Hơn nữa, với thái độ kỳ lạ này của thằng bé, ai mà chẳng khủng hoảng.
Lúc này, thậm chí đầu Tư Niệm còn xuất hiện một ý nghĩ đáng sợ: Thằng bé… muốn giết mình à?
Tim Tư Niệm đập thình thịch.
Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Chu Việt Đông nhìn cô một lúc rồi quay đi. Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đẹp trai, nhưng lại mang vẻ lạnh lùng khó đoán.
Quả thật, những người có số làm chủ đều không phải là người bình thường.
Chu Việt Đông cầm quai cặp sách, xoay người rời đi không nói một lời.
“Đúng là không thể hiểu được.” Tư Niệm bất lực với thằng bé này. Cô quay người lại, bỏ mì vào nồi, sau đó bắt đầu cho mỡ lợn, nước tương và gia vị, hành lá cắt nhỏ vào từng bát.
Mì vừa được cho vào bát, bóng dầu nổi lên, mùi hành lá và mỡ lợn xông vào mũi.
Món mì dầu hành đơn giản đã sẵn sàng.
Trong phòng Chu Việt Đông, Chu Việt Hàn ngồi ở trước mặt anh trai, mặt thẫn thờ ra, tay ôm em gái đang còn ngậm kẹo.
“Anh, chúng ta nên làm gì đây?” Cu cậu nuốt nước miếng, nhìn em gái mình một tay cầm bánh quy, một tay cầm kẹo sữa Đại bạch thỏ. Cu cậu vẫn chưa thích ứng với tình cảnh hiện tại.
Chu Việt Đông lau nước miếng cho em gái, nói: “Chờ mấy ngày xem.”
“Nhưng, nhưng mà bà Lưu nói em gái mình bị người phụ nữ xấu xa đó ức hiếp.” Chu Việt Hàn lo lắng ôm chặt em gái, không muốn giao em gái cho bất cứ ai.
“Em nghĩ sao về bà Lưu?” Ánh mắt Chu Việt Đông sâu thẳm, không hề giống một đứa trẻ mười tuổi.
Chu Việt Hàn hơi ngẩn người, sau đó cau mày nói: “Em cũng không thích bà ta lắm. Bà ta nấu ăn dở tệ, lại còn thích nói dối bố…”
Nói đến đây, cu cậu đột nhiên giật mình.
Chu Việt Đông bế em gái vào lòng, nhìn kỹ khuôn mặt hồng hào của cô nhóc, nói: “Đúng vậy, bà ta rất thích nói dối.”
“...”
“Cộc cộc cộc…”
Có người gõ cửa phòng.
Giọng nói dịu dàng của Tư Niệm từ ngoài cửa vang lên: “Anh cả nhỏ, anh hai nhỏ, đến giờ ăn rồi.”
Hai anh em nhìn nhau rồi đứng dậy bước ra khỏi cửa.
Tư Niệm nhìn hai đứa trẻ, cả hai đều mặc quần áo vải màu xám, có nhiều mảnh vá.
Khoảng thời gian này thời tiết nóng nực, đi bộ đường xa như vậy, đến giờ đầu hai đứa trẻ vẫn ướt mồ hôi.
Hai đứa trẻ trông khá giống nhau, nhưng vẻ mặt của anh cả nhỏ lạnh lùng, còn anh hai nhỏ thì thận trọng.
Tư Niệm âm thầm chuyển tầm nhìn, bất ngờ cảm thấy mình bị thứ gì đó kéo lại.
Cô nhìn xuống thì bắt gặp đôi mắt to như quả nho của Dao Dao đang nhìn cô, đôi tay nhỏ bé vươn ra như muốn bế.
Sự dịu dàng ánh lên trong đôi mắt Tư Niệm, cô cúi người bế đứa bé lên, sau đó quay lưng đi xuống lầu.
Biểu cảm của trẻ con bao giờ cũng trong sáng, chân thật nhất. Ai đối xử tốt với mình thì cô nhóc sẽ thích.
Rõ ràng là Dao Dao rất thích cô.
Nhưng Dao Dao không thích bà nội Lưu vì cô nhóc chưa bao giờ vòi bà nội Lưu bồng mình cả.
Chu Việt Đông cụp mắt, cùng em trai đi theo cô.
Trên bàn bày mấy bát mì nóng hổi, mỗi bát đều có một quả trứng luộc vàng ươm thơm phức, khiến hai đứa trẻ đói bụng cả ngày nay phải nuốt nước miếng.
Tư Niệm ngồi xuống, nhìn sang hai người rồi nói: “Ăn đi, ăn chưa no thì vào bếp lấy thêm, trong bếp vẫn còn.”
Cô vừa nói vừa lấy mì đút cho Dao Dao.
Lần này Chu Việt Đông không ngăn em trai mình ăn mì của cô, hai đứa trẻ ăn mì ngấu nghiến không phải vì chưa từng ăn mì mà đây là lần đầu tiên hai đứa trẻ được ăn món mì vừa thơm vừa dai như vậy.
Nó chẳng giống những gì chúng từng ăn trước đây, nó có mùi lúa mì. ( truyện trên app T•Y•T )
Đồ ăn mẹ kế nấu ngon hơn đồ ăn bà nội Lưu nấu gấp trăm lần, lâu lắm rồi hai người mới có một bữa no nê.
Ăn xong, hai người chủ động thu dọn bát đĩa, vào bếp rửa bát. Tư Niệm cảm thấy rất vui. Cô vừa làm mì sợi nên người có mùi hơi khó chịu, đang thay đồ ngủ và đi tắm thì có tiếng gõ cửa.
