Thẩm Thuần không có ý định giấu giếm xu hướng tính dục của mình, dù hiện tại chưa có người yêu, nhưng chuyện này sớm muộn gì cũng phải nói ra. Bởi vì khi con cái lớn lên, cha mẹ khó tránh khỏi việc thúc giục kết hôn. Thà rằng dập tắt suy nghĩ của họ ngay từ bây giờ còn hơn để họ đi tìm con gái nhà nào đó. Xu hướng tính dục vốn là chuyện riêng của hắn.
Hơn nữa, trong tình huống hiện tại khi hắn đang hứng thú với ai đó, mọi rắc rối tiềm ẩn đều phải được giải quyết triệt để, nếu không hậu họa sẽ vô cùng.
Thẩm Thuần lấy ra một bức ảnh cho mẹ xem. Bà Thẩm vốn đang rất hào hứng, nhưng khi nhìn thấy bức ảnh, bà trợn mắt, biểu cảm gần như mất kiểm soát trong tích tắc: “Cái này... con thích kiểu người như vậy sao?!”
Người đàn ông trong ảnh khuôn mặt không tệ, nhưng tóc nhuộm đủ màu, trang điểm kiểu smokey eyes, son môi màu xám khói còn điểm xuyết những mảnh lấp lánh, trang phục phong cách punk, đeo đầy phụ kiện, móng tay sơn màu đen, trông vô cùng khác người.
Bà Thẩm không chỉ ngạc nhiên, mà còn như muốn ngất đi.
Ông Thẩm khó kiềm chế sự tò mò, đứng dậy xem, khi thấy người đàn ông trong ảnh, ông vô thức sờ vào chiếc thắt lưng da, nhưng nghĩ lại con trai đã trưởng thành, mọi chuyện nên bàn bạc nhẹ nhàng nên mới buông tay. Tuy nhiên, giọng nói của ông vẫn run run: “Con thích anh ta ở điểm nào?”
"Xinh đẹp." Thẩm Thuần trả lời: “Học lực tốt, năng lực cũng tốt.”
【 Chủ nhân, ngài đưa nhầm ảnh rồi】 521 nhắc nhở.
【 Tôi cố ý đấy】 Thẩm Thuần cười.
521 mặt máy nghi hoặc: 【 Hả, tại sao ạ?]
【 Sau khi chứng kiến thứ gây chấn động tâm lý nhất, khi nhìn thấy thứ tốt hơn một chút, họ sẽ không còn khắt khe nữa】 Thẩm Thuần giải thích.
521: 【 ..】
Hệ thống quá nông cạn, phải ghi chú lại.
"Xinh... đẹp?" Bà Thẩm biểu cảm như đang xem điện thoại trên tàu điện ngầm, dù khuôn mặt không tệ, nhưng với lớp trang điểm dày như vậy, liệu có nhìn ra bản chất không?
Chỉ cần nghĩ đến việc sau này đón một người như vậy về nhà, bà Thẩm muốn đi bệnh viện hít oxy.
"Anh ta có năng lực gì?" Ông Thẩm hít sâu hỏi.
"Ừm, anh ấy là hội trưởng hội sinh viên." Thẩm Thuần cười.
"Người như vậy có thể làm hội trưởng hội sinh viên?!" Ông Thẩm kinh ngạc.
Dù trong giới giải trí cũng có người trang điểm đậm, nhưng đó là yêu cầu nghề nghiệp. Là hội trưởng hội sinh viên trường A, đại diện tiêu biểu của trường, chọn người như vậy thật sự không vấn đề gì sao?
"Bố sao lại coi thường người ta vậy?" Thẩm Thuần vừa ngây thơ vừa tức giận lấy lại điện thoại: “Con tốt bụng cho bố mẹ xem, bố lại phân biệt đối xử với ngoại hình của người ta.”
Ông Thẩm cảm thấy oan ức, nếu là người ngoài, ông đã không quan tâm người đó trông thế nào, mặc gì, dù có khoác da cá lên người cũng không liên quan đến ông. Nhưng đó là người bạn đời tương lai của con trai ông... không đúng, đó là một người đàn ông.
"Con thích đàn ông?" Ông Thẩm nhíu mày hỏi.
Thẩm Thuần không chút do dự gật đầu: “Đúng vậy.”
Bà Thẩm cũng phản ứng lại: “Con trai, con thật sự thích đàn ông à?”
"Ừm." Thẩm Thuần lại gật đầu.
"Vậy con trai mẹ là mỹ công rồi, chà chà, con trai, thật sự không thể tìm một thụ nào đẹp hơn chút nữa sao?" Bà Thẩm kéo tay hắn, nói với vẻ chân thành.
