Lãnh Khanh im lặng một lát, động tác trong tay cũng không ngừng lại: “Ta cũng chưa từng nhìn thấy nhưng long khí đó thật sự tồn tại.” Nói đến đây, Lãnh Khanh thật ra cũng có chút nghi ngờ không biết tại sao mình lại sinh ra ở một đại lục mà linh lực không nồng đậm như vậy. Trong ký ức truyền thừa của hắn, trường sinh thảo cũng là một tồn tại may mắn nghịch thiên. Theo lẽ thường mà nói thì hắn hẳn phải được sinh ra ở một đại lục tu chân có linh lực thượng đẳng nhất mà đại lục Tiên Linh của giới tu chân đã sớm xuống dốc này chẳng những linh lực yếu kém, thậm chí còn có thiên văn hỗn loạn. Nếu không can thiệp, sớm muộn gì nó cũng sẽ sụp đổ thành hư vô.
Lãnh Khanh nhíu mày, hy vọng có thể nhớ lại một số chuyện trước khi mình được sinh ra, nhưng ký ức giống như đã bị phong ấn, chỉ có hai ba mảnh vỡ mơ hồ. Lãnh Khanh mơ hồ nhớ ra tổ tiên của mình là một vị trường sinh thảo tên là Lãnh Bắc, cũng mơ hồ nhớ được rằng thế giới ban đầu là một thời không gần như không có gì là không thể làm được. Còn vì sao hắn lại đến nơi này? Lãnh Khanh chỉ nhớ được hình như bản thân bị một người cá nhỏ vỗ nhẹ vào đâu đó sau đó thì không còn ký ức gì nữa.
Lãnh Khanh suy đoán ký ức của bản thân chắc hẳn là bị một loại quy tắc nào đó của trời đất hạn chế, cần phải chạm vào điều kiện nhất định nào đó mới có thể mở khóa. Mà điều kiện đó Lãnh Khanh đã từng suy đoán ra rất nhiều khả năng, hắn cảm thấy điều kiện có khả năng nhất chính là phi thăng, xé rách hư không chính là lúc hắn không còn bị hạn chế bởi quy tắc của đại lục này nữa.
“Vậy ngươi muốn xuống núi à?” Câu hỏi của Thỏ Lương cắt đứt dòng suy nghĩ của Lãnh Khanh. Lãnh Khanh lấy lại tinh thần, hắn nhìn số vỏ vải nhỏ chất thành đống trước mặt mình rồi lại nhìn đống thịt vải trắng mềm bên cạnh Thỏ Lương.
“Được, chúng ta đi một chuyến đến thôn của bản thể đào hoa yêu đi. Đến xem thử xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, thuận tiện lấy thêm chút đất hoa đào.” Lãnh Khanh cắn một miếng vải thiều mới bóc vỏ, cảm thấy mùi vị thật sự rất ngon. Đúng là đồ do thỏ con nhà mình thu gom được, chắc chắn là loại vải ngon nhất ở Tiên Quả Lĩnh.
Lãnh Khanh vừa ăn vải ‘ngon nhất ở Tiên Quả Lĩnh’, vừa giải thích một số chuyện trên trần gian cho Thỏ Lương nghe. Thỏ Lương vừa ôm trái cây vừa nghiêm túc nghe kể, lời tường thuật của Lãnh Khanh tuy hoàn toàn không thể gọi là sinh động nhưng thắng được ở chỗ khách quan và chi tiết, truyền thừa của Lãnh Khanh còn cao hơn truyền thừa của Thỏ Lương rất nhiều, những kiến thức mà hắn nắm giữ đương nhiên cũng cao hơn Thỏ Lương rất nhiều.
“Ta có thể cùng đi xem với ngươi được không?” Kể đến lúc cuối, đôi mắt của Thỏ Lương càng sáng hơn, rõ ràng nàng đã bị đám phàm nhân trong lời kể của Lãnh Khanh hấp dẫn, mà Thỏ Lương không dám một mình đi sâu vào khu vực phàm nhân tụ tập, nhưng một Lãnh Khanh nho nhỏ này không hiểu sao lại khiến Thỏ Lương cảm thấy yên tâm như vậy.
