"Không ngờ hội trưởng lại về lúc này. Xin lỗi, lần em sau sẽ không như vậy nữa." Ánh mắt Thẩm Thuần lướt qua đôi mắt hơi đảo của Tạ Bách Viễn.
Người có thể bị "bẻ cong", tuyệt đối không phải là thẳng thuần túy. Thiên hướng tính dục là bẩm sinh, có lẽ một số người từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng của một số quan niệm, cũng sẽ có xu hướng tính dục không giống với số đông. Nhưng người thẳng thật sự thì không thể bẻ cong được.
Bất kể trong bản gốc, Tạ Bách Viễn vì cảm động hay lý do gì khác mà chấp nhận Hứa Trạch, đều đủ để chứng minh anh là người đồng tính.
Nếu phán đoán ban đầu không đủ để chứng minh, thì cảnh tượng trước mắt này lại là bằng chứng rõ ràng.
Giữa những người đàn ông thẳng, đừng nói là chỉ mặc quần đùi chạy khắp hành lang, có lúc đánh bóng nóng quá cởi áo cũng không ít, vai kề vai, không bao giờ có cảm xúc ngại ngùng. Đối với người chỉ vì đối phương để lộ ngực mà ngại ngùng, thì cong hơn cả cái kẹp giấy rồi.
Trong nguyên gốc, Tạ Bách Viễn dù ở bên Hứa Trạch, cũng sống một cuộc sống khổ hạnh như nhà tu, động tác thân mật duy nhất dường như chỉ đến nắm tay, tính cách lạnh lùng, Hứa Trạch không dám dễ dàng xâm phạm.
Có lẽ đây cũng là nguyên nhân khiến Hứa Trạch không có cảm giác an toàn, nhưng xem tình hình hiện tại….
"Ăn uống, sắc dục là bản tính", ngay cả hội trưởng Tạ cũng không tránh khỏi thuộc tính này.
Chỉ là bất ngờ thuần khiết.
Thẩm Thuần sẽ không vì thế mà cho rằng Tạ Bách Viễn thích mình, tình hình hiện tại đại khái giống như phản ứng của đàn ông thẳng khi nhìn thấy mỹ nữ, dù có chút rung động, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là nhìn vài cái.
Tạ Bách Viễn có thể cảm nhận được hành động của hắn qua ánh mắt liếc, khi Thẩm Thuần mặc áo phông, anh vô thức thở phào nhẹ nhõm: “Không cần.”
Anh cúi xuống nhặt chìa khóa, đóng cửa lại và ngồi vào vị trí của mình, quay lưng về phía Thẩm Thuần, lưng vẫn vô thức thẳng tắp.
Máy tính được bật lên, các tài liệu cần xem và cuộc họp dự định đều ở trên đó. Trước đây Tạ Bách Viễn luôn xử lý rất nhanh, nhưng bây giờ tay đặt trên bàn phím, suy nghĩ lại bay đi nơi khác.
Thẩm Thuần đẹp trai là điều ai cũng biết, Tạ Bách Viễn biết nhưng không để ý.
Anh đã gặp không ít chàng trai ngoại hình ổn, dù không bằng Thẩm Thuần, nhưng hầu như những người anh gặp đều thích phụ nữ.
Trong xã hội tương đối cởi mở này, tình yêu đồng giới dù đang không ngừng được ủng hộ và khẳng định, thế hệ trẻ mới càng hưởng ứng tiến bộ và phát triển của văn hóa xã hội, mang lại nhiều sự thấu hiểu hơn, nhưng thực sự thích người cùng giới vẫn là thiểu số.
Mà bản thân Tạ Bách Viễn thuộc về thiểu số này, anh thích đàn ông.
Trước đây cũng có nam giới tỏ tình với anh, lý do từ chối không phải vì sợ lộ, mà là tình cảm không thể miễn cưỡng, không phải cứ thích đàn ông là bất kỳ người đàn ông nào cũng được.
Không để ý đến Thẩm Thuần không phải là không đánh giá cao hắn. Ngoại hình của Thẩm Thuần vượt quá dự đoán của Tạ Bách Viễn về người bạn đời tương lai, hắn quá đẹp. Dừng từ không chê vào đâu được thì cũng không quá, nhưng hắn có lẽ sẽ thích phụ nữ.
