"Tết Trung Thu này em không về nhà. Em muốn đến phòng tự học, nhưng không tìm được phòng học phù hợp. Hội trưởng, anh có muốn đi cùng em không?" Hứa Trạch ngập ngừng hỏi.
Y biết Tạ Bách Viễn rất chăm chỉ, nghe nói thư viện đóng cửa vào ngày nghỉ, anh sẽ ở lại phòng tự học, nên y mới hỏi câu này.
Tạ Bách Viễn liếc y một cái, “Tôi có việc phải làm vào ngày nghỉ, nên sẽ không đi.”
Anh không thấy Hứa Trạch phiền, nhưng vì anh không có ý gì với y, nên anh không muốn cho y hy vọng.
Cho dù con trai có quan tâm thật, cũng hiếm ai tặng mấy thứ thế này. Chỉ có Thẩm Thuần, thẳng thắn đến mức khiến anh chẳng thể nghĩ ngợi gì.
"Ồ, vậy thì…" Hứa Trạch hít một hơi thật sâu rồi nói: “Vậy bây giờ anh có đến thư viện không, hội trưởng?”
"Bây giờ tôi đến hội sinh viên sắp xếp Tết Trung thu. Nếu cậu có việc thì đi trước đi." Tạ Bách Viễn lạnh lùng nói.
"Vậy em đi trước. Tạm biệt, hội trưởng." Công việc của Hứa Trạch ở ban Tổ Chức không phải ngày nào cũng có, cũng không có lý do gì để ở lại, nên y chỉ có thể chào tạm biệt rồi quay đi.
Tạ Bách Viễn luôn từ chối những người như thế này, anh cũng không để bụng. Anh quay người đi đến hội sinh viên như đã nói trước đó.
…
Khi Thẩm Thuần về nhà, bà Thẩm nồng nhiệt chào đón hắn bằng cái ôm ấm áp và mỉm cười: “Mấy ngày nay không gặp, con trai tôi đẹp trai hơn nhiều rồi.”
"Đúng vậy, đúng vậy, con trai của mẹ cả ngày không làm gì cả, nhưng lại rất đẹp trai." Thẩm Thuần cười: “Tất cả đều là do mẹ truyền cho.”
Bà Thẩm cười ngay. Bà quả nhiên là trời sinh đã có ngoại hình đẹp, trông đặc biệt trẻ trung trong chiếc váy dài. Ngay cả khi bà ấy đi trên phố với Thẩm Thuần và nói rằng mình là em gái của hắn, mọi người sẽ thật sự tin rằng bà là em gái của Thẩm Thuần. Lời nói của hắn không hề khoa trương.
"Con thực sự đã lớn rồi, và vẫn rất đáng yêu." Bà Thẩm cười: “Con đang cầm gì trong tay vậy? Mẹ không phải đã nói là không cần mua bánh trung thu sao?”
"Không phải bánh trung thu, mà là một cái túi, một cái mới, con mua nó vì nghĩ mẹ sẽ thích." Thẩm Thuần đưa món quà và nói.
Bà Thẩm cầm lấy món quà và bắt đầu khen ngợi nó trước khi mở ra: “Con trai tôi có gu thẩm mỹ thật tốt. Mẹ đã muốn cái này từ lâu rồi.Hôm nay mẹ sẽ đeo nó để khoe với hội chị em bạn dì.”
"Vào nhà nhanh đi, đừng đứng ở cửa nữa." Ông Thẩm ngồi ghế sofa, nhìn bầu không khí vui vẻ ở đây.
Thẩm Thuần cười cười, lấy một hộp khác từ trong túi ra, bước tới đặt lên bàn trà: “Bố, cái này tặng bố.”
Ông Thẩm cao lớn, ngay cả khi ngồi trên ghế sofa, chiếc áo sơ mi và quần tây thẳng tắp cũng khiến ông trông rất đẹp trai. Một người đàn ông ngoài 40 không có bụng bia, ít nếp nhăn trên mặt.Ông chỉ có ngoại hình và khí chất của người đàn ông trưởng thành..
