Tạ Bách Viễn trong khoảnh khắc ngắn ngủi không thể phân biệt được mình đang mơ hay thực sự giấc mơ đẹp đã trở thành hiện thực. Nếu Thẩm Thuần tối qua thực sự đã nói những lời đó và làm những việc đó, thì thái độ hiện tại của hắn quả thực quá bình tĩnh.
“Hội trưởng, tối qua anh uống nhiều rượu như vậy, là do tâm trạng không tốt sao?” Thẩm Thuần xoay người, trên vai khoác khăn tắm, bước lại gần hỏi. “Nếu tối qua em không về, có lẽ anh đã ngủ quên trên sàn nhà lạnh lẽo rồi. Nếu bị cảm thì sẽ rất khó chịu đấy.”
Hội trưởng, hội trưởng, hội trưởng… Tạ Bách Viễn lặp lại cách xưng hô này trong đầu, nhớ lại câu nói trong giấc mơ, cảm thấy tim mình nóng lên. Nhưng anh không muốn để lộ cảm xúc đó, chỉ có thể lạnh lùng ngăn cản. “Về sau đừng gọi anh là hội trưởng nữa.”
“Tại sao vậy?” Thẩm Thuần hơi ngạc nhiên hỏi.
Tạ Bách Viễn trong khoảnh khắc không biết phải giải thích thế nào, chỉ có thể nói. “Gọi hội trưởng nghe quá xa cách, từ giờ gọi tên anh là được.”
“Ừ?” Thẩm Thuần trầm ngâm một chút rồi mỉm cười, “Nhưng gọi hội trưởng nghe rất quyến rũ mà…”
Vừa dứt lời, Tạ Bách Viễn đột nhiên ngẩng đầu lên, vô tình chạm vào đôi môi của Thẩm Thuần, người kia nhẹ nhàng hôn lên môi anh rồi cười khẽ. “Hội trưởng, chào buổi sáng.”
Thẩm Thuần xoay người đi tắm, để lại Tạ Bách Viễn ngồi yên tại chỗ, như thể vẫn còn cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể Thẩm Thuần vừa rời đi. Trái tim anh tràn đầy sự nóng bỏng.
Hóa ra không phải là mơ, mà là anh đang bị trêu chọc.
Tên xấu xa này.
Tạ Bách Viễn uống xong thuốc giải rượu, cơn đau đầu dịu đi đôi chút, nhưng khi nhìn về phía nhà vệ sinh và nghe thấy tiếng nước chảy bên trong, anh lại cảm thấy bồn chồn.
Anh vốn không dễ dàng căng thẳng với mọi chuyện, nhưng khi đối mặt với tình cảm, mọi thứ dường như trở nên rối bời, như một mớ hỗn độn trong đầu.
Tối qua không phải là mơ, họ thực sự đã hôn nhau. Đôi mắt Thẩm Thuần thật sự rất đẹp, và đôi môi của em ấy thực sự rất mềm mại… Tạ Bách Viễn nhíu mày, cảm thấy sáng sớm không nên nghĩ đến những chuyện này, nếu không dễ dàng khiến tâm trí xao động.
Nhưng bây giờ quan hệ của họ là gì? Người yêu?
Cánh cửa nhà vệ sinh mở ra, Tạ Bách Viễn theo bản năng ngồi thẳng người, nhìn thấy Thẩm Thuần lau tóc bước ra, anh không nhịn được nuốt nước bọt.
Hơi nước nóng bốc lên khiến làn da Thẩm Thuần trông càng mịn màng, và cũng khiến chàng thanh niên trở nên rạng rỡ hơn với đôi môi hồng, răng trắng và nụ cười tươi.
Thẩm Thuần liếc nhìn Tạ Bách Viễn đang ngồi cứng đờ, trong mắt thoáng hiện một tia ý cười. Hắn bình thản lau tóc, lấy máy sấy làm khô, rồi tự nhiên cởi áo để thay quần áo đi ra ngoài. Làn da lộ ra khiến Tạ Bách Viễn theo bản năng quay đầu đi, nhưng rồi lại cảm thấy việc quay đầu là không cần thiết. Khi Thẩm Thuần đang thay quần áo, Tạ Bách Viễn hỏi. “Em định đi đâu vậy?”
