Lúc Thỏ Lương muộn màng nhận ra, hai chân trước của nàng ôm lấy ngực, mặc kệ bản thân bị treo lên giữa không trung đung đưa theo từng nhịp đánh của lá cỏ, trong đôi mắt ngây thơ khẽ lóe lên chút sự gian xảo khó có thể nhìn thấy, giọng nói mềm mại lại không thể giấu được sự đắc ý: “Cuối cùng cũng chịu hiện hình, hừ, quả nhiên mẫu thân đã nói đúng, mỹ nhân kế là phương pháp tốt nhất!”

Lãnh Khanh: ???

Mỹ nhân kế không phải sử dụng như vậy chứ nhỉ? Trong chớp mắt, Lãnh Khanh cực kỳ tò mò về người mẫu thân trong miệng của Thỏ Lương, nhưng ngay sau đó Lãnh Khanh nhìn con thỏ con bị mình xách lên đã hơi cứng đơ người lại, khẽ lắc lư giữa không trung, Thỏ con thế mà lại ôm ngực ngẩng đầu nhỏ nhìn hắn. Lúc này Lãnh Khanh mới nhận ra bản thân cứ thế bị bại lộ rồi.

Lá cỏ xanh cứng đờ một lúc, chậm rãi đè thấp lá cỏ xuống, nhẹ nhàng đặt cục bông trắng xuống đất. Sau đó lùi về bãi cỏ một cách nhanh chóng, muốn giả vờ như vừa rồi chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng vào ngay lúc này, Thỏ Lương lại không hề cho hắn cơ hội chạy trốn, động tác của cục bông trắng rất nhanh, nàng nhảy về phía trước, hai móng vuốt thành công chặn lá cỏ xanh sắp bỏ trốn.

Bắt lấy còn chưa xong, rõ ràng cục bông trắng sợ cỏ xanh sẽ lùi về phía sau nên hai móng vuốt nắm chặt lá cỏ xanh, cơ thể nhỏ bé cố gắng lùi về sau nhìn tư thế như đang cố gắng kéo co.

Tuy rằng cơ thể nhỏ bé của Thỏ Lương sắp nghiêng sấp cả ra nhưng chút sức lực đó căn bản không hề ảnh hưởng gì đến Lãnh Khanh. Nhìn Thỏ Lương hận không thể dùng luôn hai cái tai dài để kéo, Lãnh Khanh thầm thở dài một tiếng trong lòng, lá cỏ xanh kéo dài xách Thỏ Lương lên, hắn xách thỏ con như cục bông trắng đến chỗ lối vào của hang động.

Mông thịt của Thỏ Lương ngồi xổm một cục trước cửa hang động, nàng nghiêng đầu nhìn, lá cỏ xanh không còn giấu giếm nữa mà là thoải mái kéo dài lá ra, dùng phiến lá xanh bắt đầu vuốt phẳng những mớ lông tơ vừa bị đánh loạn cả lên.

Một lúc sau, Thỏ Lương ngoan ngoãn ngồi một chỗ hưởng thụ nhẹ đôi mắt to lại.

Lãnh Khanh cũng cảm thấy rất hài lòng, thật ra từ lâu Lãnh Khanh đã nghĩ đến việc vuốt lông thỏ con như vậy, chỉ là sợ dọa thỏ con nhát gan chạy mất nên hắn vẫn luôn không hành động. Sau khi bị bại lộ, thấy thỏ con hoàn toàn không bị dọa sợ, cuối cùng hắn cũng được vuốt lông thỏ con như ý muốn.

Sau khi vuốt lông xong, Thỏ Lương chỉ cảm thấy một ánh sáng màu xanh lá rực rỡ chợt lóe sáng, cây cỏ xanh kia biến mất, thay vào đó là một người tí hon mặc đồ xanh lá còn nhỏ hơn nàng một chút xuất hiện. Thỏ Lương ngạc nhiên mở to hai mắt, nàng cúi đầu nhìn người tí hon mặc đồ xanh lá trước mặt mình. Người tí hon mặc đồ xanh lá kia lại nghiêm túc đứng đó mở miệng: “Ngô tên là Lãnh Khanh, là tiên thảo trường sinh, sinh ra ở đây đã hơn ba trăm năm rồi…”

