Cơn mưa phùn kéo dài suốt đêm như không hề tạnh, hôm sau Thỏ Lương còn chưa kịp mở mắt đã ngửi thấy một mùi thơm quyến rũ của cỏ xanh, đó là một mùi thơm mát lạnh của sương sớm và bùn đất. Thỏ Lương mở to hai mắt, những giọt sương sáng trong như thủy tinh phản chiếu vào mắt nàng, cục bông tròn đột nhiên quay người ngồi dậy. Nàng bước ra khỏi bãi cỏ và phóng tầm mắt nhìn toàn bộ sườn núi. Những khoảnh đất hôm qua còn loang lổ đã hoàn toàn biến mất, những cây cỏ xanh mới trồng trông tràn đầy sức sống như đang vui mừng nhảy múa, những giọt sương rải rác trên lá cỏ xanh thật rực rỡ chói mắt.
Dù biết là nhờ có thêm sự hỗ trợ của trận pháp nên những cây cỏ mới trồng kia sẽ khó bị chết héo, nhưng sự thay đổi long trời lở đất này vẫn khiến Thỏ Lương giật mình, Thỏ Lương nhẹ nhàng bước từng bước nhỏ, kéo đôi tai dài của mình đi dạo một vòng quanh sườn núi. Cuối cùng nàng cũng chắc chắn những cây cỏ xanh mình nhổ đi rồi trồng đến đây ngày hôm qua đều không có cây cỏ nào chết héo cả, tất cả đều còn sống, hơn nữa trạng thái so với lúc trước trông còn tốt hơn.
Hoa nhài yêu thoải mái giãn gân cốt, nó nhìn thỏ con đang đi lại trên sườn núi rồi im lặng phàn nàn, có thêm sự hỗ trợ của Tụ Linh Trận mà những đám cỏ xanh đó còn nửa sống nửa chết thì có khi đã sớm bị cây cỏ xanh hung ác kia nhổ đi rồi tiện tay ném vào trong sơn cốc cũng nên. Trong lúc nó đang phàn nàn, Thỏ Lương đã đi bộ đến bên cạnh cây hoa nhài, nàng định như thói quen đến gần rồi dụi khuôn mặt mũm mĩm của mình vào người hoa.
Hoa nhài đung đưa những bông hoa trắng tinh khiết của mình như đang đáp lại, chợt như nhớ ra điều gì đó, đóa hoa giơ lên trước mặt Thỏ Lương bỗng lắc mạnh một cái. Những hạt phấn mịn nhỏ bé trong bông hoa rơi xuống người Thỏ Lương mang theo hương thơm nồng nàn của hoa nhài.
Đầu tiên Thỏ Lương ngẩng đầu nhỏ lên hắt hơi hai cái, sau đó mới nhận ra trên người mình cũng tràn ngập mùi thơm của hoa, nàng lập tức nhảy lên vui sướng, ôm lấy hoa nhài cọ cọ mấy cái rồi vui vẻ bỏ đi. Sau khi hoa nhài biến thành yêu, mùi phấn hoa có thể tồn tại được rất lâu, thậm chí nếu áp dụng đúng phương pháp, có sinh linh còn có thể có được hương hoa này suốt đời.
Thỏ Lương là một con thỏ giống cái trắng nhỏ xinh đẹp, đương nhiên không thể nghi ngờ về lòng yêu cái đẹp được, rất nhiều sự nghi ngờ về thảm cỏ xanh trên sườn núi này rất nhanh đã bị mùi hương hoa làm quên đi. Gần như cả ngày Thỏ Lương đều duy trì trạng thái ngẩng cao đầu, thậm chí có mấy con bướm bị mùi hương hoa hấp dẫn đến bị Thỏ Lương đuổi bắt cả một buổi trưa.
Có người thì vui sướng, có người cả ngày lại đều rơi vào trạng thái động chút là nổ. Trước khi Thỏ Lương tỉnh dậy, Lãnh Khanh đã ném lá sen kia đi, sau đó bình tĩnh nâng lá cây đựng giọt sương của chính mình lên, đợi Thỏ Lương giống như hàng ngày đến uống nước sương. Kết quả thỏ con lại bị khung cảnh trên sườn núi thu hút sự chú ý, Lãnh Khanh thì cứ chờ đợi mãi như vậy. Ngay sau đó chỉ với mùi hoa của một gốc cây hoa nhài yêu đã quyến rũ thỏ con đi mất.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Lãnh Khanh chờ mãi, kết quả đợi đến khi sương sớm đều tan biến hết mà thỏ con vẫn không có xu hướng quay lại, nàng vẫn vui sướng chơi nguyên một ngày trong núi, thậm chí ngay cả đồ ăn cũng không đi tìm. Đợi đến khi trời dần tối, cục trắng mềm đó mới cảm thấy hài lòng, vừa ngâm nga ca hát bài hát không có giai điệu vừa nhảy nhót trở về.