Trong giới này, bẻ cong một người đàn ông thẳng là vô đạo đức.
Dù có câu nói "thẳng thật sự không bẻ cong được", nhưng trong đó vẫn có một bộ phận là có thể song tính nhưng không có ý thức thích người cùng giới. Nếu không có sự dụ dỗ, cả đời họ sẽ không nhận ra, bản thân người đó có thể sống một cuộc sống có con có cái, nhưng lại cưỡng ép đưa họ vào giới này có thể bị người khác dị nghị, với Tạ Bách Viễn mà nói cũng là vô đạo đức.
Ngoại hình phù hợp với thẩm mỹ, nhưng lại là thẳng, đây cũng là lý do Tạ Bách Viễn chọn cách cư xử lạnh nhạt với Thẩm Thuần.
Nhưng anh thực sự đánh giá thấp sức hấp dẫn của Thẩm Thuần với mình. Dù ánh mắt dừng lại trên màn hình máy tính, trong đầu Tạ Bách Viễn vẫn lờ mờ hiện lên khoảnh khắc kinh ngạc đó, giọt nước từ mái tóc đen nhỏ xuống xương quai xanh đẹp đẽ, chảy quanh chỗ lõm, men theo…
Tiếng tim đập hơi lớn, cổ họng cũng hơi khô.
Anh vốn đang hài lòng vì có một người bạn cùng phòng vừa ý, bây giờ lại bắt đầu không vừa ý.
Ngón tay Tạ Bách Viễn vô thức gõ phím, suy nghĩ hơi hỗn loạn. Cho đến khi thân hình ấm áp và hơi nước phía sau bao phủ xuống, suy nghĩ của anh dường như trong khoảnh khắc đó trở nên trống rỗng, trái tim thì trở nên nóng bỏng.
"Hội trưởng, cái file này không cần nữa sao?" Thẩm Thuần nghiêng người, tay chống lên bàn cạnh Tạ Bách Viễn, cúi xuống xem file trên máy tính hỏi.
Tạ Bách Viễn tỉnh lại, nhìn thấy những dòng chữ mình vô thức xóa trên màn hình máy tính, đồng tử trong giây lát mở to.
Đây là phương án tổ chức bộ nộp lên, còn là bản cuối cùng, dĩ nhiên là phải dùng, bên trong các khoản chi tiêu đều chuẩn bị rất chi tiết, mà anh lại xóa mất mấy dòng, may mắn là chưa lưu nên có thể khôi phục.
Hơi thở ấm áp bên tai dường như mang theo hơi nước nhẹ nhàng thổi động lông tơ trên tai, tai Tạ Bách Viễn khẽ động, nắm chặt chuột nói: “Ừ, đây là phương án cần chỉnh sửa, có chuyện gì sao?”
"Không có, thấy hội trưởng cứ xóa mãi, nên em qua xem thôi." Ánh mắt Thẩm Thuần lướt qua đỉnh tai anh, đứng dậy vừa vén khăn vừa tiếp tục lau tóc.
Chỉ để lại Tạ Bách Viễn đối diện màn hình, môi hơi mím, tay xóa đi giọt nước mát rơi trên vai lúc nãy, trong lòng không hiểu sao có chút hư hỏng.
"À hội trưởng..." Thẩm Thuần như chợt nhớ ra điều gì đó lên tiếng.
Tiếng gọi này khiến Tạ Bách Viễn vô thức buông lỏng ngón tay đang véo nhẹ, ngồi ngay ngắn hỏi: “Chuyện gì?”
"Chỉ là em muốn hỏi buổi phỏng vấn hội sinh viên cần chú ý những gì?" Thẩm Thuần treo khăn lên, tay vuốt mái tóc còn ẩm nói: “Lần đầu tham gia hội nhóm kiểu này, em còn hơi căng thẳng, muốn hỏi thêm kinh nghiệm.”
Trạng thái này của hắn, Tạ Bách Viễn không thấy chút căng thẳng nào, ngược lại là bản thân mình... tĩnh tâm. Người như Thẩm Thuần thế này xem ra không phù hợp để cùng nhau chung sống qua ngày, đừng nói đến thiên hướng tính dục, các phương diện khác cũng không hợp.
