Trong bức ảnh lấy bóng cây xanh làm nền, vẻ ngoài điển trai của chàng trai được lưu lại rõ nét. Dù hắn là người đứng trước, hơi nghiêng đầu một chút, cũng không hề làm giảm đi vẻ ngoài xuất chúng của mình.
"Ồ, ồ." Cô gái ngơ ngác nhận lại điện thoại, gương mặt đỏ ửng lên đến tận mang tai, khẽ nói: "Cảm ơn cậu."
"Đi thôi." Thẩm Thuần vẫy tay, rồi bước đi dưới tán cây.
"Cậu ấy đẹp trai quá đi mất!" Cô gái này thì thào với bạn mình, giọng đầy phấn khích.
"Xem tớ có vào khung không, đây là camera trước mà, sao vẫn đẹp thế này!!!" Cô gái kia reo lên: "Gửi cho tớ một bản, tớ phải in ra dán lên đầu giường mới được."
"Không ngờ cậu ấy dễ tính thế." Cô gái ngắm nghía bức ảnh, nói: "Tớ còn chẳng muốn đăng lên diễn đàn nữa."
"Tớ cũng vậy…" Cô bạn đồng ý.
Hai cô gái nhìn nhau, rồi đồng lòng quyết định: xóa ngay những bức ảnh chụp lén trước đó, chỉ giữ lại tấm mới chụp chung, backup (sao lưu) cẩn thận và khóa lại.
Tuy nhiên, dù họ cố giữ kín, bản in của bức ảnh vẫn bị ai đó chụp lại và đăng lên diễn đàn, khiến danh tiếng của Thẩm Thuần càng thêm nổi.
"Hội trưởng, sao cậu ấy lại vào ban Tổ Chức chứ…" Đỗ Tân ngồi bệt trên ghế của Tạ Bách Viễn, thở dài não nề, "Gương mặt đẹp thế này, vào đấy chẳng phí quá sao!"
"Năng lực tổ chức của cậu ấy cũng rất tốt, Lục Đào trực tiếp tuyển đấy." Tạ Bách Viễn ngồi trên giường, bình thản đáp.
"Lục Đào thì đắc ý rồi, nhưng tôi vẫn đau lòng lắm. Nếu cậu ấy vào Ban Văn nghệ, chúng ta tiết kiệm được bao nhiêu ngân sách tuyên truyền chứ!" Đỗ Tân ôm ngực than trời.
"Tuyên truyền không chỉ dựa vào ngoại hình." Tạ Bách Viễn nói.
"Hội trưởng nói đúng, nhưng cậu có biết bao nhiêu tân sinh viên năm nay thi vào trường này chỉ vì cậu không?" Đỗ Tân thở dài, "Mấy người như cậu, sao cứ không nhận ra giá trị ngoại hình của mình vậy!"
"Tôi có thể hỗ trợ cậu tuyên truyền." Tạ Bách Viễn bình tĩnh đáp.
"Hội trưởng, dù cậu cũng rất nổi tiếng, nhưng…" Đỗ Tân nhìn ánh mắt của Tạ Bách Viễn, cười gượng, "Nhưng thời thế khác rồi, giờ Thẩm Thuần đã vượt mặt cậu rồi. Nghĩ mà xem, nếu hai nam thần cùng xuất hiện, hiệu ứng sẽ còn lớn hơn gấp bội!"
Tạ Bách Viễn không đáp. Anh biết Thẩm Thuần rất được lòng người – trong khi những người đến ký túc xá tìm anh hầu hết chỉ vì công việc, thì người tìm Thẩm Thuần lại khác. Cậu ta thực sự có mối quan hệ rộng. Nhưng việc vượt mặt anh… có vẻ hơi nhanh.
"Tôi không đùa đâu, bài viết về Thẩm Thuần vẫn đang đứng đầu diễn đàn này." Đỗ Tân lôi điện thoại ra, mở trang diễn đàn cho Tạ Bách Viễn xem bài đăng được ghim đầu.