Lãnh Khanh còn chưa nói xong, Thỏ Lương đã cúi thấp đầu, vươn bàn tay béo tròn vỗ vỗ đầu của Lãnh Khanh, động tác rất nhẹ, vừa chạm vào đầu của Lãnh Khanh đã cẩn thận thu vội móng vuốt lại. Thỏ Lương nghiêng đầu: “Nhỏ quá, ba trăm năm? Bảo sao ta không thể gặm được, già quá rồi, còn già hơn cả phụ thân và mẫu thân của ta…”

Lãnh Khanh nhìn cái đầu có vẻ hơi lớn trước mặt mình, âm thầm quyết định bản thân phải nhanh chóng nắm bắt được phương pháp hóa hình, sau đó lựa chọn bỏ qua đề tài già cả này.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Thật ra ban đầu Lãnh Khanh chưa từng nghĩ đến việc để lộ ra thân phận cỏ trường sinh, nhưng không biết vì sao khi đối mặt với Thỏ Lương, tất cả đều tự nhiên nói ra khỏi miệng thành ra như vậy. Mà phản ứng của Thỏ Lương cũng rất bình thường, nàng ngoài cảm thán hắn già ra thì cũng không hề có phản ứng gì khác.

“Ngươi không muốn ăn tiên thảo à?”

Thỏ Lương ngồi một góc chỗ cửa hang, cúi đầu nhìn người tí hon mặc áo xanh lá trước mặt mình, nàng nghiêm túc trả lời: “Ngươi già quá rồi, ta không gặm được.”

Lãnh Khanh: “…”

Người tí hon mặc áo xanh lá hừ lạnh một tiếng, hắn xoay người không đứng đối diện với Thỏ Lương nữa mà khoanh chân ngồi bên cạnh Thỏ Lương.

Hoàng hôn chỉ còn một đường con màu đỏ máu trên bầu trời, ánh sáng trên dãy núi dần bị màu đen tối thay thế. Trước thảm cỏ xanh, một cục thịt tròn ngồi một chỗ ngắm mặt trời lặn ở phía xa xa, mà bên cạnh cục bông trắng ấy có một người tí hon mặc đồ màu xanh lá cũng đang khoanh chân ngồi nhìn về phía hoàng hôn. Gió nhẹ thổi qua khiến lông tơ mềm mại của cục bông trắng khẽ đung đưa, mái tóc dài màu đen của người tí hon mặc đồ xanh lá cũng bay lên.

Yên lặng một lúc, bỗng Lãnh Khanh nghe thấy giọng nói nghiêm túc hỏi han của Thỏ Lương: “Tiên thảo ăn mặn hay là ăn chay?”

Đôi mắt đen như mực của Lãnh Khanh khẽ lướt qua một chút ý cười, giọng nói của hắn vẫn lạnh như băng: “Ăn mặn.”

Thỏ con không động đậy: “Ồ, vậy may quá, ta ăn chay.”

Lãnh Khanh: “…”

Sau một trận im lặng ngắn ngủn, Lãnh Khanh nở một nụ cười không dễ phát hiện nói: “Ngươi ăn chay, ta ăn mặn, đúng là trời sinh một cặp.”

Thỏ Lương nghiêng đầu, trong mắt chứa chút nghi ngờ: “Trời sinh một cặp là sao?”

Lãnh Khanh: “…”

Tiếp tục im lặng.

Thỏ Lương: “Ngươi có ăn thỏ không?”

Lãnh Khanh sờ cái cằm nhỏ của bản thân: “Có.”

Thỏ Lương nghiêm túc mở miệng: “Ngươi nhìn lỗ tai của ta này, ta không phải thỏ.”

Lãnh Khanh: “…”

Đề tài lại bị giết chết, đợi đến khi mặt trời hoàn toàn xuống núi, bên sườn núi cũng không còn vang lên tiếng nói chuyện nữa, Lãnh Khanh cứng đờ mặt lại, hắn cảm thấy đáng lẽ không nên bại lộ mới đúng.

Màn đêm buông xuống, Thỏ Lương hiếm khi không vội về lại trong hang mà vẫn ngồi bên cạnh hang, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm. Tối nay sao  trên trời rất ít ngược lại trăng tròn như đĩa ngọc, ánh trăng như tơ lụa màu bạc cùng gió đêm mềm nhẹ khẽ lướt qua gò má.

Thói quen ngủ sớm khiến Thỏ Lương ngáp một cái, cơ thể nghiêng trái nghiêng phải nhìn như lung lay sắp đổ.

