Đợi đến khi Thỏ Lương chạy về sườn núi, nàng có cảm giác có gì đó khác nhưng đến cuối cùng vẫn không tìm được nguyên nhân, mà thời gian thì không đợi người, Thỏ Lương bắt đầu dùng tay đào hố. Chuyện này đối với Thỏ Lương hàng năm đào động thì không khó chút nào, bốn móng vuốt đều ra trận.
Cứ vậy dấu vết loang lổ xuất hiện trên sườn núi, chỗ nào cũng có thể nhìn thấy bóng dáng một cục trắng tròn đang cần cù lao động chăm chỉ. Nếu nhìn kỹ còn có thể phát hiện ra, lúc thỏ trắng nhỏ nghiêm túc đào hố còn có một cây cỏ xanh trốn trong thảm cỏ, cỏ xanh dùng cái lá xanh của mình vừa lặng lẽ vừa cực nhanh, gần như chỉ trong chớp mắt đã có thể dùng lá cây sắc bén của mình đào ra được một cái hố.
Nhưng ngay trong khoảnh khắc thỏ trắng quay đầu lại, cỏ xanh sẽ vội vàng thu cái lá của mình, giả vờ như đang đung đưa theo cơn gió nhẹ thổi qua.
Đào được một lúc, Thỏ Lương dừng động tác lại, dùng chân đếm đếm những hố đất trên sườn núi, sau khi kiểm tra một lượt, Thỏ Lương nghi ngờ kéo kéo lỗ tai của chính mình rồi kiểm tra lại thêm một lần nữa. Thỏ Lương khảy khảy cái móng vuốt nhỏ của chính mình, nghiêng đầu đếm đi đếm lại, nàng luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng số hố đất như này cũng đã đủ rồi. Thỏ Lương nhìn số lượng cỏ xanh ở bên cạnh, quyết định trồng cỏ trước mới quan trọng hơn.
Cứ như vậy, Thỏ Lương chia từng gốc cây cỏ khác nhau ra trồng vào từng hố đất một, sau đó lại di chuyển giữa các hố đất, dùng đất lấp các hố lại, ngay trên sườn núi lúc này bụi đất bay tứ tung, một cục tròn tròn trắng trắng cũng bị nhuộm thành màu xám đen nhưng Thỏ Lương cũng không nhận ra. Sau đó nàng lại chạy nhanh đi đi lại lại mấy lần qua các sườn núi khác để khuân vác thêm cỏ xanh về. Vào một lần cuối cùng, Lãnh Khanh chờ mãi, cuối cùng cũng thấy được bóng dáng của Thỏ Lương từ xa, cục tròn tròn ấy ôm chặt một cây cỏ xanh chạy như điên chạy thẳng về dãy núi cao này, tốc độ nhanh đến mức thậm chí bụi mù đằng sau còn chưa kịp tan biến thì Thỏ Lương đã không thèm quay đầu mà chui thẳng vào trong hang của mình rồi.
Lãnh Khanh giả bộ bản thân là một cây cỏ xanh bình thường: ???
Nhưng rất nhanh Lãnh Khanh đã biết nguyên nhân, bởi vì có một con sói màu nâu xuất hiện bên ngoài sườn núi, con sói hoang đó rõ ràng đã mở linh thức, nếu không sẽ không đuổi theo Thỏ Lương mãi mà không thôi. Cho dù hóa yêu thì mối liên kết giữa các loài động vật vẫn còn tồn tại, nếu không ăn thịt động vật thì sợ là vừa mở linh thức đã bị chết đói rồi. Nhưng vì tránh ảnh hưởng đến nhân quả thiện ác nên đa số những yêu linh đã mở linh thức sẽ không vồ bắt những yêu linh đã mở linh thức khác làm con mồi, chúng sẽ chỉ chọn bắt những sinh vật bình thường làm đồ ăn.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Nhưng vẫn tồn tại những yêu linh giết hại đồng loại giống như con sói hoang cách đó không xa kia, bọn họ dựa vào việc cắn nuốt yêu linh để nhanh chóng tăng cao thực lực của bản thân, bình thường thì những loại yêu linh như thế khi gặp thiên kiếp sẽ càng nguy hiểm hơn. Nhưng một khi bọn họ vượt qua thiên kiếp, thực lực sẽ là kẻ mạnh nhất trong số các yêu linh cùng cấp.