Sự giàu có và địa vị của nhà họ Thẩm ngày nay không thể tách rời khỏi sự bận rộn của ông Thẩm. Một người đứng ở nơi cao quá lâu, dẫu đã trở về nhà, khí thế ấy vẫn không dễ thu lại, chỉ đành tự ép mình thu liễm.
Chỉ vì trong quá khứ quá bận rộn mà ông không để ý đến sự giáo dục của nguyên thân. Thời gian cha con ở cạnh nhau gần như chẳng được lâu,và họ gần như lạnh lùng mà đối diện với nhau. Thường thì nguyên thân phạm lỗi và bị ông Thẩm đánh, rồi lại phạm lỗi và bị đánh tiếp.
Cho đến một năm trước, một cậu bé 17 tuổi đang đua xe vào đêm khuya, nhưng cậu ấy đã gặp một chiếc xe vừa rẽ vào ngã ba đường. Cậu ấy bẻ lái đột ngột và đâm vào lan can, thậm chí còn đâm vào cây lớn bên cạnh. Dưới cú va chạm dữ dội như vậy, chiếc xe đã bị biến dạng, chưa kể đến cơ thể con người vốn dĩ yếu ớt.
Cậu ấy bị gãy nhiều xương sườn, gãy xương khắp nơi và đầu chảy máu. Cậu ấy đã chết trong quá trình sơ cứu. Cho đến khi Thẩm Thuần đến, vì giao dịch cùng hệ thống, hắn đã nằm trên giường trong hai tháng với sự trợ giúp của thuốc hồi phục. Sau khi rời khỏi giường bệnh cũng là lúc hắn chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học.
Khi vừa đến, hắn đang trong trạng thái hấp hối. Là một người có kinh nghiệm bước vào nhiệm vụ mà không hề hấn gì, Thẩm Thuần đã bày tỏ sự đồng cảm với môi trường sống của các đồng nghiệp trong nhóm cắt duyên, và sau đó phát hiện ra rằng mình đã trở thành một trong số họ.
Tuy nhiên, chỉ sau khi trải qua cái chết cận kề, bạn mới biết cách trân trọng cuộc sống, trân trọng bản thân và trân trọng người khác. Nhiệm vụ của nhóm cắt duyên không chỉ dành cho đối tượng nhiệm vụ mà còn dành cho chính nguyên chủ.
Thẩm Thuần không ghét những thay đổi như vậy. Hắn thậm chí còn muốn xem nhiệm vụ có thể mang lại những thay đổi gì cho bản thân.
Trong ký ức của nguyên thân, cả ông bà của Thẩm đều có vẻ không yêu cậu ấy, nhưng khi Thẩm Thuần tỉnh lại, người mẹ là người mẫu và luôn yêu cái đẹp trong ký ức đã khóc không thành tiếng, còn người cha luôn lạnh lùng và ngay thẳng thì bộ vest của ông nhăn nhúm như cỏ, trên người còn có một mùi khó tả.
Họ đã ngồi trông chừng ở đó, trông chừng đứa con của họ..
Thật khó để phán đoán ai là người có lỗi trong chuyện này. Khi sự việc được xảy ra, ngay cả Thẩm Thuần cũng thở dài rằng thật đáng tiếc. Nguyên chủ liên tục gây rắc rối để được cha mẹ chú ý hơn. Còn ông Thẩm hiếm khi trở về nhà là do ý nghĩ con mình không muốn có người cha như ông.
Nhưng ngay cả khi tiếc nuối, người chết đã không còn, đã không có cơ hội để đền bù mọi thứ. Cả hai bên đều sẵn lòng. Thẩm Thuần mượn thân thể này cả đời, tự nhiên phải gánh vác nghĩa vụ của nguyên thân. Ít nhất nguyên chủ không có sở thích gây chuyện để rồi bị đánh.
