyên không tới đây, lúc đó đầu óc vẫn còn rối rắm, không còn tâm trí mà nghĩ đến chuyện công việc.
Có lẽ sau khi người nhà họ Tư thấy cô rời đi, vị trí này để trống, cho nên mới lợi dụng quan hệ để cho Lâm Tư Tư thay thế vị trí của cô.
Cô không muốn tiếp tục dây dưa với người nhà họ Tư, dù sao bọn họ cũng đã nuôi dạy nguyên chủ rất tốt,
Nhưng công việc này, Tư Niệm không muốn để cho Lâm Tư Tư được hời!
Cô mang ơn nuôi dưỡng của nhà họ Tư, nhưng cô không nợ gì Lâm Tư Tư,
Loại công việc này, nếu như không có năng lực, cũng chỉ có thể dựa vào quan hệ để đi cửa sau.
Sau khi thông suốt mối quan hệ trong đó, Tư Niệm nhìn Phó Thiên Thiên đang ấm ức nói: “Tôi không cho cô ta, công việc này là do tôi quên ăn quên ngủ để cạnh tranh mới có được, làm sao có thể cho người khác chiếm được. Cho dù có muốn cho, tôi cũng sẽ bán đi, sao có thể nhường cho cô ta mà không đòi lại được gì, tôi cũng không phải kẻ ngốc.”
Phó Thiên Thiên nghe vậy, trong đầu lóe lên một suy nghĩ, nhìn Tư Niệm với vẻ mặt đồng cảm: “Vậy cô quả thật rất đáng thương, không phải con ruột đã đành, đến cả công việc cũng bị cướp mất. Nhưng cô vẫn hơn Lâm Tư Tư nhiều, ít nhất cô cũng giống tôi, không dựa dẫm vào quan hệ trong nhà để đi cửa sau, mà cạnh tranh công bằng, dựa vào thực lực của mình để có được! So với cô ta, tôi càng nể phục cô hơn.”
Nghĩ đến Lâm Tư Tư lợi dụng quan hệ đi cửa sau để vào làm, cô ấy thân là con gái của thủ trưởng còn ngại phải lợi dụng quan hệ, cô ta là cái thá gì!
Đối với hành vi này của Lâm Tư Tư, Phó Thiên Thiên còn thấy ghê tởm hơn. Ngay cả Tư Niệm người mà cô ấy với không ưa lúc này cũng trở nên thuận mắt hơn.
“Cô ta ngay cả tiếng phổ thông cũng nói không chuẩn lắm, hiệu quả sau khi phát sóng kém hơn cô rất nhiều.” ( truyện trên app T Y T )
Lâm Tư Tư chỉ mới vào nghề, trước đây chưa từng tiếp xúc qua, đột nhiên vào làm chắc chắn sẽ không theo kịp, không hề chuyên nghiệp tí nào.
Khoé môi Tư Niệm giật giật, nghe cô ấy lải nhải chê bai không ngừng. Giờ phút này, cô cảm thấy, cô gái này không phải tới gây sự với mình, mà là tìm cô để trút bầu tâm sự về Lâm Tư Tư.
Sau khi nói xong, Phó Thiên Thiên không ngại làm rùm beng lên: “Đi thôi, tôi dẫn cô đi tìm cô ta, chị Trần đang nói chuyện với cô ta đó.”
Tư Niệm bị cô ấy kéo tới phòng phát thanh, lúc này chị Trần đang nói chuyện gì đó với một cô gái khác, vẻ mặt nghiêm túc, sắc mặt không được tốt lắm.
Người này là phát thanh viên kỳ cựu từng chỉ dẫn cho nguyên chủ, mỗi khi có nhân viên mới tới ứng tuyển, đều phải vượt qua được cuộc tuyển chọn gắt gao của chị ấy. Yêu cầu rất cao, ngay có nguyên chủ có giỏi giang đến mấy cũng phải nghe chị ấy mắng vài lần.
Mọi người đều rất sợ “ông lớn” trong đơn vị này.Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web tytnovel.
“Chị Trần! Chị xem ai tới này!” Phó Thiên Thiên hô vang, thu hút ánh nhìn của hai người đang ngồi bên kia.