Âm thanh nói chuyện của Lãnh Khanh chợt dừng lại, hắn sờ sờ cằm nhỏ nghiêm túc suy nghĩ về việc dẫn theo Thỏ Lương đến thôn xóm của phàm nhân có khả thi hay không. Có thể thấy Thỏ Lương đối với phàm nhân rất tò mò, sự tò mò này vừa là chuyện tốt cũng vừa là chuyện xấu. Thất tình lục dục của người phàm đều mạnh mẽ hơn nhiều so với những sinh linh khác, điều này cũng dẫn đến một số nhân quả nhất định khi bọn họ dính líu đến người phàm.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Nhưng cũng chính vì nguyên nhân như thế nên yêu linh có thể tiếp xúc với nhiều thứ nhưng lại không thể hiểu được chúng. Có một số việc nếu như không thể tự mình trải qua, cho dù có nghe người từng rơi vào hoàn cảnh đó kể lại thì dù sao cũng không thể hiểu được những mùi vị trong đó. Mà trong quá trình trải nghiệm những chuyện đó, đầu óc sáng suốt của các yêu linh sẽ có thể đạt được nhiều giác ngộ hơn. Ngoài cái đó ra, những yêu linh có tính cách đơn thuần chỉ cần không bị chuyện tình yêu làm phiền thì hầu hết đều có thể kết được một số ít nghiệp tốt, có lợi cho việc độ kiếp sau này.
Lãnh Khanh biết bản thân nhất định sẽ tu luyện đến đại đạo, nhưng Thỏ Lương có tư chất không tốt nếu muốn đi đến đỉnh của sự bất tử, chỉ dựa vào ngoại vật thì mãi mãi không đủ. Chính bản thân Thỏ Lương cũng cần phải có một số hiểu biết và kiến thức mới có thể nhận được sự công nhận của Thiên Đạo. Những quy tắc bình thường lại mơ hồ đó của trời đất yêu linh sẽ không được biết đến, nhưng Lãnh Khanh là một trường sinh thảo có thể chạm vào những sinh linh không được Thiên Đạo công nhận, Ngay cả khi bọn họ đã đạt đến tu vi nhất định, bọn họ cũng sẽ gặp phải nhiều kiếp nạn khác nhau dưới sự ảnh hưởng của Thiên Đạo, nếu bọn họ không thể thành công vượt qua những kiếp nạn sẽ đồng nghĩa với việc phải ngã xuống.
Nếu đã như thế, Lãnh Khanh cảm thấy thay vì mặc kệ Thỏ Lương gặp phải những kiếp nạn chưa biết trong tương lai thì không bằng có thêm hắn dẫn đường, hướng dẫn nàng từ đơn giản đến khó khăn. Những suy nghĩ đó hắn chỉ dùng chưa đến mấy giây để chạm tới, Lãnh Khanh đứng dậy, vỗ mạnh vào ngực nhỏ của chính mình, nói với giọng điệu rất nghiêm túc: “Ta ôm ngươi đi! Ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi thật tốt!”
Thỏ Lương chớp chớp mắt, nhìn người tí hon còn không lớn bằng mình, nàng nghi ngờ kéo kéo cái tai: “Ngươi tính ôm ta đi á? Hay là để ta cõng ngươi đi?”
Lãnh Khanh: “...”
Chủ đề này lập tức bị đứt đoạn, Lãnh Khanh im lặng vài giây mới nói tiếp: “Ta có thể biến thành hình dạng lớn nhỏ như con người bình thường, chỉ là thời gian duy trì mỗi ngày đều có hạn. Chỉ cần chú ý một chút, không để người phàm chú ý thấy chỗ kỳ lạ thì chúng ta có thể tự do di chuyển trong thôn.”
Thỏ Lương nghe vậy, đôi mắt lập tức lộ ra vẻ ước ao. Bây giờ nàng vẫn chưa thể biến thành hình dạng con người, cho dù có hoá hình thì cũng vì hạn chế của kích thước cơ thể gốc, trạng thái ổn định khi biến thành con người có lẽ cũng chỉ lớn bằng người tí hon mặc đồ xanh lá trước mặt nàng này. Nếu muốn hoàn toàn biến thành hình dạng con người có kích thước bình thường, chỉ khi có cơ duyên đặc biệt còn không Thỏ Lương ít nhất phải có một trăm năm tu vi mới được.
Sau khi quyết định cùng nhau xuống núi, Thỏ Lương nắm móng vuốt mập mạp của mình rồi tính toán, nếu đi quá lâu sẽ không kịp hái trái tuyết ở trên vùng núi phía Đông, vì thế nàng quyết định bây giờ xuống núi hái trái tuyết về trước rồi mới đi.
