Bữa tối ở nhà họ Thẩm thật sự rất phong phú, chỉ là Thẩm Thuần ăn ít, bà Thẩm cũng là người yêu cái đẹp, dạ dày nhỏ như chim sẻ, ăn xong là chạy mất, chỉ để lại ông Thẩm vô cùng bất lực nâng ly cùng hai vị trưởng bối.
Người già ngủ sớm, mới tám giờ tối, bà nội và ngoại của Thẩm Thuần đã đi nghỉ, ông Thẩm ở lại cùng ông nội và ông ngoại, mẹ Thẩm hẹn hò với bạn thân, trang điểm xong lại đeo lên chiếc túi con trai tặng, hớn hở đi shopping, Thẩm Thuần đương nhiên là nhờ bà đưa đi một đoạn.
"Tối muộn thế này đến trường làm gì?" Mẹ Thẩm vừa lái xe vừa hỏi: "Ngày mai bà nội và ngoại không thấy con, chắc nhớ lắm đấy."
Mẹ Thẩm tuy cũng yêu quý con trai, nhưng mẹ ruột của bà còn yêu quý cháu trai hơn, làm con gái đôi khi cũng ghen tị một chút.
Con cái dù lớn đến đâu, trước mặt mẹ vẫn luôn là bảo bối.
Xe dừng ở cổng trường, Thẩm Thuần cầm hộp quà bước xuống, chào tạm biệt mẹ rồi đi vào trường.
Trong khuôn viên trường treo đèn lồng đỏ, ánh đèn tạo thêm chút ấm áp, thỉnh thoảng có thể thấy một đôi tình nhân đi ngang qua, ánh đèn không quá sáng, ít người nhận ra đó là Thẩm Thuần.
Thẩm Thuần đi thẳng vào ký túc xá, bước nhanh, nhưng khi gần đến cửa lại thấy Hứa Trạch đang đứng trước cửa phòng anh, gõ cửa hỏi: "Hội trưởng, anh có ở trong không?"
Hứa Trạch cầm trên tay hộp bánh trung thu, không phải loại vỏ bột, mà là loại nhân thập cẩm, loại bánh bị ghét nhất trong những năm gần đây, nhưng Tạ Bách Viễn lại thích ăn.
Bởi vì từ nhỏ đến lớn, ở nhà bà nội anh, anh đều ăn loại bánh này, bên trong có rất nhiều đường, xen lẫn những sợi xanh đỏ.
Ngày tết trung thu, người tặng bánh trung thu cho Tạ Bách Viễn nhiều vô số, Hứa Trạch chỉ là một trong số đó, nhưng ngoài y, chắc chắn không ai lại đi tặng bánh nhân thập cẩm, vì vậy anh ta trở thành người đặc biệt nhất.
Người mình quan tâm bị người khác nhòm ngó, quả thật có chút khó chịu, cảm giác này không liên quan đến tình yêu, chỉ là sự chiếm hữu đang trỗi dậy.
Thẩm Thuần suy nghĩ một chút, bước đến cười nói: "Bạn học, đến tặng hội trưởng bánh trung thu à?"
Hứa Trạch ngẩng đầu nhìn hắn, khi nhận ra là ai, lập tức lùi lại một bước, lắp bắp nói: "Đúng, đúng vậy."
"Hội trưởng có lẽ không có ở đây, nếu không ngại, tôi có thể giúp cậu mang cho anh ấy." Thẩm Thuần cười nói.
Hứa Trạch do dự một chút, nhưng vẫn đưa hộp quà cho Thẩm Thuần: "Cảm ơn."
"Không có gì." Thẩm Thuần nói.
Hứa Trạch quay người rời đi, Thẩm Thuần vốn định lấy chìa khóa trong túi, nhưng khi ngón tay chạm vào chiếc túi rỗng, hắn khẽ rên lên một tiếng.
Khi về nhà, hắn có mang theo chìa khóa, nhưng vì thay quần áo, chìa khóa có lẽ vẫn ở trong chiếc túi đó.
521 phát hiện tình huống của chủ nhân, cẩn thận tắt máy ảnh và giấu đi, đây chắc chắn là lịch sử đen tối mà hệ thống cấp cao nhắc đến.
Việc quên chìa khóa hiếm khi xảy ra với Thẩm Thuần, lúc ra ngoài hắn nên kiểm tra lại, nhưng bây giờ không thể quay lại lấy, vì vậy chỉ có thể...
Thẩm Thuần kẹp hộp quà dưới nách, gõ cửa nói: "Hội trưởng, mở cửa."
Tạ Bách Viễn cảm thấy đó là ảo giác, nhưng vẫn đứng dậy, bước đi hơi loạng choạng đến trước cửa.