“Đi ăn sáng, sau đó đến lớp.” Thẩm Thuần kéo vạt áo xuống, rồi bắt đầu cởi quần.
Tạ Bách Viễn lại một lần nữa không biết đặt ánh mắt vào đâu. Anh không nghĩ mình lại dễ dàng bị kích động như vậy, nhưng thực sự, anh rất thích người này.
Nếu thực sự ở bên nhau, anh sẽ đối xử với Thẩm Thuần thật tốt. Nhưng hiện tại, anh vẫn chưa thể xác định được mối quan hệ giữa hai người. Rốt cuộc, có rất nhiều người dù đã lên giường cùng nhau, nhưng sau đó vẫn chỉ là người dưng.
Chỉ là những lời muốn nói cứ nghẹn lại nơi cổ họng, mỗi lần nuốt xuống đều khiến Tạ Bách Viễn cảm thấy như lòng mình đang bị thiêu đốt.
“Hội trưởng không thay quần áo sao?” Thẩm Thuần vừa chỉnh lại tóc trước gương, vừa nhìn về phía Tạ Bách Viễn với vẻ nghi ngờ hỏi.
Tạ Bách Viễn cũng tỏ ra nghi ngờ: “Cái gì?”
“Đi ăn sáng thôi.” Thẩm Thuần đi đến bên cạnh anh, ngồi xuống giường một cách tự nhiên. Chiếc giường nhẹ nhàng chấn động, và tay Thẩm Thuần đã nghịch ngợm chạm vào mặt Tạ Bách Viễn, “Hội trưởng hôm nay sao giống như đang mộng du vậy? Chẳng lẽ rượu vẫn chưa tỉnh hẳn?”
Trên người Thẩm Thuần tỏa ra mùi hương nhẹ nhàng sau khi tắm, mùi sữa tắm dành cho nam giới, thoang thoảng nhưng rất dễ chịu. Tạ Bách Viễn ngồi thẳng lưng, ít khi có ai lại gần anh như vậy. Trước đây, anh luôn ghét việc người khác tự tiện chạm vào mình mà không được phép, nhưng Thẩm Thuần thì khác. Tạ Bách Viễn nhận ra mình không những không khó chịu mà còn mong chờ sự tiếp xúc đó.
" Em thích đàn ông à?” Tạ Bách Viễn nhìn thẳng vào Thẩm Thuần, không hề có ý định đẩy tay hắn ra.
“Hội trưởng hỏi vậy là sao?” Thẩm Thuần rút tay lại, khoanh chân và cười nói “Chẳng lẽ tối qua đã thân mật rồi, hôm nay lại muốn từ chối trách nhiệm?”
Tạ Bách Viễn đương nhiên không có ý đó. Anh chỉ là khó lòng xác định được suy nghĩ của Thẩm Thuần. Nhiều lúc, anh thậm chí không thể nắm bắt được sự thay đổi cảm xúc của người này. Thẩm Thuần tuy nhỏ tuổi hơn anh, nhưng cách hành xử lại chín chắn hơn nhiều so với bạn cùng trang lứa: “Anh không có ý đó.”
“Vậy thì tốt, tối qua đã không từ chối trách nhiệm, sáng nay còn hôn nữa, chắc chắn không thể lại đổi ý được đâu nha.” Thẩm Thuần chống tay lên giường, từ từ nghiêng người về phía Tạ Bách Viễn.
Kia luôn mang theo nụ cười nhạt trên môi tiến lại gần, khiến Tạ Bách Viễn không khỏi xao động. Anh cảm thấy tư thế này có chút không đúng, nhưng cũng chỉ cứng cổ chờ đợi cảm giác kích thích kia ập đến.
“Chụt… Hội trưởng tối qua chắc uống rượu trắng nhỉ?” Thẩm Thuần khẽ hít mũi nói.
Tạ Bách Viễn đột nhiên mở to mắt, nhìn gương mặt kia cách mình chỉ vài phân, vội vàng đứng dậy nói. “Anh đi đánh răng đây.”
Bóng dáng anh vội vã rời đi, Thẩm Thuần lại khẽ cười. Tạ Bách Viễn này thật ra rất dễ hiểu, nếu đã để ý đến ai, anh sẽ mở lòng, còn không thì luôn lạnh lùng xử lý.