"Bố biết con có tiền, nhưng đừng tiêu tiền bừa bãi." Ông Thẩm cầm lấy hộp, nhìn thấy chiếc cà vạt bên trong, sắc mặt lạnh lùng cứng rắn như trước.
Nếu nguyên thân ở đây, hai cha con có lẽ sẽ lại đối đãi với nhau bằng sự lạnh lùng thù địch, nhưng Thẩm Thuần sẽ không làm vậy. Thay vào đó, hắn cười nói: “Bố, nếu bố đã nói vậy, lần sau con chỉ tặng quà cho mẹ, không tặng bố nữa.”
Khuôn mặt ông Thẩm cứng đờ trong chốc lát.
Thẩm Thuần cười cầm lấy hộp, lấy chiếc cà vạt bên trong ra nói: “Con trai tặng bố một món quà, bố phải giữ gìn cẩn thận nhé. Nào, đến đây xem thử đi.”
Ông Thẩm có vẻ không vui, nhưng vẫn đứng dậy cúi đầu để Thẩm Thuần thắt cà vạt giúp mình. Sau khi thắt xong, ông chỉnh lại cà vạt một cách khó chịu và nói: “Chẳng ra làm sao.”
Thẩm Thuần cười nói: "Bố có thích không?".
Khuôn mặt của ông Thẩm càng lúc càng căng thẳng, Thẩm Thuần cười nói: "Bố thích là tốt rồi. Bây giờ con kiếm được nhiều tiền rồi, bố không cần lo con không đủ tiền tiêu. Nếu con thực sự thiếu tiền, con sẽ nhờ bố giúp".
"Ừ". Ông Thẩm gật đầu, như thể đồng ý, không hề nhắc đến chuyện vừa lúc nãy còn không muốn con trai tặng quà.
Một năm trước, sau khi Thẩm Thuần bình phục, hắn bắt đầu chăm chỉ ôn thi đại học. Việc đó đối với hắn rất đơn giản, nhưng hắn vẫn phải giả vờ chăm chỉ. Hắn hành động như một đứa con ngoan trong một năm cho đến khi có kết quả, điều này khiến cha mẹ hắn cảm thấy nhẹ nhõm. Họ chỉ nghĩ rằng sau khi bước qua cánh cửa địa ngục, hắn đã hoàn toàn tỉnh ngộ.
Kết quả là, địa vị của Thẩm Thuần trong gia đình tăng mạnh. Khi hắn trở về sau kỳ nghỉ, hắn cùng mẹ tập thể dục buổi sáng và được chăm sóc rất chu đáo. Bà Thẩm luôn hết lời khen ngợi hắn với tất cả mọi người mà bà gặp.
"Lần này đi học, con có gặp được ai phù hợp không, và có cảm thấy thích ai không?" Bà Thẩm hỏi một cách dồn dập.
"Có, con vẫn đang theo đuổi nhưng chưa có được cậu ấy. " Thẩm Thuần nói.
"Con trai tôi đẹp trai như vậy mà vẫn chưa theo đuổi được cô gái đó sao? Người đó xuất sắc đến mức nào vậy? Con có ảnh không? Cho mẹ xem." Bà Thẩm trở nên hứng thú hơn.
"Con không có." Thẩm Thuần cười.
"Đồ keo kiệt." Bà Thẩm dù trưởng thành nhưng vẫn có tính trẻ con. Đây là ưu điểm của bà, nhưng cũng là nhược điểm. Vì sự trẻ con này, bà không đủ quan tâm đến nguyên thân, nhưng Thẩm Thuần cũng không muốn bình luận về tính đúng sai trong mối quan hệ của nguyên thân với mẹ mình.
Mỗi người đều có khó khăn riêng. Ngay cả cha mẹ cũng thấy khó khăn khi từ bỏ mọi thứ vì con cái.
Sự tò mò của bà Thẩm không được thỏa mãn, bà có chút không muốn: “Cho mẹ xem đi, mẹ hứa sẽ không làm gì cả.”