Lâm Tư Tư vừa quay đầu lại, vừa hay đối mặt với ánh mắt tìm tòi của Tư Niệm. Vẻ mặt cô ta bỗng căng thẳng.
“Tư Niệm? Sao cô lại tới đây?” Chị Trần nhìn thấy Tư Niệm, vẻ mặt bỗng trở nên khó coi.
Vốn dĩ Tư Niệm chính là người chị coi trọng nhất trong nhóm người mới, chẳng được bao lâu thì cô không đến nữa, cũng không giải thích được vì sao lại giao lại công việc này cho một người mới không có chuyên môn gì cả, khiến cho khối lượng công việc của chị tăng lên không ít. Chị Trần cũng vì vậy mà bực bội trong lòng.
Lúc này khi nhìn thấy Tư Niệm, sau khi cảm xúc kinh ngạc qua đi, sắc mặt cũng không tốt hơn là bao.
Tư Niệm rời mắt khỏi Lâm Tư Tư, nhìn về phía người phụ nữ trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, đeo kính gọng đỏ, mặc bộ vest công sở trước mặt rồi nói: “Chị Trần, em về đi làm ạ”
Cô vừa thốt ra lời này, sắc mắt Lâm Tư Tư trở nên tái mét, sau đó bắt đầu hoảng loạn.
Vẻ mặt chị Trần cũng rất sửng sốt: “Không phải cô chuyển nhượng lại công việc này cho Lâm Tư Tư rồi sao?” Chị Trần hết nhìn cô rồi lại nhìn cô ta.
“Đúng vậy, chị Tư Niệm, chị đang nói gì vậy. Bố mẹ nói chị trở về thôn, sau này cũng không tiện đi làm, cho nên mới để cho em tới đi làm thay chị.” Lâm Tư Tư vội vàng phân trần, còn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ bố mẹ.
Có lẽ cô ta muốn dùng hai chữ bố mẹ để gây áp lực cho cô,
Trong nguyên tác, nguyên chủ quả thật không quay lại làm việc, tâm trí hoàn toàn chìm đắm trong số phận bi thảm khi phải lấy một người đàn ông lớn tuổi, đã vậy còn phải nuôi con cho hắn ta.
Làm gì có tâm trạng mà đi làm.
Hơn nữa, lòng tự trọng của nguyên chủ quá cao, sợ mình quay về thành phố sẽ bị người ta chê cười, bị bọn họ chế giễu về xuất thân của mình, cho nên cô không hề quay lại đây.
Cũng không hề biết rằng, công việc của mình đã bị Lâm Tư Tư cướp lấy.
Vì vậy khi cô vừa quay lại, cô ta liền trở tay không kịp.
Tư Niệm khó hiểu hỏi cô ta: “Cô đang nói gì vậy, tôi nói mình không tiện đi làm khi nào? Không phải tôi đã tìm người tạm thời đến tiếp quản công việc hay sao, chuyện này chị Trần cũng biết. Nếu tôi đi làm nữa, dù không tiện đi làm, sao tôi có thể không nói cho chị Trần biết?”
“Không phải như vậy đâu chị Tư Niệm, đều do bố mẹ không muốn chị phải vất vả, cho nên mới nhờ em giúp chị. Bố mẹ nói chờ sau khi chị quay lại sẽ nói chuyện với chị, vừa hay em mới tan ca, chi bằng em cùng chị trở về, để bố mẹ nói chuyện với chị nhé?”
Tư Niệm giận run người.
Từng câu từng câu đều nhắc đến bố mẹ, muốn gây áp lực cho cô, như thể cô không đồng ý thì là bất hiếu vậy.
Thời này tội bất hiếu lớn hơn trời, cô gái này đúng là biết bắt cóc đạo đức* người khác thật.
(*) “Bắt cóc đạo đức” hay “trói buộc đạo đức” là hiện tượng quy chụp hóa các tiêu chuẩn quá giới hạn, thậm chí còn “từ trên trời rơi xuống” để yêu cầu, ép buộc hoặc công kích, gây áp lực và thao túng hành vi của người khác bằng cách nhân danh công lý.