Rõ ràng bà là một fan nữ cuồng sắc đẹp, theo kịp xu hướng thời đại.
"Công gì thụ gì?" Ông Thẩm không hiểu, chỉ nhíu mày nói: “Thích đàn ông sao có thể là chuyện bình thường? Vẫn là tìm một cô gái sống tốt mới là đúng đắn, đừng học theo mấy thứ linh tinh đó.”
Thẩm Thuần không nói gì, bà Thẩm đã lên tiếng: “Linh tinh gì chứ? Con trai thích đồng giới là bẩm sinh, dù thích nam hay nữ, làm chuyện bẩn thỉu mới gọi là linh tinh, yêu đương nghiêm túc có gì không tốt? Không biết gì còn nói bậy.”
"Vậy sau này bà không muốn bế cháu nữa sao?" Ông Thẩm thật sự không hiểu, thế hệ của ông có khoảng cách rõ rệt với thế hệ của Thẩm Thuần. Vì bận rộn kinh doanh, ông đã bị thời đại bỏ lại phía sau.
"Nếu con trai mẹ thích con gái, mẹ đương nhiên rất vui. Nhưng nó thích đàn ông, lại cưới con gái nhà người ta, chẳng phải là hại người ta sao? Dù không có cháu, con trai mẹ cũng không thể làm loại người tệ hại đó." Bà Thẩm nói có lý, còn không quên an ủi Thẩm Thuần, “Đừng sợ, mẹ đứng về phía con, bố con không dám làm gì đâu.”
Ông Thẩm không biết nói gì, dù sao so với người trẻ, ông có phần cổ hủ, nhưng không phải không hiểu chuyện, chỉ là đầu óc tạm thời chưa kịp xoay chuyển: “Vậy con nhìn xem nó tìm người như thế nào, đó có phải là người bình thường không? À, dù nó thích đàn ông, tìm một người bình thường hơn cũng được chứ?”
"Tạ Bách Viễn rốt cuộc không bình thường ở điểm nào..." Thẩm Thuần cúi đầu nhìn điện thoại, biểu cảm hơi khác lạ, lướt màn hình một cái: “Bố, mẹ, lúc nãy con cho hai người xem nhầm, tấm này mới đúng.”
Điện thoại lại được đưa tới, bức ảnh trên màn hình là Tạ Bách Viễn mặc vest phát biểu trên sân khấu, vai rộng eo thon được tôn lên rất đẹp, đôi chân dài nhìn rất thuận mắt. Dù khuôn mặt hơi lạnh lùng, nhưng đôi mắt rất đẹp, không một chút trang điểm, môi hơi nhạt, khiến bà Thẩm nhìn không chớp mắt.
"Cái này được, cái này được." Bà Thẩm vui mừng, còn hào hứng đưa cho ông Thẩm xem, “Anh xem đứa trẻ này đẹp trai quá, không kém gì con trai mình.”
Ông Thẩm vừa trải qua hình ảnh đeo đầy phụ kiện, giờ nhìn thấy sự thanh thoát này cũng cảm thấy vô cùng dễ chịu. Nhưng ông đã trải qua thương trường lâu năm, nhìn nụ cười ngây thơ của con trai, cảm giác như mình vừa bị lừa.
Sao lại trùng hợp đến mức ông vừa nói tìm người bình thường là được, con trai liền phát hiện xem nhầm.
Nhưng chuyện này không thể bàn lại với con trai, bởi vì chính ông đã nói ra.
"Xu hướng tính dục này thật sự không thể thay đổi sao? Có muốn đi gặp bác sĩ tâm lý không?" Ông Thẩm vẫn do dự.
"Anh coi con trai mình là bệnh tâm thần à? Đây không phải bệnh tâm thần, là xu hướng, xu hướng." Bà Thẩm sửa lại.
"Thật sự không thể thay đổi, con không hứng thú với con gái. Nếu bắt con thích một cô gái, giống như bắt bố thích một người đàn ông vậy, cả đời sẽ sống trong đau khổ." Thẩm Thuần nói giọng nhẹ nhàng.
Ông Thẩm vốn là người mềm lòng, tự đặt mình vào hoàn cảnh, cũng thấy nổi da gà, chỉ có thể thở dài: “Được rồi, để bố suy nghĩ thêm.”
"Vâng." Thẩm Thuần cười.
"Không được chơi bời." Ông Thẩm nhắc nhở.
"Chắc chắn." Thẩm Thuần giơ tay hứa.
Gia đình họ Thẩm vui vẻ, chiều ngày Trung thu bắt đầu chuẩn bị món ăn cho bữa tối, cùng với ông bà nội ngoại của Thẩm Thuần cũng sẽ đến.
