No bụng, Thẩm Thuần nhìn Tạ Bách Viễn đã rửa bát xong, ngồi trên sofa chơi game. Âm thanh game rất lớn, anh chơi cũng rất giỏi, liên tục hạ gục đối thủ, tiếng khen ngợi từ đồng đội không ngừng vang lên. Nhưng dù có đánh bại đối phương, sắc mặt Tạ Bách Viễn vẫn không chút dịu đi.
Trong dòng thời gian gốc, người ta nói anh tính tình lạnh nhạt, Thẩm Thuần lần đầu tiên chứng kiến Tạ Bách Viễn lạnh lùng thật sự ra sao, chính là cách người ngàn dặm.
Thực ra cũng dễ dỗ.
Thẩm Thuần ngồi xuống bên Tạ Bách Viễn, sofa khẽ lún xuống. Ánh mắt hắn lướt qua ngón tay thoáng dừng lại của Tạ Bách Viễn. Khoảnh khắc màn hình của anh tối đi, Thẩm Thuần chui qua cánh tay đang cầm điện thoại, bất ngờ hôn lên đôi môi của người yêu.
“Buông…” Động tác đẩy ra của Tạ Bách Viễn bị kiềm lại, định há miệng cắn thì Thẩm Thuần đã rời ra.
“Hội trưởng, em biết sai rồi. Anh phạt em thế nào cũng được, đừng phớt lờ em, được không?” Thẩm Thuần ôm eo anh, khẽ nói.
Giọng hắn dịu dàng, xen lẫn chút buồn bã khó giấu. Tạ Bách Viễn khựng lại, lực đẩy yếu đi, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Thuần, lòng cũng thoáng buồn: “Em sai ở đâu?”
“Trước đây không nên tiếp xúc với người khác, nhưng mà em thật sự chỉ gọi người ngồi cạnh, không làm gì khác.” Thẩm Thuần nói.
“Không ngồi lên đùi à?” Tạ Bách Viễn đỏ mặt, giọng vẫn lạnh.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play