“Vui lắm à?” Khi trở về phòng, Thẩm Thuần nhìn Tạ Bách Viễn hỏi.
“Anh đâu có cười.” Tạ Bách Viễn không kìm được, đưa tay chạm vào chóp mũi của mình.
Thực ra là rất buồn cười, đặc biệt là khi chuyện đó xảy ra với Thẩm Thuần, người luôn tỏ ra điềm tĩnh. Kết hợp với vẻ mặt bất đắc dĩ của hắn lúc này, trông càng thêm phần hài hước.
“Hử?” Thẩm Thuần hơi nghiêng người, tiến gần để quan sát biểu cảm của Tạ Bách Viễn, rồi đưa tay kéo khóe môi anh, cười nói, “Nếu hội trưởng còn cười nữa, em sẽ để hội trưởng trải nghiệm niềm vui thời thơ ấu của em đấy.”
Tạ Bách Viễn có chút nghi hoặc.
Thẩm Thuần cười: “Cùng nhau lăn, cũng chẳng cần phải ra  phòng khách cho rộng rãi đâu, từ đầu giường lăn đến cuối giường là được rồi.”
Lăn, dĩ nhiên không chỉ đơn thuần là lăn.
Tim Tạ Bách Viễn đập nhanh hơn, ánh mắt thoáng dao động: “Đừng đùa nữa.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play