So với bố mẹ, ông bà càng thân thiết hơn, thích kéo chuyện, Thẩm Thuần cũng ở bên, chỉ một lúc đã nhận được bốn thẻ đen.
"Mẹ, bình thường chúng con cho nó nhiều rồi, bố mẹ đừng tốn kém." Bà Thẩm nói.
"Con cho là của con, ông bà cho thì phải khác chứ?" Bà nội nhìn Thẩm Thuần: “Nghe mẹ con nói con muốn ra ngoài ở, bà mua cho con một căn nhà gần trường A, tiện hơn nhiều.”
"Không cần đâu, ở ký túc xá rất tốt, cảm ơn bà." Thẩm Thuần cười.
“Thật không...”
“Vâng, ở với bạn bè thoải mái hơn.”
“Vậy thì tốt.”
Gia đình họ Thẩm rất náo nhiệt, nhưng khuôn viên trường A lại hơi vắng vẻ. Trường rất coi trọng ngày lễ truyền thống này, phát bánh trung thu, cũng trang trí lộng lẫy. Nhưng kỳ nghỉ khá dài, nhiều người chọn về nhà, thêm vào đó các cặp đôi có thể biến bất kỳ ngày lễ nào thành ngày tình nhân. Khi màn đêm buông xuống, đèn lồng treo sáng lên, chỉ khiến khuôn viên trường càng thêm hiu quạnh.
Tạ Bách Viễn ngồi bên cửa sổ nhìn những chiếc đèn lồng treo ngoài kia. Những ngày đầu kỳ nghỉ, anh đến phòng tự học, cũng gặp Hứa Trạch. Hứa Trạch dường như hiểu được sự từ chối của anh, không cố tình đến gần, Tạ Bách Viễn cũng không để ý.
Ngày Trung thu cũng có cô gái tặng bánh trung thu, trước đây thường là cho anh, anh không nhận, nhưng cũng có người mang đến tặng mà không biết tên, cuối cùng đành phải nhận.
Nhưng năm nay có chút khác biệt. Tạ Bách Viễn nhìn đống hộp bánh trung thu chất đầy trên bàn của Thẩm Thuần do người khác mang đến, rồi nhìn trăng tròn dần rõ nét ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm thấy cô đơn.
Anh vẫn nhớ hôm nay khi đi ngang qua, một cô gái ôm hộp quà chặn anh lại, đưa bánh trung thu, anh định từ chối, nhưng nghe cô ấy nói: “Học... học trưởng, nghe nói anh cùng phòng với Thẩm Thuần, có thể mang giúp em cho anh ấy được không ạ?”
Chuyện này Tạ Bách Viễn không thể từ chối thay, chỉ có thể mang về, đặt lên đống hộp quà.
Tạ Bách Viễn vẫn nhớ cô gái đó rất xinh, mặc váy liền màu vàng, trang điểm nhẹ nhàng, mùi nước hoa ngọt ngào, dường như là nữ thần trong lòng nhiều chàng trai. Cô gái như vậy, Thẩm Thuần chắc sẽ thích.
Tạ Bách Viễn mở một chai rượu rót vào ly, vị rượu trắng hơi đắng nhưng ngọt hậu, rất dễ say, nhưng anh cố tình uống say, nên không sao.
Nếu không say, trong ngày đoàn viên này, anh sẽ bị cô đơn nuốt chửng.
Thuở nhỏ cha mẹ ly hôn, ông bà chăm sóc anh lớn lên. Người già vốn đi lại nhanh nhẹn, nhưng khi anh lớn lên, họ cũng dần già đi. Ông mất khi anh học cấp ba vì bệnh, sau đó bà càng già nhanh hơn.
Bà thường nói với anh, sau này hãy tìm một cô gái xinh đẹp kết hôn, rồi sinh một đứa cháu ngoại dễ thương.
Lúc đó Tạ Bách Viễn không thể hứa với bà, chỉ lảng tránh, nhưng bà phát hiện ra sự thật.
Bà không tức giận, cũng không cảm thấy anh làm điều gì đáng xấu hổ, bà luôn dịu dàng, chỉ hỏi anh có phải vì cha mẹ nên mới thích đồng giới không.
Tạ Bách Viễn nhớ mình đã nói không phải.
Lúc ấy, bà nội lại bật cười, bảo anh: “Không phải thì thôi, cứ tìm một chàng trai tử tế, sau này có người bầu bạn là được.”
Nhưng người anh thích... vốn không yêu đàn ông.
Tạ Bách Viễn cảm thấy mình hơi say, bằng không anh đã không nghe thấy tiếng gõ cửa của Thẩm Thuần bên ngoài. Giọng hắn vang lên: “Hội trưởng, anh mở cửa đi.”
________
Đã sửa ngày 8 tháng 6 năm 2025.