“Lại còn để ý đến hình tượng trước mặt người yêu sao? Hừm… cũng thú vị đấy.”
Thẩm Thuần đứng dậy đi theo, mở hé cánh cửa, dựa vào khung cửa nhìn Tạ Bách Viễn đang đánh răng, miệng đầy bọt. Hắn khẽ cười, giọng điệu hơi bướng bỉnh: “Hội trưởng, đánh răng xong rồi có định thân mật nữa không?”
Tạ Bách Viễn vốn đang ngạc nhiên vì sự xuất hiện của hắn, nghe câu nói đó lại không nhịn được ho khan một tiếng, bọt kem đánh răng văng ra, khiến anh ho dữ dội hơn.
“Không sao đâu.” Thẩm Thuần bước tới, vỗ nhẹ lên lưng anh an ủi, “Thôi, thôi, không đùa với hội trưởng nữa, mau đánh răng đi.”
Tạ Bách Viễn uống vài ngụm nước để dịu cơn ho, dù Thẩm Thuần không còn đùa nghịch bên cạnh, nhưng anh vẫn cảm thấy việc đánh răng lúc này mang một ý nghĩa khác thường, dù ban đầu anh thực sự có ý định như vậy.
Rõ ràng anh lớn tuổi hơn, nhưng lại luôn bị Thẩm Thuần dắt mũi đi. Nhưng nghĩ lại, Thẩm Thuần còn trẻ, mình nên nhường nhịn hắn một chút. Ba tuổi là một khoảng cách, may mắn là họ chỉ cách nhau hai tuổi.
【Chủ nhân thật là giỏi, nhanh chóng nắm bắt tình hình.】521 khen ngợi.
【Ba tuổi một khoảng cách, giữa tôi và hắn ít nhất cũng cách mấy chục vạn rãnh Mariana.】Thẩm Thuần cười khẽ, 【Hắn ngây thơ như vậy, cũng đúng thôi.】
521 lại cảm thấy điều này không liên quan nhiều đến tuổi tác: 【Dù sao chủ nhân mãi mãi tuổi 18 mà~】
Là một hệ thống tốt, nhất định phải biết khen ngợi chủ nhân.
Thẩm Thuần khẽ cong môi cười: 【Miệng ngọt thế, học ai vậy?】
【Ký chủ dạy dỗ tốt quá.】521 nói.
【Trẻ con dễ dạy mà.】
521 khẽ nắm tay, tự nhủ rằng vật tùy chủ nhân hình, nó đi theo ký chủ, một ngày nào đó cũng sẽ trở thành một hệ thống lợi hại như ký chủ của nó!
Khi Tạ Bách Viễn bước ra, Thẩm Thuần đang dựa vào bàn xem điện thoại. Anh đi đến tủ quần áo thay đồ, nhưng ánh mắt lại khó mà rời khỏi Thẩm Thuần. Anh tự hỏi, khoảng cách lần trước thử em ấy không lâu, vậy thì Thẩm Thuần thích anh từ khi nào?
Tạ Bách Viễn cài từng nút áo, ánh mắt hơi thay đổi, nhưng Thẩm Thuần vẫn không ngẩng đầu lên, khác hẳn với lần trước khi em ấy cố tình muốn nhìn lại chỗ mình. Hay là anh đối với Thẩm Thuần chẳng có chút sức hấp dẫn nào?
Trong mắt Tạ Bách Viễn khó tránh khỏi một chút buồn bực, nhưng khi anh nhìn kỹ lại, phát hiện Thẩm Thuần đang khẽ nhếch môi nhìn về phía mình.
Thẩm Thuần tất nhiên đã nhận ra hành động của anh, bao gồm cả lần trước khi anh cố tình thử. Không thể không nói, vị nam thần nổi tiếng lạnh lùng này thực ra chẳng lạnh lùng chút nào, mà là quá ngây thơ. “Hội trưởng, thay đồ thì đừng nhìn em nữa, sáng sớm mà, dễ xảy ra chuyện lắm.”
Tạ Bách Viễn cứng người, mặt anh hơi nóng lên, vội quay người đi. Anh cảm thấy mình vừa rồi có chút ngốc nghếch, cổ áo cũng hơi chật.