Ngày tết trung thu, Thẩm Thuần chỉ ở bên gia đình, sao có thể đến trường.
Cửa mở ra, Tạ Bách Viễn nhìn thấy người đứng dưới ánh đèn ngoài cửa, đồng tử giãn nở, nhưng sau khoảnh khắc ngạc nhiên, anh chống tay vào tường, buông tay khỏi tay nắm cửa, cười khổ: "Đúng là say quá rồi."
Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh đèn đỏ mờ ảo từ cửa sổ chiếu vào, mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mũi, cùng với người vừa mở cửa đã dựa vào tường, mắt khép hờ.
Khuôn mặt lạnh lùng thường ngày giờ đỏ bừng, đôi mắt nửa khép có chút ánh nước không thường thấy, như đang khóc, Thẩm Thuần nhìn kỹ nhưng không thấy nước mắt.
Mùi rượu trắng lan tỏa, Thẩm Thuần nghe thấy tiếng động từ hành lang, để tránh tin tức hội trưởng uống rượu say lên đầu trang bảng tin ngày mai, hắn đỡ lấy cánh tay Tạ Bách Viễn đang dựa vào cửa, vào phòng và đóng cửa lại.
Vì động tác hơi mạnh, chiếc bánh trung thu trên tay và dưới nách rơi xuống đất, căn phòng tối om, Thẩm Thuần dựa lưng vào cửa, đầu Tạ Bách Viễn gục lên vai hắn, thở ra hơi rượu.
"Trời tối rồi..." Tạ Bách Viễn ôm lấy eo hắn nói.
"Ừ." Thẩm Thuần nghiêng đầu đáp, "Trời tối rồi, vốn định đến cùng hội trưởng đón trung thu, kết quả hội trưởng lại say khướt."
"Đừng gọi anh là hội trưởng, anh tên Tạ Bách Viễn." Lời nói của Thẩm Thuần chạm vào dây thần kinh nào đó của anh, Tạ Bách Viễn ngẩng đầu, chống tay nhìn Thẩm Thuần, trong mắt là cảm xúc phức tạp khó tả: "Tại sao không gọi tên anh?"
Anh không muốn chỉ làm bạn, anh muốn thử tiến lại gần. Mặt trời chói lọi không thể thuộc về một người, nhưng anh lại muốn chiếm hữu.
"Bởi vì gọi hội trưởng nghe rất tình cảm." Thẩm Thuần nhếch môi cười.
Nghe hay và mơ hồ hơn gọi tên rất nhiều.
Ánh sáng bên ngoài cửa sổ không sáng, nhưng đủ để Tạ Bách Viễn nhìn rõ đôi mắt Thẩm Thuần, anh cảm thấy mình thật sự say rồi, nếu không sao có thể nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm như vậy. Nghe thấy lời nói mơ hồ như thế, ngón tay Tạ Bách Viễn chạm vào mặt Thẩm Thuần, nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt, lặp đi lặp lại: "Đôi mắt của cậu thật đẹp."
"Vậy anh có muốn thử hôn một cái không?" Thẩm Thuần hạ thấp giọng dụ dỗ, khoảnh khắc thì thầm đó khiến hắn giống như nàng tiên cá dẫn dụ người ta đắm tàu.
Tạ Bách Viễn nuốt nước bọt, yết hầu lên xuống, anh nắm lấy cổ áo Thẩm Thuần, nhưng động tác hôn lên khóe mắt lại rất nhẹ nhàng.
Mắt Thẩm Thuần khẽ nháy, lông mi quẹt qua khóe môi. Khi tay hắn đặt lên ngực Tạ Bách Viễn, nhịp đập ở đó rất mạnh, nói lên tình cảm của người này dành cho hắn.
Tình yêu, xét cho cùng, cũng chỉ là thứ có thể dễ dàng giành lấy bằng vài thủ đoạn và chút nhan sắc. Người khác làm được, thì mình cũng làm được. Nó chưa bao giờ là thứ không thể thay thế. Nhưng hiện tại, người ấy đang ở đây, và người này lại thích hắn — vậy thì cứ yêu cho trọn vẹn, yêu đến cuồng si cũng chẳng sao.
Mối tình đầu? Hình như không hào hứng như hắn tưởng tượng, nhưng cũng không tệ, bởi vì hắn sẽ không phụ lòng anh ấy.
Tay Thẩm Thuần ôm lấy eo Tạ Bách Viễn, xoay người đẩy anh vào cửa, rồi hôn lên môi anh.
Mềm mại và thơm mùi rượu, khá dễ chịu.