Sói hoang ở ngoài sườn núi do dự một lúc, rõ ràng nó có thể cảm nhận được trên dãy núi này ngoài con thỏ kia còn tồn tại một tên cực kỳ khó giải quyết khác, sói hoang cúi đầu nhìn chằm chằm chân trước của bản thân, nói đó có một vết thương sâu đến mức có thể nhìn thấy xương, máu đỏ tươi thấm xuống mảnh đất dưới chân thành màu sẫm hơn. Miệng vết thương này có được là vào ngay lúc nó vừa muốn bước chân vào ngọn núi này, đột nhiên có một lưỡi dao nào đó chém qua, nếu không phải nhờ hàng năm liếm máu mà sống, nó phản ứng nhanh một chút thì sợ là móng vuốt này đã khó giữ được rồi.
Suy nghĩ một lúc, sói hoang thông minh xoay người rời đi, trước khi rời đi nó lại nhìn thoáng qua sườn núi rất chói mắt kia, ánh mắt nặng nề.
Tuy rằng sói hoang đã rời đi nhưng tâm trạng của Lãnh Khanh cũng không vì thế mà nhẹ nhàng hơn chút nào. Trên Tiên Qủa Lĩnh đã rất lâu rồi chưa từng xuất hiện loại dã thú như này, tuy số lượng sói hoang không nhiều lắm nhưng khi mở linh thức chúng đều sống theo tập thể của chủng tộc yêu linh đó, đàn sói hoang sống sâu trong rừng Thiên Sơn Lĩnh bị thứ gì hấp dẫn mà chúng nó lại đến bên ngoài dãy núi này cơ chứ? Chuyện khác lạ gì thường có nguyên nhân, xem ra chắc chắn bên ngoài dãy núi này đã xảy ra chuyện gì đó rồi.
Vào giây phút hắn đang tự hỏi, một cái đầu nhỏ lặng lẽ chui từ trong bụi cỏ ra, đó là Thỏ Lương đã chui vào trong hang lúc nãy. Thỏ Lương ngửi ngửi mùi hương trong không khí, sau đó cẩn thận nhìn xung quanh, sau khi xác định con sói kia không đuổi đến dãy núi thì mới bò ra khỏi hang, mông đặt trên thảm cỏ xanh thở phào một hơi thật dài. Nàng cúi đầu nhìn những cây cỏ xanh mình đang ôm trong ngực rồi lập tức cúi đầu dùng mặt mình cọ cọ nó. Sau đó mới nhảy bật lên tiếp tục trồng nốt cỏ xanh vào những chỗ đất trụi lủi còn sót lại trên sườn núi này.
Đến giữa trưa Thỏ Lương cuối cùng cũng trồng xong đủ loại cỏ xanh lên những miếng đất trụi lủi trên khắp dãy núi này một lần nữa, nàng mệt nhoài trực tiếp nằm một góc chỗ sườn núi, bốn cái chân nhỏ béo tùy ý dang rộng ở hai bên người, hai cái tai rất dài cũng lười biếng đặt lên trên cỏ.
Đêm qua vừa có trận mưa lớn, đất đai trên dãy núi này tuy rằng ẩm ướt nhưng đối với những cây cỏ xanh vừa bị nhổ lên rồi trồng xuống mà nói thì vẫn không đủ. Thỏ Lương sờ sờ cái cằm nhỏ của chính mình, nàng quyết định chút nữa sẽ thử vác ít nước về đây, bây giờ thì phải nghỉ ngơi một chút đã. Nghĩ như vậy, Thỏ Lương híp đôi mắt to lại, đầu phơi ra dưới ánh nắng mặt trời, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Không biết qua bao lâu, Thỏ Lương bị cái lạnh trên mặt làm cho tỉnh giấc, mở đôi mắt to ra nhìn thì phát hiện bầu trời cách đây nghìn mét không một gợn mây không biết từ khi nào đã có một tầng mây mỏng xuất hiện, đang rải xuống từng cơn mưa nhỏ.
Thỏ Lương lập tức nhảy bật dậy từ trên mặt đất, cái đầu lắc lắc cái tai run run, nàng tự nhiên chui vào trong hang trốn mưa. Ngay vào lúc khi cái đuôi nhỏ gần như sắp biến mất chỗ cửa hang, Thỏ Lương đột nhiên xoay người lại một cái, đôi mắt đỏ hồng có chút sắc bén chưa bao giờ có, đôi mắt cẩn thận quan sát một lượt thảm cỏ xanh, giống như đang quan sát cái gì đó. Ánh mắt của nàng cuối cùng dừng lại trên một cây cỏ xanh trông rất tươi mới nhưng lại đứng im kia rồi nheo mắt lại.