Họ cùng nhau ra khỏi nhà, cùng nhau ăn sáng. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy họ như những người bạn bình thường, nhưng thực ra lại khác. Tạ Bách Viễn lần đầu tiên cảm nhận được việc ăn sáng cùng người mình thích là một chuyện hạnh phúc đến nhường nào.
Ánh nắng sớm ấm áp chiếu xuống người, không hề gắt gỏng. Thẩm Thuần nhìn sang người bên cạnh, ánh nắng ấm áp như khoác lên Tạ Bách Viễn một vầng hào quang. Khuôn mặt lạnh lùng thường ngày của anh dường như cũng trở nên dịu dàng hơn, khóe môi khẽ nhếch lên một chút, dù chỉ như phù dung sớm nở tối tàn thoáng qua nhưng cũng đủ rực rỡ.
Thẩm Thuần đảo mắt nhìn xung quanh, rồi kéo tay Tạ Bách Viễn đi vòng qua khu rừng nhỏ và dãy phòng học. Khi Tạ Bách Viễn còn đang ngơ ngác, hắn đã cúi đầu hôn nhẹ lên môi anh.
Nụ hôn không sâu, chỉ nhẹ nhàng và ấm áp, nhưng đủ khiến Tạ Bách Viễn mặt đỏ bừng, không thể kìm lòng mà ôm lấy eo Thẩm Thuần.
Khi rời môi, Tạ Bách Viễn thở sâu, ánh mắt đầy xúc động nhìn Thẩm Thuần: “Sao đột nhiên lại làm thế ở đây? Bị người khác thấy thì sao?”
“Chỉ là đột nhiên thấy hội trưởng cười đẹp quá.” Thẩm Thuần dùng ngón tay vuốt nhẹ khóe môi anh, cười khẽ, “Huống chi, nếu có bị phát hiện cũng chẳng sao, chuyện này đâu có gì phải giấu diếm.”
Tạ Bách Viễn hơi ngạc nhiên, nhưng rồi lại cảm thấy một sự ấm áp khó tả: “Em không sợ bị gia đình phát hiện sao?”
“Lần này trung thu đã xuất quỹ thành công rồi.” Thẩm Thuần nhìn anh, đôi mắt sáng lấp lánh, “Hội trưởng đừng lo lắng quá.”
Tạ Bách Viễn thực sự kinh ngạc: “Em đã nói chuyện này với gia đình? Họ có làm gì em không?”
Anh định kiểm tra xem Thẩm Thuần có bị thương không, nhưng hắn đã nhẹ nhàng đẩy tay anh ra, cười nói: “Hội trưởng, sáng nay anh không đã xem hết rồi sao? Có bị đánh hay không chẳng phải rõ ràng rồi ư? Để dành chuyện này tối nay đi, giờ mà bị phát hiện thì không phải đùa đâu.
Thẩm Thuần nói một cách nhẹ nhàng, bình thản, nhưng Tạ Bách Viễn lại cảm thấy mặt mình nóng bừng: “Anh không có ý đó đâu.”
“Vâng, em biết rồi. Cảm ơn hội trưởng đã đưa em đi học. Trưa nay nhớ đợi em ăn cơm nhé.” Thẩm Thuần tự nhiên hôn nhẹ lên má anh, rồi bước đi một cách phóng khoáng, để lại Tạ Bách Viễn đứng đó, lòng đầy xáo trộn.
Ánh nắng xuyên qua tán cây, tạo nên những đốm sáng mờ ảo, khiến khung cảnh trong rừng trở nên vô cùng lãng mạn. Tạ Bách Viễn khó lòng diễn tả được cảm xúc của mình lúc này. Anh không hiểu sao mình lại luôn là người bị động, luôn là người nhận những cử chỉ yêu thương từ Thẩm Thuần.
Dù Thẩm Thuần còn trẻ, thoạt nhìn có vẻ phóng túng, nhưng lại rất nghiêm túc trong chuyện tình cảm. Chính sự nghiêm túc ấy khiến Tạ Bách Viễn càng thêm bối rối.
Anh tự hỏi, tại sao mình luôn là người bị hôn, luôn là người nhận những cử chỉ âu yếm ấy?
________
Đã sửa ngày 8 tháng 6 năm 2025.