Bà không tin con trai mình không có ảnh!!!!
"Con chủ yếu là sợ bố mẹ phản đối, bố đánh con, còn mẹ thì chịu không nổi." Thẩm Thuần ngượng ngùng nói.
"Người con thích, dù như nào bố mẹ cũng sẽ không phản đối. Ngoại hình không phải là vấn đề. Điều quan trọng nhất là tính cách phải tốt. Nhà ta không yêu cầu về gia sản, nhưng quan điểm của ba người phải hợp nhau, nếu không sau này sẽ có rất nhiều chỗ cãi vã." Bà Thẩm đẩy cánh tay hắn và nói: “Cho mẹ xem đi mà.”
"Con đã bao nhiêu tuổi rồi, sao vẫn cư xử như một đứa trẻ con được dạy dỗ thế?." Ông Thẩm ngồi một bên không nói gì từ nãy đến giờ, nhưng giờ đây ông đã lên tiếng.
Trước đây ông không thường xuyên ở nhà, nhưng bây giờ có Thẩm Thuần đã không còn như trước, ông sẽ ở nhà bất cứ khi nào có thời gian rảnh. Mặc dù hầu hết thời gian ông đều im lặng, nhưng ông vẫn luôn ở đó.
"Con đã bao nhiêu tuổi rồi?" Ông Thẩm hỏi.
Sau đó, Thẩm Thuần không nói nên lời. hắn khịt mũi, khẽ lớn tiếng với ông Thẩm: “Bố nhìn xem, đây là bất đồng về quan điểm. Con thậm chí còn chưa phàn nàn về tuổi tác của con, vậy mà bố lại đi phàn nàn về tuổi tác của con trước”
Ông Thẩm hít một hơi thật sâu và nói: “Bố không có ý đó. Chỉ là bố đã lớn tuổi rồi...”
Thẩm Thuần trừng mắt nhìn ông: “Lớn tuổi thì làm sao?”
521 thì thầm:【 Ký chủ, hành động này gọi là “nhảy trên bãi mìn”.】
【Thông minh đấy.】Thẩm Thuần khen ngợi.
521 quan sát tình hình thực tế, đối chiếu với dữ liệu trong hệ thống, lại được ký chủ khen ngợi nên nhất thời vừa bối rối vừa lâng lâng sung sướng:【Không còn gì để nói nữa.】
Ông Thẩm thôi không tranh cãi nữa, đứng dậy nói: “Bố lên lầu đây.”
Thực ra, ông không nên lên lầu — đúng hơn là nên leo thẳng lên mái nhà cho xong.
“Nhìn bố con kìa, mỗi lần chọc mẹ giận là chẳng biết dỗ dành, chỉ biết trốn tránh trách nhiệm.” Bà Thẩm hừ một tiếng lạnh lùng.
Lúc này, ông Thẩm đi cũng không được mà ở cũng không xong.
Nhưng Thẩm Thuần hiểu rõ: ông không phải không muốn dỗ mẹ, mà là sợ nếu ở lại cố gắng an ủi, mẹ sẽ càng tức giận hơn. Vậy nên im lặng rút lui có khi lại là lựa chọn an toàn nhất.
Bà Thẩm vốn rất hiểu thái độ của ông Thẩm dành cho Thẩm Thuần, nhưng một khi chuyện liên quan đến chính mình, bà lại trở nên mơ hồ, rối rắm.
Thẩm Thuần cười nói: “Mẹ, mẹ còn muốn xem ảnh không ạ?”
“Có chứ, có chứ, mẹ muốn xem.” Sự chú ý của bà Thẩm lập tức bị chuyển hướng. Ông Thẩm thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm, lại ngồi xuống, nhưng ánh mắt thì chẳng còn dừng trên báo cáo tài chính nữa, mà là dán chặt vào chiếc điện thoại Thẩm Thuần vừa lấy ra.