Bài phát biểu của Thẩm Thuần rất thành công, ít nhất là khi bước xuống sân khấu, tiếng vỗ tay vẫn không ngớt.
"Bài phát biểu thật tuyệt." Một chị khóa trên đứng bên cạnh nhìn Thẩm Thuần với ánh mắt rạng rỡ.
"Thực ra cũng hơi căng thẳng, may mà không mắc lỗi." Thẩm Thuần gấp tờ giấy phát biểu lại và bỏ vào túi.
"Thật không nhận ra được." Chị khóa trên cười nói: “Thời tiết cũng nóng quá, mau ra phía sau thay đồ đi.”
"Vâng." Thẩm Thuần đáp.
Tạ Bách Viễn đã thay lại quần áo thường ngày và đứng một bên. Anh không xem hết toàn bộ bài phát biểu của Thẩm Thuần, nhưng từ phong thái bình tĩnh tự nhiên của hắn, có thể thấy người này không hề có chút căng thẳng nào.
Cảm nhận của Đỗ Tân không sai, người như Thẩm Thuần thực sự rất phù hợp với công việc đại diện, ít nhất là ngoại hình này đã đủ để tạo ra sức hút lớn.
"Một lúc nữa tan hội, hội trưởng có về cùng không?" Thẩm Thuần đặt tay lên khuy áo vest, cởi đến nửa chừng bỗng như nhớ ra điều gì đó quay đầu lại hỏi.
Tạ Bách Viễn thực sự không có việc gì, nếu không cũng sẽ không đợi ở đây. Mối quan hệ giữa anh và Thẩm Thuần vốn không thân thiết. Nhưng nếu đúng như Đỗ Tân nói, Thẩm Thuần chắc chắn sẽ gia nhập hội sinh viên, vậy thì cơ hội tiếp xúc sau này chỉ có nhiều không ít, xây dựng mối quan hệ tốt cũng là điều tất yếu: “Ừ.”
"Được, đợi em năm phút, em sẽ ra ngay." Thẩm Thuần nhanh chóng rời đi.
Tạ Bách Viễn vô thức nhìn đồng hồ. Anh là người rất có ý thức về thời gian, việc gì nên làm lúc nào, dự kiến hoàn thành trong bao lâu, về cơ bản đều sẽ đạt được. Có khung thời gian quy định, một số việc dường như nằm trong phạm vi kiểm soát.
Tạ Bách Viễn ngồi ở hậu trường chờ đợi. Bên phía hội trường, lời kết thúc đã được nói xong và mọi người đang giải tán. Thời gian trôi qua từng phút từng giây, khi hơn bốn phút trôi qua, cánh cửa phòng thay đồ từ bên trong mở ra. Khoảnh khắc đó, Tạ Bách Viễn cảm thấy vui vẻ và thoải mái.
"Hội trưởng sốt ruột rồi à?" Thẩm Thuần vừa đóng cửa vừa cười hỏi.
"Không." Tạ Bách Viễn đứng dậy, giọng điệu cũng không lạnh lùng như mọi khi: “Đi thôi.”
Sau khi lễ đón tân sinh viên kết thúc, lẽ ra là kỳ huấn luyện quân sự, nhưng vì một số lý do nên đã dời đến năm thứ hai.
Chương trình học năm thứ ba đã giảm tương đối, năm nhất tuy không kín lịch nhưng cũng không ít. Nhưng khi so sánh với trải nghiệm năm cuối cấp ba phải học từ sáng đến tối, cảm giác như nhẹ nhàng hơn khi trong thời khóa biểu không có tiết tự học vào buổi tối.
Một số môn học đào tạo chung thì sẽ được ghép lớp, sinh viên giữa các lớp không phân biệt rõ ràng như thời cấp ba. Việc trở thành bạn bè phần lớn dựa vào sự phù hợp về quan điểm.
Mặc dù Thẩm Thuần có ngoại hình nổi bật, nhưng hắn không hề kiêu ngạo, thích tụ tập với các bạn nam hơn là các bạn nữ, lại còn rủ nhau đánh bóng rổ vài lần, mối quan hệ khá tốt.