Lá cỏ xanh lung lay một cái, cuối cùng vẫn im lặng giả bộ như một cây cỏ xanh bình thường. Đêm khuya, Lãnh Khanh nhìn cửa hang động đen nhánh kia, hắn cảm thấy thỏ con tuổi còn nhỏ, ham chơi một chút cũng không sao, nghĩ như vậy, Lãnh Khanh cũng dần chìm vào giấc ngủ.
Kết quả ngày hôm sau, Lãnh Khanh đã bị vả mặt. Bởi vì thỏ con hiếm có ngày dậy sớm hơn so với hắn vậy mà đã chui ra khỏi hang chạy thẳng đến chỗ cây hoa nhài. Sau khi cọ cọ một thân toàn hương hoa, nàng dẫm lên từng vệt ánh nắng mặt trời hơi lạnh chạy biến mất tăm.
Lãnh Khanh ôm giọt sương sớm đợi trong gió ban mai: “…”
Một lúc sau, Lãnh Khanh đột nhiên giũ hết những giọt sương trên lá cây xuống, trong thảm cỏ xanh bỗng lóe lên ánh sáng màu xanh lục sáng ngời, một bóng người nhỏ bé mặc đồ màu xanh lớn chưa bằng lòng bàn tay xuất hiện trên lá cỏ xanh, người tí hon đó khoanh chân ngồi trên lá cây nhỏ bằng hai ngón tay, ánh mắt nặng nề nhìn về phía Thỏ Lương rời đi. Nơi đó đã sớm không còn nhìn thấy bóng dáng của Thỏ Lương nữa, hắn tiếp tục di chuyển ánh mắt thâm trầm xuống dưới, nhìn về phía cây hoa nhài cách đó không xa.
Hoa nhài: “…”
Người tí hon mặc áo xanh đó nhẹ nhàng nhảy lên, từ trên lá cây nhảy xuống dưới, một tay đặt sau lưng, bình tĩnh đi về phía cây hoa nhài.
Tuy rằng hoa nhài trong lòng chỉ hận không thể nhét mình vào trong đất nhưng trên mặt vẫn không hề động đậy, thỏ con thích mùi hoa mà cũng trách ta à?
Người tí hon lượn quanh hoa nhài hai vòng giống như đang tự hỏi có nên trực tiếp nhổ thẳng cây tiểu yêu này ra hay không.
Hoa nhài run bần bật nhưng cũng không có cách nào, nó hoàn toàn không hiểu bản thân đã chọc đến cây cỏ hung ác này ở chỗ nào.
Cuối cùng Lãnh Khanh cũng không nhổ hoa nhài lên. Một là vì Thỏ Lương thích cây hoa này, hai là vì quanh thân cây hoa nhài đột nhiên mọc lên ở Tiên Lĩnh Qủa này lại có ánh sáng công đức tỏa sáng quang người, hơn nữa còn không yếu, thậm chí ngay cả Lãnh Khanh cũng đoán không ra lý do. Nếu tùy tiện tấn công không biết bản thân có bị ánh sáng công đức đánh trả ngược lại hay không.
Thỏ Lương chạy như điên ra ngoài chơi một ngày lần nữa dẫm lên hoàng hôn chạy về sườn núi nhỏ, thậm chí trước khi về hang còn cọ cọ hoa nhài một cái. Mà trong thảm cỏ xanh, Lãnh Khanh bình tĩnh nguyên một ngày vẫn tiếp tục giả vờ bản thân là một cây cỏ bình thường.
Đến ngày thứ ba, Thỏ Lương vẫn như cũ rời giường từ sớm, sau đó nhảy nhót chạy đến dưới gốc cây hoa nhài, kết quả đợi nửa ngày cũng không thấy hoa nhài lắc lắc bông hoa để phấn hoa và mùi hoa rơi xuống. Thỏ Lương ngoan ngoãn ngồi đợi bên cạnh hoa nhài thắc mắc ngẩng đầu nhỏ lên, đôi mắt to rõ ràng mang theo sự nghi ngờ như đang muốn hỏi: Vì sao ngươi lại không cho ta phấn hoa vậy? Ngươi có thể cho ta chút phấn hoa không? Ta có thể thơm thơm tiếp được không?
Hoa nhài bị đôi mắt to tròn ngập nước kia nhìn chằm chằm một lúc, nó lập tức quên mất sạch những lời cảnh cáo hôm qua của Lãnh Khanh. Nó vui vẻ hoạt bát nhấc bông hoa lên lắc lắc về phía người Thỏ Lương, sau khi xong việc còn chủ động cọ cọ vào cục bông trắng mềm.
Thỏ Lương cảm thấy hài lòng mang theo mùi thơm khắp người rời khỏi núi, mà ở phía sau Thỏ Lương, hoa nhài chậm rãi đung đưa cành lá như đang tạm biệt. Đợi đến khi bóng dáng của Thỏ Lương hoàn toàn biến mất giữa một màu xanh lá tươi mát của rừng núi, lúc này hoa nhài mới chợt cứng đờ người lại, nó bình tĩnh quay đầu nhìn lại thì nhìn thấy một người tí hon mặc đồ màu xanh lá đang đen mặt đứng bên cạnh nó. Hoa nhài lập tức như bị sương lạnh tấn công, nó rủ lá cây héo úa xuống.