"Cứ giữ trạng thái như lúc phát biểu nhập học là được, không cần căng thẳng." Tạ Bách Viễn lạnh lùng nói.
"Phát biểu nhập học có thể viết trước bản thảo, phỏng vấn là ứng biến tại chỗ. Hội trưởng, chúng ta có duyên ở chung phòng, có thể cho em biết trước đề không?" Thẩm Thuần mang theo nụ cười nói.
Hắn nhỏ hơn Tạ Bách Viễn hai tuổi, nhưng khi nói chuyện lại tự mang theo ba phần ý cười, nói chuyện nhẹ nhàng càng như mang theo chút ý làm nũng, người tiếp xúc với hắn rất khó từ chối yêu cầu.
Cho biết trước đề cũng không sao, mỗi năm những câu hỏi đó về cơ bản cũng chỉ là vài câu, chủ yếu xem năng lực cá nhân và khả năng ứng biến. Lần phát biểu nhập học của Thẩm Thuần đã bị ban Văn Nghệ và ban Đối Ngoại để mắt, chỉ chờ hắn nộp đơn là kéo vào, kết quả có thể nói là không có gì bất ngờ.
"Cậu muốn vào câu lạc bộ nào?" Tạ Bách Viễn hỏi.
"Ban Tổ Chức." Thẩm Thuần nói.
Hứa Trạch vào chính là ban Tổ Chức, nhưng hắn tham gia ban Tổ Chức không phải để theo dõi, mà là vì công việc tổ chức kế hoạch tương đối nhẹ nhàng.
Tạ Bách Viễn: “...Sao lại nghĩ đến việc tham gia câu lạc bộ này?”
"Em thích làm việc yên tĩnh." Thẩm Thuần cười nói.
Ban Văn Nghệ và ban Đối Ngoại xem ra quả thực không yên tĩnh, tính cách người này lại không giống mình nghĩ. Tạ Bách Viễn trong lòng lóe lên suy nghĩ, nhưng giọng điệu lại càng lạnh hơn: “Chuẩn bị tốt là được, nếu bên anh cho cậu biết trước đề, với người khác không công bằng.”
Nghe qua thật lạnh lùng vô tình, không để ý chút tình cảm nào.
Thẩm Thuần lại không có chút ngượng ngùng nào khi bị từ chối: “Cũng phải, hội trưởng cũng có lo lắng của hội trưởng, vậy em chỉ có thể chuẩn bị tốt vậy.”
"Ừ." Tạ Bách Viễn không tìm thấy bất kỳ cảm xúc tức giận nào trên mặt cậu, trong lòng lại không hiểu sao có chút áy náy “Thật sự không cân nhắc ban Văn Nghệ sao?”
"Hội trưởng muốn em vào ban Nghệ à?" Thẩm Thuần hỏi.
"Không có." Tạ Bách Viễn phủ nhận.
Sự thật như Tạ Bách Viễn nghĩ, Thẩm Thuần gia nhập hội sinh viên không tốn chút sức lực nào, năng lực ứng biến và tổ chức của hắn khiến các anh chị khóa trên phỏng vấn thông qua ngay tại chỗ.
"Chào mừng em gia nhập ban Tổ Chức." Nhóm trưởng ban Tổ Chứ cười vươn tay ra nói.
"Cảm ơn nhóm trưởng." Thẩm Thuần cũng đứng dậy bắt tay.
Kết quả phỏng vấn xác định, Thẩm Thuần bước ra khỏi phòng phỏng vấn, chị khóa trên bên cạnh vẫn đang gọi số: “Số 75 vào phỏng vấn...”
Thẩm Thuần đi qua lối đi giữa đám đông, khi đối diện với người vừa đứng dậy đi tới, rất tự nhiên nghiêng người nhường đường.
"Cảm ơn." Hứa Trạch hơi cúi người tỏ lòng cảm kích, khi ngẩng đầu nhìn rõ là ai, sững sờ một chút.
Thẩm Thuần - nhân vật nổi tiếng trong tân sinh viên. Dù là người như Hứa Trạch không quan tâm chuyện bên ngoài, cũng luôn có thể nghe thấy thanh danh của Thẩm Thuần ở khắp nơi.
Đại diện tân sinh viên, đẹp trai, gia thế tốt, ăn nói lịch sự, lại hòa nhã với mọi người.