"Chỗ ngồi cạnh cậu đúng là vị trí vàng, lúc nào cũng có các cô gái để ý." Vương Trác ngồi ngay ngắn, nhìn xung quanh cười nói: “Bây giờ vị trí cạnh cậu vẫn chưa ai dám ngồi, một thời gian nữa nếu tôi còn ngồi cạnh cậu, chắc chắn sẽ bị người hâm mộ của cậu ăn tươi nuốt sống mất.”
"Vậy tôi có nên thu phí không?" Thẩm Thuần mở sách giáo khoa, ánh mắt lại rơi vào Hứa Trạch đang ngồi ở hàng thứ ba.
Chàng trai trông thanh tú, thân hình hơi gầy, làn da cũng hơi nhợt nhạt vì lâu ngày không gặp ánh mặt trời. Trong đám tân sinh viên không nổi bật cũng không âm dương cổ quái, chỉ là so với môi trường xung quanh đang thì thầm trò chuyện, y lại có vẻ cô đơn một cách kỳ lạ.
"Cậu đừng nói, thực sự có tiêu chuẩn thu phí đấy. Như Tạ Bách Viễn mà cậu biết đấy, mỗi lần lên lớp, chỗ ngồi xung quanh trước sau đều có tiêu chuẩn thu phí nghiêm ngặt,khóa học càng giảm, giá thành càng tăng." Vương Trác nói nhỏ với Thẩm Thuần: “Cậu xem, đều là đàn ông, người khác đều có các cô gái bỏ tiền ra để tiếp cận, còn chúng ta... không tính cậu, muốn tìm một nửa khó cũng như lên trời vậy.”
Vương Trác không xấu trai, dáng người cao, ngũ quan không có khuyết điểm gì, dù không gây ấn tượng mạnh như Thẩm Thuần nhưng muốn tìm bạn gái cũng không khó. Cách nói này chỉ là phóng đại mà thôi.
Thẩm Thuần cười một tiếng hỏi: “Vậy tớ thu tiền của ai bây giờ?”
"Người ngồi đó chứ ai." Vương Trác nói.
Thẩm Thuần cười: “Vậy cậu phải giữ mối quan hệ tốt với tôi, sau này muốn kiếm tiền mà không cần vốn thì vẫn có hy vọng đấy.”
Vương Trác sững sờ một chút rồi hiểu ra, vỗ vai Thẩm Thuần nói: “Bạn bè cùng nhausánh bước suốt đời, ai yêu trước là chó.”
"Biến đi." Thẩm Thuần bật cười.
Chương trình đại học không khó với Thẩm Thuần. Cậu không nghĩ mình thông minh bẩm sinh, chỉ là sống lâu, làm nhiệm vụ nhiều, nên học được cả những thứ nên học và không nên học. Chỉ có như vậy, khi cần dùng mới không hoảng loạn. Nếu người khác sống lâu như cậu, chắc cũng có những kiến thức tương tự.
Ngoài các khóa học của tân sinh viên, sôi nổi nhất là tuyển thành viên câu lạc bộ. Câu lạc bộ thư pháp, cờ vây và các câu lạc bộ hoạt hình, muôn màu muôn vẻ, đủ hình đủ loại.
Video bài phát biểu của Thẩm Thuần ngay trong ngày đã lên trang nhất diễn đàn trường và các trang mạng xã hội. Với ngoại hình xuất chúng, chưa làm gì đã trở thành nhân vật nổi tiếng trong trường.
“Xác nhận, đôi giày thể thao Thẩm Thuần mặc khi nhập học ít nhất bốn chữ số, vali kéo cũng là phiên bản giới hạn, ước đoán là con nhà giàu.”
“Hình ảnh bước vào trường thật tuyệt, rõ ràng có thể dựa vào ngoại hình, lại phải dựa vào tài năng.”
“Nghe nói Thẩm Thuần vẫn chưa có bạn gái, còn giữ vẹn nguyên mối tình đầu! Một kiểu thiếu niên tưởng chừng như ‘vua tình trường’ mà lại thuần khiết thế này đúng là loài sắp tuyệt chủng rồi! Các chị em, còn chờ gì nữa — xông lên thôi!”