Bài viết rất nổi bật, ngay ảnh đầu tiên là tấm hình rõ nét của Thẩm Thuần, nhưng hai cô gái bên cạnh đã bị xóa mặt, chỉ còn lại khoảng trống.
Phía dưới bài đăng, người ta còn chế ảnh, ghép đủ loại khuôn mặt lên chỗ trống đó.
"Ước gì mình là cô gái được chụp ảnh chung với Thẩm Thuần ngày hôm đó, hạnh phúc biết bao!"
"Người đứng gần Thẩm Thuần là tôi đây, cảm ơn mọi người."
"Rốt cuộc là dùng uy lực gì mà dụ được đàn em dễ thương của chúng ta chụp tấm hình 'nóng bỏng' này vậy?! Đúng là thế đạo suy vi, nhân tâm bất cổ!"
"'Ảnh nóng'?" Tạ Bách Viễn nhíu mày hỏi.
"À, Thẩm Thuần cởi nút áo cổ ra. Cậu biết mà, body cậu ấy quá đỉnh, chỉ cần lộ chút da thịt là đủ khiến người ta phát cuồng rồi. Nhưng theo tôi đoán, đơn giản là cậu ấy chỉ thấy nóng thôi." Đỗ Tân giải thích: "Khả năng suy diễn của cư dân mạng là vô hạn, hội trưởng đừng để ý làm gì."
"Ừ." Tạ Bách Viễn nhìn vào chỗ cổ áo mở của Thẩm Thuần, tự nhiên nhớ lại cảnh tượng hôm trước khi trở về ký túc xá. Anh với tay lấy điều khiển điều hòa, giảm nhiệt độ thêm hai độ nữa.
Đỗ Tân rùng mình vì cơn gió lạnh, than: "Hội trưởng, lạnh quá."
"Tôi nóng." Tạ Bách Viễn đáp.
Đỗ Tân: "…"
Cuộn xuống dưới, phần bình luận đa phần đều tương tự. Bài viết đã lên tới hàng nghìn lượt tương tác, chưa chắc tất cả đều là người trong trường, thậm chí có không ít người vì muốn nhìn thấy Thẩm Thuần mà quyết tâm thi vào đây.
Nhưng thứ Tạ Bách Viễn để ý không phải những điều đó, mà là bức ảnh gốc được đăng ở phần bình luận. Hai cô gái trong ảnh không xấu, nhưng cũng chỉ ở mức ưa nhìn. Trên khuôn mặt họ hiện rõ sự ngơ ngác và e thẹn, ánh mắt gần như dán chặt vào Thẩm Thuần.
"Tại sao cậu ấy lại chụp ảnh chung với hai cô gái đó?" Tạ Bách Viễn hỏi.
"Nghe nói là họ chụp lén, rồi cậu ấy đi thẳng tới bảo: 'Chụp lén có gì vui, chụp chung luôn cho vui đi'." Đỗ Tân kể lại.
Tạ Bách Viễn nhìn cậu, Đỗ Tân nhún vai: "Đại khái là ý đó, nguyên văn là gì tôi cũng không biết nữa. Dù sao thì giờ cậu ấy đang nổi như cồn, hội trưởng, cậu nói xem sao cậu ấy lại vào ban Tổ Chức nhỉ, nhân tài tốt như vậy..."
Tạ Bách Viễn cúi đầu nhìn tấm ảnh, ánh mắt dừng lại trên nụ cười mỉm của Thẩm Thuần, suy nghĩ thoáng qua.
Người này quả nhiên là loại thích phô trương, và rõ ràng là thích phụ nữ.
"Hội trưởng, cậu có nghe tôi nói không, hội trưởng, hội trưởng, Tạ Bách Viễn..." Đỗ Tân gọi.
"Ừ, nếu muốn cướp người thì tự đi tìm Lục Đào, tôi không giúp được." Tạ Bách Viễn trả lại điện thoại cho cậu.
"Ý tôi là cậu thương lượng với Thẩm Thuần đi mà." Đỗ Tân cười nịnh.
"Tôi không thân với cậu ấy." Tạ Bách Viễn không chút do dự từ chối.