Trái tuyết là một loại quả có màu trắng như tuyết chỉ có ở Tiên Quả Lĩnh. Nó nở hoa vào mùa hè và kết trái vào mùa thu, qua hết mùa đông vào đầu mùa hè thì cũng vừa lúc trái đã chín. Loại quả này không to bằng nắm tay của người lớn, toàn thân trắng nõn như tuyết, vỏ ngoài mịn bóng như băng, thịt quả bên trong có nước ngọt quánh lại mát lạnh vừa đủ. Thích hợp nhất là hái xuống vào mùa hè nóng bức để ăn, lúc hái xuống phải bảo quản dưới nhiệt độ bình thường, cảm giác mát lạnh của quả có thể kéo dài cả một năm, một năm sau trái tuyết sẽ tan thành nước như tuyết trắng và biến mất không dấu vết. ( truyện trên app T Y T )
Vì vậy, vào đầu mùa hè hàng năm, Thỏ Lương sẽ thu thập và tích trữ những trái tuyết xung quanh để ăn khi đến mùa hè nóng bức. Thân là chuyên gia bảo quản thực phẩm cấp cao, Thỏ Lương đặc biệt cố chấp với loại đồ ăn quý hiếm này. Nói là làm, Thỏ Lương nhìn mặt trời, đang là buổi trưa cũng là thời điểm nóng nhất trong ngày, bây giờ là thời điểm tốt nhất để đi hái trái tuyết. Thỏ Lương trở về hang, bỏ một vài thứ đồ linh tinh cất trong linh phủ ra hang, nàng muốn chừa lại một ít không gian để cất giữ trái tuyết.
Đợi đến khi Thỏ Lương chui ra khỏi hang lần nữa, tất cả vỏ và hạt vải xung quanh hang đều đã biến mất. Chắc chắn đã được Lãnh Khanh dọn dẹp sạch sẽ rồi. Thỏ Lương duỗi móng vuốt ra vỗ vỗ đầu của Lãnh Khanh, tư thế như đang vui vẻ vì trẻ nhỏ dễ dạy, trong lòng thì thầm nghĩ, tiên thảo cũng thích sạch sẽ cho nên động đậy thu dọn mới nhanh như vậy.
Lãnh Khanh bị một con thỏ con còn lớn hơn chính mình vỗ nhẹ lên đầu, cảm nhận được thịt mềm dưới chân thỏ con, Lãnh Khanh thế mà lại không hề cảm thấy ghét bỏ. Lãnh Khanh biết mấy ngày nay Thỏ Lương có ý định đi hái trái tuyết, cho nên sau khi chuẩn bị xong, hắn vô cùng tự nhiên mở miệng nói: “Đi thôi, chúng ta có thể nhanh chóng trở về trước khi trời tối.”
Thỏ Lương nghiêm túc gật đầu, sau đó nhìn Lãnh Khanh rồi nói. “Có muốn ta cõng ngươi không?”
Lãnh Khanh: “…”
Hắn lập tức từ chối đề nghị của Thỏ Lương, Lãnh Khanh tỏ vẻ bản thân hoàn toàn có thể theo kịp tốc độ của Thỏ Lương.
Vì thế hai bóng người một trắng một xanh bước ra khỏi Tiên Quả Lĩnh, đi thẳng về phía đông. Hoa nhài yêu duỗi hoa ra lắc lư chào hỏi Thỏ Lương, Thỏ Lương cũng lắc lắc chân mập để đáp lại.
Sau khi rời khỏi Tiên Quả Lĩnh, Thỏ Lương tăng tốc điều khiển bốn cái chân ngắn nhỏ nhảy một cái là nhảy đi rất xa, thân hình nhỏ bé đầy thịt của nàng cũng vô cùng linh hoạt, thậm chí chỗ lá cỏ xanh nàng đi qua chỉ khẽ lay động vì gió thổi một cái. Mà tốc độ của người tí hon mặc đồ xanh lá bên cạnh Thỏ Lương cũng cực nhanh giữa đám cỏ xanh, hắn dùng cỏ xanh để đặt chân, thân hình nhanh đến mức gần như không thể bắt kịp bóng.
Khoảng ba mươi phút sau, hai người đã đến nơi, đó là một sườn núi cực kỳ dốc. Nơi này hoàn toàn khác với sự thoải mái của Tiên Quả Lĩnh. Độ dốc của ngọn núi này cực kỳ dốc, bây giờ đã là đầu hè nhưng vẫn còn chút tuyết trắng đọng lại, tuyết trắng và đá đen là màu sắc duy nhất của ngọn núi dốc này, mà màu xanh lá của cỏ cây thì ngược lại có vẻ cực hiếm.
Thỏ Lương đứng trên đỉnh núi, trước mặt nàng là một thung lũng sâu như vách đá, sương mù trắng xóa cuồn cuộn trong thung lũng sâu trông có vẻ hùng vĩ và nặng nề giống như đây chính là bờ biển hướng ra đại dương. Đứng ở đây, nàng cảm thấy trong lồng ngực bỗng nhiên dâng lên một loại cảm giác vô cùng hào hùng và rộng lớn. Nhìn đỉnh núi thấp thoáng trong màn sương trắng phía xa xa, Thỏ Lương theo bản năng ưỡn ngực ngẩng đầu lên, hai cái tai dài đặt ở hai bên đầu, chóp tai bởi vì quá dài mà bị kéo lê trên tảng đá của đỉnh núi.