“Tôi cảm thấy mình có cơ hội.”
"Anh bạn, cậu thật sự chưa yêu bao giờ sao?!" Lý Cẩn, người thường chơi bóng rổ cùng Thẩm Thuần, khoác cổ cậu ta, biểu cảm không khác gì nhìn thấy bảo vật quốc gia.
"Thật mà." Thẩm Thuần gạt tay anh ta ra: “Trời nóng thế này đừng có ôm vai bá cổ, cậu không thấy nóng à?”
"Tôi không thấy, tôi muốn các cô gái ghen tị." Lý Cẩn giơ ngón tay cái lên: “Trông thế này mà chưa yêu bao giờ, thật là phí cái mặt này.”
Thẩm Thuần mỉm cười, ném quả bóng về phía anh ta: “Anh đây gọi là thuần khiết.”
Thẩm Thuần thực sự chưa yêu bao giờ. Sống lâu như vậy lẽ ra phải có một hai mối tình sâu đậm, nhưng không may là không có.
Một là cậu rất nhạt nhẽo về mặt tình cảm, ở thế giới nguồn gốc đã gặp những lão quái vật kia, nhiều người trong thế giới nhiệm vụ không đáp ứng tiêu chuẩn chọn bạn đời của cậu. Hai là tính bất định của những nhiệm vụ trước, hoàn thành nhiệm vụ là biến mất.
Thời gian biến mất không cố định, có lúc như con rùa vạn năm ở lại rất lâu, có lúc lại như phù du sớm nở tối tàn.
Dù chưa yêu bao giờ nhưng hắn đã chứng kiến không ít sự chia ly, đôi khi nó có thể lấy mạng một người khác.
Dù cũng có người khiến hắn hứng thú về ngoại hình, nhưng không cần thiết phải vì chút hứng thú nhỏ nhoi đó khiến người khác đau khổ.
Còn việc hai người cùng nhau vui chơi, Thẩm Thuần càng không hứng thú, do đó dù sống lâu như vậy, hắn vẫn chưa yêu bao giờ.
"Được rồi, thuần khiết, các cô gái bây giờ thích kiểu người thuần khiết." Lý Cẩn đón lấy quả bóng: “Cậu thật sự không vào câu lạc bộ bóng rổ à.”
"Thỉnh thoảng chơi là được rồi, suốt ngày mồ hôi nhễ nhại khó chịu lắm." Thẩm Thuần vẫy tay với anh ta.
Các cô gái có thích hay không, thực sự không liên quan đến hắn. Dù chưa yêu bao giờ nhưng người khiến hắn cảm thấy có một chút hứng thú đều là nam giới.
"Thiếu niên thuần khiết đúng là không nên suốt ngày mồ hôi nhễ nhại." Lý Cẩn trêu chọc.
Thẩm Thuần không đáp lại lời trêu chọc của anh ta, mà dùng thực lực nói chuyện, trên sân bóng rổ với tỷ số cách biệt lớn, khiến một kẻ miệng lưỡi giảo hoạt kia phải ngậm miệng lại.
Sân bóng rổ náo nhiệt, nhưng thư viện lại yên tĩnh và mát mẻ. Cơn nóng mùa thu chưa qua đi, điều hòa trung tâm khiến nơi đây vô cùng dễ chịu. Dù có tiếng động, cũng chỉ là tiếng bước chân cố tình nhẹ nhàng và thỉnh thoảng tiếng gõ bàn phím khẽ khàng.
Tạ Bách Viễn cúi đầu xem sách. Đại học ngoài việc nghe giảng, quan trọng nhất là tự học. Muốn đạt điểm cao, muốn học kiến thức ngoài sách giáo khoa, phần lớn đều dựa vào tự học, anh cũng không ngoại lệ.
Vị trí Tạ Bách Viễn ngồi là cố định, ít người dám tranh. Vị trí gần cửa sổ thỉnh thoảng nhìn ra xa, thường thấy nhiều người trên sân bóng rổ dưới ánh mặt trời chói chang. Hình ảnh động thỉnh thoảng làm giảm bớt sự bực bội khi ngồi lâu, nhưng hôm nay khi nhìn ra, ánh mắt anh bỗng dừng lại.