Đúng lúc này, cửa phòng ký túc xá mở ra từ bên ngoài, Thẩm Thuần cầm tài liệu cười nói: "Làm phiền rồi, không ngờ hội trưởng đang ở trong phòng, vậy hai người cứ nói chuyện trước..."
"Không sao không sao, toàn chuyện nhỏ, chỉ là đến chơi thôi." Đỗ Tân vội ngăn lại: "Vào đi, bên ngoài nóng lắm."
"Vâng." Thẩm Thuần tự nhiên thay giày, sau đó đặt tài liệu lên bàn của mình và đóng gáy.
Tạ Bách Viễn căng thẳng, không biết Thẩm Thuần có nghe thấy câu nói lúc nãy không, không tiện mở miệng.
Đỗ Tân lại rất tự nhiên, nhìn Thẩm Thuần ngồi xuống hỏi: "Thẩm Thuần, cậu đang bận gì thế?"
"Kế hoạch bên ban Tổ Chức ạ." Thẩm Thuần trả lời.
"Làm xong rồi à?" Đỗ Tân hỏi.
"Vâng, gần xong rồi." Thẩm Thuần nói.
Đỗ Tân liếc mắt, ý tứ sâu xa nói: "Nộp cho nhóm trưởng chưa? Cậu ở chung với hội trưởng, có thể nhờ cậu ấy xem giúp, đỡ phải sửa ba bốn lần."
Tạ Bách Viễn trừng mắt nhìn Đỗ Tân để cảnh cáo, nhưng Đỗ Tân vốn đã quen với khí lạnh của anh nên phớt lờ ngay.
"Được không, hội trưởng? Có phiền quá không?" Thẩm Thuần nhìn Tạ Bách Viễn hỏi.
"Không sao." Tạ Bách Viễn nói.
Kế hoạch của Thẩm Thuần được đưa cho Tạ Bách Viễn, tập photo đóng gáy được lật từ từ, Đỗ Tân cũng cúi xuống xem, tặc lưỡi nói khẽ: "Viết hay thật."
Anh ngẩng đầu nhìn Thẩm Thuần bên cạnh: "Trước đây cậu có kinh nghiệm tổ chức sự kiện à?"
"Cũng có một chút." Thẩm Thuần khiêm tốn.
Tổ chức chiến tranh giữa các vì sao chắc cũng tính là một loại tổ chức.
"Không cần sửa gì, cứ nộp nguyên bản là được, Lục Đào sẽ hài lòng." Tạ Bách Viễn trả lại tài liệu.
Tạ Bách Viễn đã xem kế hoạch của Thẩm Thuần, người đàn em này khác biệt rất lớn so với tân sinh viên vừa tốt nghiệp cấp ba. Trong khi đa số mọi người còn đang bối rối và lúng túng, hắn đã nhanh chóng thích nghi với môi trường mới. Ngoài giờ học, hắn chuẩn bị cho các kỳ thi khác. Tạ Bách Viễn chỉ thỉnh thoảng liếc qua máy tính của cậu, thấy vô số tài liệu mở trên đó, thoáng nhìn có chút hoa mắt, nhưng cuối cùng đã tổ chức thành một bản kế hoạch mà ngay cả anh cũng không tìm ra lỗi.
Thẩm Thuần, thực sự rất xuất sắc.
Đỗ Tân thở dài: "Xem ra không có lý do gì để kéo cậu vào ban Văn Nghệ rồi."
Người ta có nhan sắc, nhưng không chỉ có nhan sắc, năng lực cũng rất xuất chúng. Lục Đào vất vả lắm mới có được một nhân tài, chắc chắn sẽ cố hết sức giữ chân.
"Đỗ học trưởng, đều là hội sinh viên cả, nếu ban Văn Nghệ thiếu người, cần em giúp thì cứ nói." Thẩm Thuần nói.
"Thật à?!" Đỗ Tân mắt sáng lên, từ uể oải chuyển sang tươi cười: "Tôi nhớ lời cậu đấy, lúc đó tìm cậu không được chạy đâu."