Khung cảnh lẽ ra phải cực kỳ khí thế trong phút chốc bỗng thay đổi phong cách, Lãnh Khanh ho nhẹ một tiếng để che giấu nụ cười không thể kiềm chế được của mình: “Đi thôi, chúng ta đi xuống nào.”
“Ừ, được.” Thỏ Lương gật gật đầu, trái tuyết ở trên vách núi dốc, phải đi xuống mấy chục mét nữa mới có thể thấy được. Kỹ thuật hái trái tuyết của Thỏ Lương rõ ràng đã rất thành thạo, nàng dẫn đầu tìm chỗ nhảy xuống, tuy núi dốc nguy hiểm nhưng đối với Thỏ Lương nhỏ nhắn lại linh hoạt thì lại có thể dễ dàng leo lên được.
Lãnh Khanh theo sát phía sau, hai người cứ như vậy một trước một sau đạp lên tảng đá dựng đứng để nhảy lên vách đá bên trên. Một lúc sau, trong làn sương mù lượn lờ, bọn họ có thể nhìn thấy ánh sáng lấp lánh mịn bóng của băng thạch. Đôi mắt của Thỏ Lương sáng lên, nàng tính toán khoảng cách một chút rồi nhảy xuống ngay lập tức.
Đứng trên rìa của một đỉnh núi lồi rộng bằng lòng bàn tay, trái tuyết cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm nhìn. Có lẽ vì bản thân của trái tuyết có tính chất mát lạnh, lớp tuyết xung quanh cũng đọng dày hơn lớp tuyết trắng xoá phía trên. Từng quả trái tuyết mịn màng nhỏ hơn quả táo một chút được cất giấu bên trong lớp tuyết trắng. Trái tuyết có quả bị vùi lấp hoàn toàn trong tuyết trắng, có quả thì lộ ra ngoài một nửa, có quả thì hoàn toàn lộ ra bên ngoài, chúng đều được treo trên dây leo trong suốt, dưới ánh nắng ban trưa xuyên qua làn sương mù dày đặc rải đều trên các ngọn núi tạo nên một khung cảnh trong suốt rực rỡ chói mắt.
Thỏ Lương bẻ bẽ móng vuốt mập mạp, đơn giản tính qua một chút, năm nay trái tuyết xem như được mùa. Thỏ Lương liếm đôi tai dài của mình rồi nhảy về phía một trái tuyết khác.
Thân hình nhỏ bé màu trắng vững vàng đáp xuống tuyết trên đỉnh núi có tuyết đọng, hai bàn chân nhỏ khéo léo né tránh dây leo, dùng bàn chân nhỏ bé cắt đứt cuống trái tuyết. Thỏ Lương giơ trái tuyết nghiêm túc kiểm tra một lượt, sau khi chắc chắn rằng nó còn nguyên vẹn, một trái tuyết đã thành công được đưa vào linh phủ. Ở bên kia, Lãnh Khanh cũng đã đáp xuống bên trên lớp tuyết đọng, hắn bắt đầu thành thạo hái trái tuyết.
Nhìn thấy những động tác thành thạo của Lãnh Khanh, Thỏ Lương nghiêng đầu, sau đó không nhịn được mà thở dài, quả nhiên là tiên thảo, chuyện gì cũng có thể làm được.
Mà trên thực tế, động tác của Lãnh Khanh khéo léo như vậy là bởi vì mỗi năm lúc Thỏ Lương đi hái trái tuyết, sẽ luôn có một cây cỏ già nào đó vì lo lắng nên lặng lẽ đi theo phía sau, năm nay cuối cùng hắn cũng đã có thể công khai làm điều đó rồi.
Trên những ngọn núi dốc đứng phủ đầy tuyết, giữa làn sương mù lượn lờ, hai chiếc bánh bao nhỏ đang cặm cụi làm việc, có lúc thì đào bới tuyết đọng để tìm kiếm những trái tuyết vùi trong tuyết, có lúc thì đứng nhón chân để với lấy những trái tuyết treo ở bên ngoài. Trên ngọn núi dốc đứng và im lặng này, hôm nay từ trưa đến tối, thỉnh thoảng sẽ nghe thấy tiếng cười kinh ngạc lẫn vui sướng vang lên.
Cuộc sống là gì? Lãnh Khanh từng suy nghĩ rất lâu, cảm thấy đó là một loại tu luyện dài vô tận, nhưng hôm nay Lãnh Khanh cảm thấy, cuộc sống chính là cùng thỏ con nhà mình đi ra ngoài một chuyến, tìm kiếm trái cây trên đỉnh núi non trùng điệp này. Cho dù trái cây có kém chất lượng thì mỗi khi đào lớp tuyết đọng ra, phát hiện được một quả lại khiến hắn không thể không ngạc nhiên lẫn vui mừng nhảy nhót.