Khoảng cách từ sân bóng rổ đến thư viện khá xa, không thể nhìn rõ mặt người, nhưng khi nhìn người đang ném bóng trên sân, Tạ Bách Viễn vô thức xác định đó là Thẩm Thuần.
Người đàn em này giống như một vật phát sáng, thu hút tất cả những ai đã nhìn thấy cậu ta. Đây là một sức hút nhân cách khó tả. Tạ Bách Viễn tự nhận mình xuất sắc, nhưng cũng thừa nhận khó có thể như Thẩm Thuần, chỉ trong vài ngày đã có thể xây dựng mối quan hệ tốt với mọi người xung quanh.
Tạ Bách Viễn phát hiện muộn, hoạt động trên sân bóng rổ không kéo dài lâu, một nhóm thanh niên ôm bóng rời đi. Cho đến khi nhóm người đó biến mất, Tạ Bách Viễn mới nhận ra mình đã vô tình xem hơn mười phút.
Nhiệm vụ hôm nay hoàn thành gần xong, Tạ Bách Viễn thu dọn đồ đạc đứng dậy. Việc anh rời đi khiến nhiều người thất vọng. Nhưng ai cũng biết, vị hội trưởng Tạ này giống như một người không bao giờ yêu, từ chối tất cả những người tỏ tình với anh, bao gồm cả nam lẫn nữ.
Bởi vì một người đàn ông cao ráo, chân dài, khuôn mặt lạnh lùng, cách xa người khác ngàn dặm như vậy thực sự rất thu hút những người đồng tính nam. Thậm chí có người nói hội trưởng Tạ thực sự là gay.
Nhưng khi có người nói vậy, những lời phản bác ngay lập tức làm nổ tung cả bài đăng. Một người đàn ông đẹp trai, xuất sắc, lạnh lùng như vậy sao có thể là gay cơ chứ?
Vừa lúc Tạ Bách Viễn rời đi, những sinh viên ngồi xung quanh vừa còn chăm chú học tập lập tức đồng loạt buông lỏng vai. Được vào học tại ngôi trường danh giá như Đại học A, họ đương nhiên có thực lực, cũng hiểu rõ chỉ có chăm chỉ mới không phụ hoài bão thuở nhỏ. Nhưng dù sao cũng phải biết kết hợp làm việc và nghỉ ngơi, Phần lớn trong số họ không cho rằng phải học đến mức kiệt sức mới là đúng đắn. Thế nhưng, ai cũng muốn để lại ấn tượng tốt với học trưởng, vậy nênhọ cũng đành cố hết sức.
Bầu không khí trở nên thoải mái hơn, nhưng không ai rời đi. Hứa Trạch ngồi cách chỗ Tạ Bách Viễn ba hàng ghế, ngẩng đầu nhìn vị trí trống với ánh mắt đăm chiêu. Người thích anh ấy... thật sự rất nhiều.
Trong ký túc xá nam, Thẩm Thuần vừa tắm xong, rửa sạch mồ hôi. Nghĩ trong phòng không có ai, rèm cửa cũng đã kéo, cậu chỉ tùy tiện mặc mỗi chiếc quần đùi rồi vừa lau tóc vừa mở cửa phòng tắm bước ra. Ai ngờ vừa ra đến ngoài, cửa phòng lại bị mở từ bên ngoài bằng chìa khóa.
Hai người nhìn nhau, không khí đột nhiên đông cứng. Mãi đến khi chiếc chìa khóa trong tay Tạ Bách Viễn vô thức rơi xuống sàn, bầu không khí kỳ lạ ấy mới bị phá vỡ.
"Sao lại không mặc áo?" Giọng Tạ Bách Viễn hơi khô khan.
Thẩm Thuần tùy ý lau tóc, nhặt chiếc áo phông ngắn mặc vào, ánh mắt đầy hứng thú lướt qua đôi tai đang ửng hồng của Tạ Bách Viễn.
Chà, chuyện này thú vị đây.
_______
Đã sửa ngày 8 tháng 6 năm 2025.