Lãnh Khanh cũng đang nhìn trăng tròn lúc này mới phát hiện ra, hắn quay đầu nhìn Thỏ Lương mơ màng buồn ngủ ngã trái ngã phải mà cạn lời. Cùng lúc đó hắn cũng hóa ra một cái lá cây đỡ lấy cục bông tròn mềm mại trắng trẻo, nhẹ nhàng đỡ Thỏ Lương nằm xuống chìm sâu vào giấc ngủ.

Lãnh Khanh thu lá cỏ xanh lại, lúc chuẩn bị ngồi im tu luyện lại nghe thấy Thỏ Lương nhỏ giọng nói mơ.

“Mười năm này, cảm ơn ngươi.”

Lãnh Khanh nhếch môi cười, nhẹ nhàng trả lời: “Không cần cảm ơn.” Bởi vì ta luôn sẵn lòng giúp đỡ cho nàng.

Tư thế ngay thẳng, lúc hắn muốn chìm sâu vào trong thức hải, bên tai lại vang lên tiếng rầm rì.

“Ta thật sự không phải là thỏ…”

Lãnh Khanh: “…”

Lời ngụy biện thiếu sức thuyết phục của Thỏ Lương cứ tan biến trong gió đêm như vậy, trên sườn núi rải đầy ánh trăng màu bạc nhú một biển tơ lụa mỏng manh, dịu dàng bao dung ôm lấy các sinh linh trên sườn núi. Thỏ con nằm cạnh hang, người tí hon mặc đồ xanh lá cũng ngồi yên cả đêm, đợi đến sáng ngày hôm sau, ngay lúc sương sớm vừa hóa thành sương, Lãnh Khanh đã lập tức mở mắt, bàn tay nhỏ béo linh hoạt lại quan thuộc tạo pháp quyết, kết hợp tinh thần lực vào giọt sương rồi ngưng tụ giữa không trung. Lãnh Khanh từ trong linh phủ lấy ra một cái chén ngọc xanh nhỏ rồi chuyển những giọt sương có tinh thần lực bên trong vào trong chén.

Từ khi Thỏ Lương bắt đầu uống sương sớm, Lãnh Khanh đã bắt đầu ngưng tụ linh lực của mình vào trong giọt sương, qua phương pháp ôn hòa này giúp cải thiện tư chất của Thỏ Lương. Tuy phương pháp này có hơi chậm nhưng lại không hề có bất kỳ ảnh hưởng xấu gì. Trong mười năm qua, mặc dù tư chất của Thỏ Lương không có thay đổi gì quá lớn nhưng cũng đang dần tăng lên.

Thỏ Lương giống như bình thường tỉnh lại, đôi mắt to vừa mở ra đã nhìn thấy người tí hon mặc đồ xanh lá đứng trước mặt. Thỏ Lương lập tức ngồi bật dậy, bây giờ nàng mới phản ứng lại, cái người nhỏ bé trước mặt mình đây chính là cây tiên thảo không thể gặm được kia.

Đôi mắt chớp chớp ngốc nghếch, một cái chén ngọc xanh đã được đẩy đến trước mặt nàng. Bên trong là những giọt sương sớm khẽ đung đưa phản chiếu ánh màu xanh của cái chén, Thỏ Lương hít hít cái mũi, cúi đầu uống sương sớm.

Mọi thứ dường như cũng không có gì khác so với trước kia, mọi thứ đều tự nhiên và yên lặng.

Uống xong sương sớm, Thỏ Lương về lại hang nhỏ hái ra một đống trái nhỏ, sau đó lại quay về sườn núi. Thỏ Lương đặt trái cây ở bên cạnh hang động rồi chọn ra một quả đỏ hồng đẹp mắt đưa cho Lãnh Khanh. Lãnh Khanh đưa tay ra nhận lấy rồi ôm quả cắn một miếng, trên mặt còn mang theo mấy phần sung sướng.

Hai người cứ ăn không ngồi rồi ngồi như vậy, vừa hít gió đầu hè vừa ăn các loại trái cây đặc sản của Tiên Quả Lĩnh.

Tuy hôm qua Lãnh Khanh nói bản thân ăn mặn còn ăn thỏ con, nhưng Thỏ Lương lại không hề cảm nhận được chút ác ý nào, đó cũng là lý do Thỏ Lương không hề cảm thấy sợ hãi. Thỏ Lương không tính là thông minh lắm, nhưng cực kỳ nhạy bén với cái thiện và ác, nếu không trong lúc còn nhỏ, nàng cũng sẽ không đi xuyên qua đại lục, xuôi dòng xuống đây, đi qua mọi nguy hiểm rất lớn để đến Tiên Quả Lĩnh rồi còn thành công ổn định cuộc sống như vậy.