Cây cỏ xanh Lãnh Khanh cứng đờ, lá cỏ trông vẫn giống như bình thường, thậm chí bị gió thổi nhẹ qua còn khẽ lắc lư cong người giống như những cây cỏ xanh khác.
Thỏ Lương nhìn chằm chằm mấy giây, cuối cùng như không nhận ra gì khác lạ, nàng xoay người đi vào bên trong hang.
Đợi đến khi cái bóng trắng nhỏ đó hoàn toàn biến mất vào bên trong hang động tối đen, lúc này Lãnh Khanh mới lặng lẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm. Lá cỏ xanh lười biếng đặt xuống mặt đất, kết quả động tác ấy chỉ vừa duy trì được mấy giây, chợt có một bóng trắng nhỏ nhanh như chớp lao từ trong hang ra.
Lãnh Khanh thầm nói một tiếng không ổn rồi, lá cỏ vội vàng nâng lên giả vờ ngụy trang tiếp. Mũi nhọn của lá cỏ xanh bị thỏ con nhéo nhéo một cái, cả hai đều duy trì động tác đó rất lâu.
Đôi mắt đỏ hồng của Thỏ Lương khẽ nheo lại, một tay béo khác thì sờ sờ cái cằm nhỏ của mình, nhìn như đang tự hỏi.
Nếu Đào hoa yêu mới rời đi không lâu trước đó còn ở đây, hắn nhất định sẽ cảm thán, động tác sờ cằm tự hỏi của con thỏ con này hoàn toàn không khác gì với khuôn mặt hơi xị ra khi suy nghĩ của cái tên mặc đồ màu xanh lá kia. Có thể thấy được thói quen sờ cằm tự hỏi của Lãnh Khanh là học từ đâu ra.
Cây cỏ xanh đó không động đậy chút nào, cũng không hề thấy giãy giụa. Thỏ Lương vuốt cằm suy nghĩ rất lâu, nàng nhớ rất rõ cây cỏ xanh này, những hạt sương sớm trên lá cỏ xanh còn non uống rất ngon, lá cỏ già dùng để nghiến răng cắn cũng không đứt, nhìn qua có vẻ là một cây cỏ xanh bình thường. Nhưng Thỏ Lương tuy rằng trình độ kém cỏi chứ không phải thật sự ngu ngốc. Trong mười năm này, linh lực trên sườn núi dần nồng đậm hơn, trong mười năm ấy cũng không hề có con thú dữ lớn nào dám đặt chân lên sườn núi này, thậm chí ngay như hôm qua khi nàng bị sói yêu đuổi bắt, sói yêu cũng từ bỏ việc đi vào sườn núi này. Mà Tụ Linh Trận nàng tự thiết lập trước cho đám cỏ xanh nàng trồng cũng đột nhiên thay đổi, hố đất cũng không biết vì sao lại nhiều thêm, khi muốn tưới cây thì trời sẽ đổ mưa nhỏ…
Những chuyện nhỏ nhặt đó thật sự đã xảy ra thường xuyên trong mười năm qua, một hai chuyện xảy ra có lẽ là trùng hợp, nhưng mỗi sự việc đều yên lặng và thật sự xảy ra như thế, cho dù Thỏ Lương có ngu ngốc cũng nhận ra được chút gì đó, chỉ là nàng chưa tìm thấy chứng cứ chính xác mà thôi.
Đôi mắt đỏ hồng xoay chuyển, nàng nhớ đến câu chuyện mà mẫu thân từng kể nàng nghe, Thỏ Lương nắm lá cỏ xanh, trông rất mạnh mẽ hét lớn một tiếng: “Yêu quái phương nào! Mau khai thật!”
Lãnh Khanh: “…”
Hoa nhài yên lặng đứng cách đó không xa nhìn thấy tất cả: “…”
Mưa phùn nhẹ nhàng rơi, gió nhẹ khẽ lướt qua, trên sườn núi vẫn yên tĩnh không chút tiếng động.
Thỏ Lương không nhận được đáp án mà mình mong muốn, nàng lật qua lật lại lá cỏ xanh kiểm tra một lượt, thậm chí cả còn kiểm tra toàn bộ cây cỏ xanh một lần nhưng cỏ xanh vẫn như cũ không hề có bất kỳ phản ứng gì, nhìn như mặc kệ nàng dày vò.