Nụ hôn không sâu lắm, khi Thẩm Thuần buông ra, Tạ Bách Viễn đã gục lên vai hắn ngủ say, khuôn mặt đỏ bừng, dáng ngủ không cứng nhắc như lúc tỉnh, mà mang theo vẻ ngây thơ vô hại.
So với tuổi tác, Tạ Bách Viễn đối với hắn quả thật vẫn là một đứa trẻ.
Là người lớn tuổi hơn, nhường nhịn một chút, chiều chuộng một chút người yêu trẻ tuổi và non nớt cũng là điều nên làm.
Thẩm Thuần bế anh lên, cân nặng hơn 60kg vậy mà hắn có thể bế lên một cách nhẹ nhàng.
Tạ Bách Viễn cao ít nhất 1m81, hơn 60kg còn là nhẹ.
Đặt anh lên giường, thay quần áo dính rượu, lau mặt và tay. Thẩm Thuần đặt một chậu nước bên giường Tạ Bách Viễn, nhìn qua hai chiếc giường, suy nghĩ một chút rồi đi tắm và lên giường mình.
Tỉnh dậy sau cơn say, mỗi người có phản ứng khác nhau, hắn có chút mong đợi phản ứng của Tạ Bách Viễn khi tỉnh dậy.
Tạ Bách Viễn lúc say rượu thật ngoan , ngủ say là thật sự ngủ say, cả đêm không thấy dậy hay nôn mửa, rất yên tĩnh.
Sáng hôm sau Thẩm Thuần tỉnh dậy, hắn vẫn chìm sâu trong gối, nghĩ rằng người ta sẽ không tỉnh sớm như vậy, Thẩm Thuần thay đồ thể thao bắt đầu chạy buổi sáng.
【Chủ nhân, chúc mừng thoát ế! Rải hoa!】 521 hào hứng rải hoa bằng miệng.
Chắc chắn là vì nó tên 521, nên chủ nhân có thể yêu đương ngay trong nhiệm vụ đầu tiên, nó không nên ở nhóm cắt duyên, nên ở nhóm se duyên, nghìn dặm nhân duyên một sợi chỉ.
【Cảm ơn.】Thẩm Thuần cười.
【Phỏng vấn một chút, chủ nhân thích Tạ Bách Viễn ở điểm nào?】521 hỏi.
【Đẹp trai.】Thẩm Thuần trả lời.
【Còn gì nữa?】 521 tiếp tục hỏi.
【Đẹp trai vẫn chưa đủ sao? Yêu cầu nhiều như vậy, hệ thống này thật tham lam.】Thẩm Thuần chép miệng nói.
521 bị đổ oan, 521 oan ức, 521 ấm ức:【Tôi không có.】
【Có nhan sắc là đủ rồi, làm người làm việc nhất định phải biết đủ, biết đủ mới hay vui vẻ.】Thẩm Thuần cười.
521 được dạy bảo, và chăm chỉ ghi chép.
Tạ Bách Viễn tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, định lật người dậy, nhưng trong đầu lóe lên một số mảnh ký ức.
Thẩm Thuần đêm qua đến? Anh ép người ta vào cửa nói mắt đẹp, còn hôn nhau?!
Mảnh ký ức khiến ý thức lập tức tỉnh táo, Tạ Bách Viễn lập tức nhìn sang giường bên, khi thấy chiếc giường gọn gàng sạch sẽ, không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay thất vọng.
Vậy là anh say rượu rồi nằm mơ thấy chuyện đó?
Tạ Bách Viễn xoa mặt thở dài, định mở điện thoại xem giờ thì chạm vào cốc nước và vỉ thuốc trên bàn.
"Naloxone, giải rượu..." Tạ Bách Viễn nhìn chữ trên đó, cầm lấy chiếc cốc giữ nhiệt mở ra, phát hiện bên trong là nước ấm, suy nghĩ có chút đứt đoạn.
Ngay lúc này, cửa phòng mở ra, Thẩm Thuần vừa đi vào vừa lau mồ hôi, nhìn người ngồi trên giường đang ngây người cười nói: "Hội trưởng, chào buổi sáng."
Giọng nói tương tự, đêm qua cũng gọi cùng một danh xưng, nói những lời khác nhau.
Bởi vì gọi hội trưởng nghe rất tình cảm...
Lời thì thầm đó dường như vẫn văng vẳng bên tai, Tạ Bách Viễn mở to mắt nhìn Thẩm Thuần đang định đi vào nhà tắm: "Cậu về lúc nào thế?!"
Thẩm Thuần hơi nhướng mày, mặt vô tội: "Tối qua, có chuyện gì sao?”
__________
Đã sửa ngày 8 tháng 6 năm 2025.