Sau khi suy nghĩ kĩ càng, Thỏ Lương cũng không khó để nhận ra cuộc sống của bản thân yên bình nhàn rỗi như thế nào, trong đó chắc chắn Lãnh Khanh đóng vai trò vô cùng quan trọng. Thỏ Lương đối với khái niệm về tiên thảo chỉ giới hạn trong việc nghe nói, nhưng Lãnh Khanh đối với Thỏ Lương mà nói, đầu tiên hắn là một cây cỏ gần hang, sau đó mới là tiên thảo. Thỏ Lương cũng không biết vì sao bản thân lại dễ dàng chấp nhận thân phận của Lãnh Khanh như vậy. Có lẽ đối với Thỏ Lương mà nói, cảm giác về khoảng cách xa không thể với tới của tiên thảo trong mười năm sớm chiều làm bạn với nhau đã dần tan biến, hoặc có lẽ, lần đầu gặp gỡ, Lãnh Khanh đã vì nàng mà dựng nên một bến cảng nhỏ trong đêm mưa, ánh hào quang của tiên thảo cũng bị phai nhạt dần trong màn đêm đen nhánh có sấm sét ầm ầm kia. ( truyện trên app T Y T )

“Đất hoa đào? Đó là cái gì?” Ăn trái cây hít gió trời, hai người tự nhiên sẽ nói đủ chuyện linh tinh, tuy rằng Thỏ Lương thường xuyên đưa chủ đề nói chuyện vào ngõ cụt nhưng cũng may Lãnh Khanh mặt than cũng không thèm để ý. Chủ đề bị giết chết thì im lặng một lúc rồi lại tiếp tục nói cái khác.

Lãnh Khanh nói qua chuyện đào hoa yêu đến Tiên Quả Lĩnh. Thỏ Lương gõ gõ đầu, chắc hẳn vẫn còn nhớ rõ mùi hoa đào bỗng dưng xuất hiện kia.

“Đất hoa đào được hình thành khi cánh hoa của đào yêu tan ra hòa vào trong bùn đất. Mảnh đất đó trôi qua nhiều năm như thế chẳng những có thể tự mang hương hoa đào, mà còn có thể nuôi dưỡng những linh thực trưởng thành ở bên trên nó với hiệu quả gấp đôi chỉ với nửa công sức, đối với linh thú cũng như vậy.” Lãnh Khanh tỉ mỉ giảng giải sự thắc mắc của Thỏ Lương, những tri thức này có được dựa vào truyền thừa, sau khi Lãnh Khanh mở linh thức thì sẽ được biết mọi chuyện. Tuy rằng Thỏ Lương cũng có tri thức truyền thừa nhất định nhưng lại hoàn toàn không thể so với tiên thảo được.

Phun lõi một quả vải ra xong, Thỏ Lương sờ sờ cái cằm lông xù của chính mình: “Tiên thảo cũng muốn đất hoa đào à?”

“Đất hoa đào bình thường đương nhiên không dùng được, nhưng đất của đào hoa yêu lại rất đáng để tìm kiếm, hơi thở của Chân Long có tác dụng cực mạnh, có lợi cho vạn vật trên thế gian. Thậm chí có thể nghịch thiên sửa đổi những quy tắc về hạn chế tư chất và tuổi thọ.” Lãnh Khanh ôm một quả vải giống như thế, sau khi bóc xong thì đưa cho Thỏ Lương, Thỏ Lương đưa hai tay ôm lấy, cái miệng nhỏ không hề khách sáo gặm miếng to, vừa gặm vừa tiếp tục hỏi.

“Hơi thở của Chân Long? Trên đời này thật sự có rồng sao? Ta còn tưởng chỉ có trong tiểu thuyết.” Về những lời đồn về Chân Long, Thỏ Lương cũng từng được nghe thấy từ chỗ phụ mẫu mình, nhưng linh lực ở đại lục này không quá đậm, thượng cổ huyết mạch gần như đã phi thăng rời đi toàn bộ, các loại thần thú cũng dần trở thành truyền thuyết. Thậm chí một cây tiên thảo giống như Lãnh Khanh cũng rất hiếm thấy trên thế gian, nếu không lúc trước khi Lãnh Khanh rơi xuống Tiên Quả Lĩnh cũng không khiến cho trời đất rung chuyển lớn như vậy.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play