"Sẽ không đâu." Thẩm Thuần nói.
Các cuộc thi và chức vụ ở đại học có thể làm đẹp hồ sơ cá nhân. Chỉ là tình nghĩa giữa người với người thôi, đã làm thì phải làm tốt nhất, hơn nữa cũng không phải việc gì to tát.
"Tôi thích nhất kiểu người như cậu, hôm nay tôi vui, đi ăn tối không?" Đỗ Tân vỗ vai Thẩm Thuần: "Tôi mời."
"Được, cảm ơn học trưởng." Thẩm Thuần cười.
"Đừng khách sáo, người nhà mà." Đỗ Tân nhìn Tạ Bách Viễn ngồi bên cạnh: "Bách Viễn đi cùng không?"
"Không cần." Tạ Bách Viễn nói.
"Hội trưởng đi cùng đi, tiện thể làm quen." Thẩm Thuần cười.
Tạ Bách Viễn: "..."
Hắn quả nhiên đã nghe thấy.
Nói sau lưng như vậy thực sự không tốt, Tạ Bách Viễn cuối cùng cũng đồng ý đi ăn cùng. Đỗ Tân gọi thêm mấy người quen, một nhóm nam sinh ồn ào lên đường.
Đỗ Tân nhiệt tình, suốt đường giới thiệu Thẩm Thuần với mọi người, Thẩm Thuần cũng tiếp chuyện rất tự nhiên. Hắn không nói nhiều, nhưng khiến mấy người đi cùng cảm thấy thoải mái, chỉ một lúc đã hòa nhập.
"Hội trưởng, rank của em chưa lên, về chơi vài ván nhé?" Lạc Xán nói.
"Được." Tạ Bách Viễn nói.
"Ê, cho tôi chơi với, cho tôi chơi với." Một nam sinh khác nói.
"Chơi game không được thiên vị, mấy cậu ôm chân hội trưởng không buông là sao." Đỗ Tân la lên: "Phải cho tôi chơi cùng nữa, đàn em, cậu có muốn tham gia không?"
"Được không?" Thẩm Thuần hỏi.
"Tất nhiên rồi." Lạc Xán cười, "Dù có gà cũng không sao, hội trưởng gánh bốn đứa dễ như trở bàn tay."
"Vậy làm phiền hội trưởng rồi." Thẩm Thuần cười.
Tạ Bách Viễn gật đầu: "Không sao."
Một nhóm ồn ào đi trên đường, không kể Tạ Bách Viễn và Thẩm Thuần, chỉ riêng Đỗ Tân và mấy người kia đã đủ thu hút sự chú ý. Hứa Trạch mở cửa, nhìn mấy người đi ngang qua mấy phòng bên cạnh, vô thức lùi vào trong.
"Gì đấy, cậu có ra không, không ra thì đóng cửa vào, hơi lạnh thổi hết ra ngoài rồi." Bạn cùng phòng của Hứa Trạch nói.
"Ra ngay đây." Hứa Trạch bưng chậu, nhìn Tạ Bách Viễn đi qua trước mặt, ngón tay siết chặt, lại thấy bóng dáng Thẩm Thuần trong nhóm người.
Đỗ Tân - nhóm trưởng ban Văn Nghệ, Lạc Xán - nhóm trưởng ban Ngoại Giao, cùng mấy nhóm trưởng khác, Hứa Trạch đều từng nghe và nhìn thấy từ xa ở hội sinh viên.
Người mà y ngại mở miệng làm quen, Thẩm Thuần đã thân thiết với họ như vậy rồi sao?
Cùng là tân sinh viên, nhưng họ thực sự khác biệt một trời một vực.
"Bảo cậu đóng cửa vào, lề mề gì th?." Bạn cùng phòng lẩm bẩm bất mãn: "Ba câu không nói được một tiếng, không biết làm sao thi đỗ vào trường này nữa."
Hứa Trạch thở dài, lặng lẽ đóng cửa lại.
_______
Đã sửa ngày 8 tháng 6 năm 2025