Người tí hon mặc đồ xanh lá khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt hờ hững, đôi mắt đen như mực sâu không thấy đáy, không chút gợn sóng như mặt hồ lạnh lẽo. Nhưng hoa nhài lại cảm thấy trước mặt mình như bị đè ép bởi một ngọn núi, ép nó đến mức nó không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Một lúc lâu sau, người tí hon trước mặt nó mới thu lại ánh mắt, xoay người đi về chỗ bên cạnh hang của thỏ con, hắn khoanh chân ngồi ngay chỗ cửa hang của hang động, đôi mắt đen như mực không biết đang suy nghĩ đến cái gì. Hoa nhài thấy vậy đương nhiên không dám qua đó trêu chọc hắn nữa, nó thành thật đứng yên một chỗ.
Bàn chân nhỏ bé ngắn ngủn của Lãnh Khanh nghiêm trang ngồi ngay chỗ lối vào của hang động của Thỏ Lương. Qua hai ngày vừa rồi, đột nhiên Lãnh Khanh có suy nghĩ muốn chủ động xuất hiện, thật ra Thỏ Lương cũng đã có nghi ngờ về hắn, chỉ là không tìm thấy bằng chứng xác thực mà thôi. Lãnh Khanh cũng không tính che giấu cả đời, chỉ là hắn muốn đợi tìm được một cơ hội thích hợp, mà hiện tại hình như cũng không tệ. ( truyện trên app T Y T )
Nghĩ như vậy, Lãnh Khanh bắt đầu suy nghĩ xem bản thân nên chọn cách như thế nào để xuất hiện, vừa không dọa sợ thỏ con, tốt nhất còn có thể khắc sâu ấn tượng với thỏ con nhát gan đó, để lại một hình tượng vừa khoan dung lại có thể dựa dẫm được…
Lãnh Khanh cứ ngồi trước cửa hang của thỏ con như vậy nguyên một ngày, hắn nghĩ ra đủ loại cách để lên sân khấu nhưng sau đó vẫn cảm thấy không hoàn hảo cho lắm. Người tí hon nghiêm túc vuốt cằm nhỏ của mình, cố gắng tìm được một cách thức hoàn hảo nhất, nhưng đợi đến khi mặt trời ngả về phía tây, ánh hoàng hôn dần rải xuống phía trên sườn núi, Lãnh Khanh vẫn không tìm được cách thức lên sân khấu như ý muốn.
Mắt thấy cục bông trắng mềm kia đang nhảy nhót quay về từ phía xa, trong tích tắc ánh sáng màu xanh lá rực rỡ chợt lóe lên, Lãnh Khanh quay về hình dạng ban đầu, vừa giả vờ bản thân là một cây cỏ vừa tiếp tục suy nghĩ về chuyện kia.
Kết quả đợi đến khi Thỏ Lương nhảy nhót vào bên cạnh hang thỏ, đủ loại phương án mà Lãnh Khanh suy nghĩ cả một ngày lập tức bay lên đến chín tầng mây, bởi vì có hai con bướm cùng bay về với thỏ con, đều là bướm đực đầy màu sắc! Còn có một con ong mật, là một con ong mật đực!
Thỏ Lương vẫy vẫy bàn tay béo tạm biệt hai con bướm và một con ong ấy , sau đó cả ba mới từ từ bay đi. Rõ ràng chúng đều là yêu linh đã mở linh thức.
Có thể thấy Thỏ Lương sau khi ra ngoài chơi một ngày tâm trạng rất tốt, nàng rung đùi đắc ý ngâm nga một giai điệu nào đó. Sau khi tạm biệt ba con tiểu trùng yêu kia, nàng chuẩn bị bước vào bãi cỏ để chui vào trong hang của mình. Kết quả móng vuốt chỉ vừa mới giơ lên, một cọng cỏ xanh từ trong bụi cỏ cuộn lên, tốc độ nhanh đến mức Thỏ Lương còn chưa kịp phản ứng đã bị nắm lấy gáy.
Thỏ Lương chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì lá cỏ xanh đó đã túm lấy gáy nàng rồi xách lên, cục bông trắng muốt bị xách lên với vẻ mặt ngốc nghếch, bốn móng vuốt ngắn ngủn duỗi ra hai bên người, đôi tai dài rũ xuống dựa vào hai bên đầu.
Chiếc lá cỏ xanh xách theo Thỏ Lương đi thật xa rồi mới dừng lại, sau đó cây cỏ xanh đó lại tách ra thành nhiều chiếc lá khác, vỗ vỗ đánh đánh một trận vào cục bông trắng, lực đánh cũng không mạnh nhưng đã đánh bay hết tất cả phấn hoa vào trong gió, hương hoa nhài cũng dần phai nhạt dần.
Lúc này Thỏ Lương vẫn chưa có hiểu biết gì về xã hội loài người, nếu không nàng sẽ biết loài người có một dụng cụ lau chùi tên là chổi lông vũ.