Tư Niệm tưởng Dao Dao tới tìm mình, cô treo quần áo lên trên, cười quay đầu lại: “Con bé này, mới xa dì một lát…”
Chưa kịp nói hết câu, nụ cười của cô chợt cứng đờ.
Chu Việt Thâm lập tức đóng cửa lại.
Tư Niệm: “…” Tiếng hét nghẹn lại trong cổ họng.
Cô không biểu hiện cảm xúc gì, mặc áo khoác vào, nghĩ xem tại sao mình không khóa cửa.
Sau khi thay đồ ngủ, cô bước ra ngoài, nhìn thấy người đàn ông đang đứng ở cửa quay lưng về phía mình.
Tư Niệm theo thói quen nhìn từ trên xuống dưới.
Người đàn ông cắt tóc gọn gàng, mặc áo may ô màu xám. Mồ hôi thấm đẫm một mảng lớn trên lưng, vô tình để lộ những đường cong cơ bắp của anh.
Cánh tay và bả vai rám nắng, cơ bắp không thô mà rất săn chắc, dáng người trông gầy nhưng lại vô cùng khỏe khoắn.
Những đường gân nổi trên cánh tay, ngón tay to dài, nghe nói đàn ông như thế này đều “rất được”.
Tư Niệm vô thức nuốt nước miếng. Khi cô định thần lại thì người đàn ông cũng quay đầu, ánh mắt cô chuyển sang phần thân dưới của người đàn ông...
Chu Việt Thâm: “...”
“Tôi có thể mượn phòng tắm của cô được không? Ống nước trong phòng tắm công cộng hỏng rồi.” Anh nhìn Tư Niệm, giọng nói trầm thấp.
Tư Niệm vội vàng chuyển tầm mắt, khuôn mặt trắng trẻo mềm mại ửng hồng: “Được chứ, anh cứ vào đi.”
“Phiền cô rồi.” Chu Việt Thâm lịch sự gật đầu, đi thẳng vào trong.
Tư Niệm vốn tưởng bình thường anh về rất muộn, nên cô mới không suy nghĩ nhiều, lúc thay quần áo cũng không khóa cửa, may mà người đàn ông này cũng ra dáng nam nhi.
Cô thở phào nhẹ nhõm, bước xuống lầu rồi vào bếp nấu mì cho anh.
Người ta đã cho mình nhiều tiền như vậy rồi, Tư Niệm cũng nên tự nguyện nấu cho anh vài bữa cơm.
Chu Việt Thâm tắm rửa rất nhanh, khoảng mười phút sau, thân người còn ướt đi xuống lầu.
Anh nhìn ngôi nhà không một vết bẩn, mới có một ngày mà ngôi nhà đã trở nên vô cùng sạch sẽ. Trước đây lúc nào cũng có mấy con muỗi, chỗ nào cũng bừa bộn, nhìn vào cảm thấy rất khó chịu.
Tuy nhiên, bây giờ mọi thứ đều ngăn nắp sạch sẽ, không khí thoáng đãng, mặt sàn sáng bóng.
Không cần nghĩ cũng biết đây là thành phẩm của người phụ nữ kia.
Bởi vì ở nông thôn, hiếm có người lau sàn nhà sạch sẽ như vậy.
Ngoài ra còn có một bình thủy tinh đặt trên bàn ăn, trong đó cắm những bông hoa dại dễ dàng tìm thấy bên vệ đường, tạo thêm bầu không khí ấm áp cho cả ngôi nhà.
Lại nhìn sang sô pha, anh cả nhỏ và anh hai nhỏ đang làm bài tập, Dao Dao đang dựa trên sô pha xem TV. Bình thường cô nhóc hay lem luốc, nhưng hôm nay thì trắng trẻo hồng hào, quần áo sạch sẽ, trông còn tròn trịa hơn trước.
Chu Việt Thâm nhướng mày, bước tới, anh đưa tay bế đứa bé lên, một mùi sữa ngọt ngào thoang thoảng trước mũi.
Cô nhóc vẫn cầm nửa chiếc bánh quy trên tay.
Những thứ này thường không có sẵn ở nhà.
Chu Việt Thâm không nuôi con nên cũng không rõ những chuyện này. Anh cứ nghĩ chỉ cần có cơm ăn là được.
Dù công việc rất bận rộn, không có thời gian chăm sóc con nhưng anh sẽ không hà tiện với chúng.
Tuy nhiên, dù có chi bao nhiêu tiền thì những đứa trẻ này vẫn nhỏ gầy như đậu.
Không phải Chu Việt Thâm chưa từng nghĩ đến việc tìm một người phụ nữ, nhưng lúc trước tìm được một người, cô ta lại rất độc ác, suýt hại chết con anh.
Sau đó, anh phải tìm người đến nấu ăn cho ba đứa con.
Nhưng cũng không có hiệu quả rõ rệt.
“Bố.”
“Bố.”
Anh cả nhỏ, anh hai nhỏ nhìn thấy anh thì tự giác thẳng lưng, lễ phép chào lớn.
“Ừm.” Chu Việt Thâm ôm cô con gái nhỏ vào lòng, nhìn hai đứa trẻ có gương mặt giống chị gái mình, bởi vì trời sinh nét mặt Chu Việt Thâm có phần nghiêm nghị nên bọn trẻ có chút sợ. Mấy năm anh nhập ngũ, các binh viên thấy anh là cụp đuôi ngay huống hồ hai đứa trẻ này.
“Học hành sao rồi?” Anh nhẹ giọng hỏi.