Trong lời khen ngợi của nhiều người, vị tân sinh viên này gần như có thể sánh ngang với Tạ Bách Viễn.
Lúc phát biểu nhập học, Hứa Trạch ngồi hàng sau đã thấy Thẩm Thuần, dáng người cao lớn và ngoại hình tuấn tú của chàng trai thật sự rất phù hợp đứng dưới ánh đèn sân khấu. Như nhiều người nói, so với ngoại hình của Tạ Bách Viễn không hề kém cạnh.
Sau đó y cũng từng gặp, trong các lớp hợp lại học chung, xung quanh Thẩm Thuần luôn đông người, người ngưỡng mộ, người thân thiết, hắn dường như sinh ra đã ở trên cao.
Thiên chi kiêu tử trong trường, Hứa Trạch tưởng mình không có cơ hội nói chuyện với loại người này. Dù cùng ở đại học A, thủ khoa và người vừa đủ điểm vào có sự khác biệt một trời một vực. Đối mặt với Thẩm Thuần, y có một cảm giác tự ti khó tả.
Y không ngờ người như vậy lại nhường đường cho mình khi đường hẹp gặp nhau,tình huống bị khinh thường trong tưởng tượng cũng không xảy ra.i.
"Cảm ơn." Hứa Trạch lại nói nhỏ.
"Không có gì, mau vào đi." Thẩm Thuần ra hiệu nói.
Hứa Trạch gật đầu, căng thẳng chỉnh lại cổ áo sơ mi, chào chị khóa trên gọi số rồi bước vào phòng phỏng vấn.
Ánh mắt Thẩm Thuần từ người Hứa Trạch thu về, sau đó mang theo nụ cười rời khỏi tòa nhà.
Đại học đã là một xã hội thu nhỏ, chỉ là nhiều người chưa nhận ra mà thôi. Thành tích nhập học của Hứa Trạch không xuất sắc, nhưng dù đối mặt với tuyển thành viên trong trường, y vẫn mặc áo sơ mi quần tây chỉnh tề, xem ra có chút quá nghiêm túc, nhưng người phỏng vấn sẽ thích sự nghiêm túc này.
Nghiêm túc chứng tỏ để tâm, chứng tỏ coi trọng, hơn nữa trang phục nghiêm túc sẽ để lại ấn tượng đầu tốt.
Thẩm Thuần cũng từng nghĩ tính cách và thành tích như Hứa Trạch làm sao gia nhập hội sinh viên, bây giờ mới hiểu. So với trang phục thường ngày của các sinh viên khác, y xem ra rất coi trọng buổi phỏng vấn này.
Cơ hội dành cho người có chuẩn bị, câu nói này không hề sai.
Chỉ là trời nóng thế này, áo sơ mi dài tay mặc vào vẫn hơi nóng.
Thẩm Thuần nới lỏng cổ áo, cởi hai cúc trên cùng, tay vẫy vẫy cho thoáng, nhưng lại nghe thấy tiếng chụp ảnh.
Thẩm Thuần nhìn sang, cô gái chụp lén tay chân luống cuống, mặt đỏ bừng giấu điện thoại nói: “Xin lỗi...”
"Đưa điện thoại đây." Thẩm Thuần đi tới, nhìn xuống hai cô gái đang căng thẳng nói.
"Xin lỗi, chúng tôi không..." Cô gái ngượng ngùng đưa điện thoại ra nói: “Chúng tôi sẽ xóa ngay.”
Chụp lén quên tắt tiếng thật là xấu hổ, sao không mở luôn đèn flash nhỉ.
Thẩm Thuần cầm lấy điện thoại lật vài tấm ảnh trên đó, vì là chụp từ phía sau, ngay cả góc nghiêng cũng rất mờ, chỉ có thể nhận ra là cậu qua dáng người.
"Xóa làm gì? Muốn chụp thì nói trực tiếp với tôi không phải tốt hơn sao?" Thẩm Thuần hơi khom người, đứng trước mặt cô gái nhấn nút chụp, hình ảnh đóng băng, hắn trả lại điện thoại: "Giữ lấy, lần sau đừng tùy tiện đưa điện thoại cho người khác.”
________
Đã sửa ngày 8 tháng 6 năm 2025