Cuối cùng Thỏ Lương đương nhiên không thể dọa sợ cỏ xanh như nàng mong muốn, nhưng Thỏ Lương cố chấp sẽ không dễ dàng hết hy vọng như thế. Thỏ Lương thả lá cỏ xanh ra, nàng cũng không trở về hang mà nằm bò ở cửa hang, đầu gối lên đống đất mềm trước cửa hang rồi nhìn chằm chằm cây cỏ xanh đó.
Lãnh Khanh bị nhìn chằm chằm không chớp mắt: “…”. Tuy rằng rất cạn lời, nhưng trong lòng hắn lại đang thầm cảm thán, thỏ con này sao còn nhỏ như vậy lại biết trêu chọc người khác như thế chứ, vừa sờ vừa nhìn, cũng may sức chịu đựng của hắn tốt. Sau này hắn nhất định phải chú ý hơn, nhất định không thể để con thỏ con này đi trêu chọc người khác được.
Gió nhẹ khẽ thổi trên sườn núi, sương mù và mưa rải mênh mông, những cây cỏ xanh mới được trồng lại lần nữa khắp trên sườn núi dần bị nước mưa thấm ướt đẫm, những cây có sinh mệnh chăm chỉ hấp thu những giọt nước dịu dàng rơi xuống, cắm rễ trên núi. Tro tàn cháy đen do trận lôi kiếp đêm qua tạo ra đều được lấp đầy bởi những mảnh đất mới, trong làn nước mưa dần biến thành vũng bùn xuân.
Cây hoa nhài ở phía xa xa duỗi cành lá ra, đón chào sự nuôi dưỡng của những hạt mưa sương, hoa nhài cũng là loài linh thực đương nhiên biết những hạt mưa này rất quý giá, những hạt mưa này không phải do trời đất tạo nên mà là do cây cỏ xanh kia gọi đến. Trong nước mưa ẩn chứa những thứ cực kỳ hữu ích cho con đường tu luyện của linh thực, đối với những loài đã mở linh thức mà nói, những hạt mưa này không khác gì linh tuyền, hiếm khi cây cỏ xanh kia hào phóng một lần, hoa nhài đương nhiên sẽ không khách sáo.
Ông mặt trời biến mất trên bầu trời khiến người ta mất đi cảm giác về thời gian, cũng không biết đã trôi qua bao lâu. Ở cửa của hang động, Thỏ Lương vừa ngáp dài một cái vừa nghe những tiếng mưa rơi nhẹ nhàng, đôi mắt to chớp chớp mấy cái, cuối cùng cũng yên tâm nhắm mắt lại rồi chìm vào giấc ngủ. Cấu trúc của hang động khiến nước mưa không thể rơi xuống người của Thỏ Lương, mưa phùn nhỏ xuống rơi lên lá của cỏ xanh.
Trong thảm cỏ xanh, một cây cỏ xanh yên lặng đứng đó, lá cỏ xanh thỉnh thoảng mò ra vỗ vỗ đầu của cục bông trắng đó, một lúc sau, lá cỏ xanh vội vàng kéo dài đi ra chỗ khác, không biết nhặt được ở đâu một cái lá sen, hắn cầm lá sen to rộng đầy đặn đặt lên trên cao, chặn lại những hạt mưa vụn vặt muốn rơi xuống từ trên cửa hang.
Trong lúc đứng yên, Lãnh Khanh đột nhiên nghe thấy tiếng Thỏ Lương mang theo mấy phần đắc ý hét lớn lên: “Ta bắt được ngươi rồi nhé!”
Lãnh Khanh sợ đến mức run lên, suýt chút nữa đã ném văng lá sen đi. Đợi đến khi bình tĩnh nhìn lại lại nhìn thấy Thỏ Lương chép chép miệng, rõ ràng nàng đang nói mơ, làm gì có dấu hiệu tỉnh lại nào chứ. Móng vuốt béo tròn vung lên làm ra hành động chộp lấy như đang mơ thấy cái gì đó, trông rất không yên thân.
Lãnh Khanh: “…” Không ngờ thỏ con nằm mơ vẫn nhớ thương chính mình, Lãnh Khanh bất lực biến ra một lá cây xanh, nhẹ nhàng đặt vào trong móng vuốt béo của Thỏ Lương. Móng vuốt béo nắm lấy lá cỏ xanh vậy mà dần yên tĩnh lại. Lãnh Khanh không biết phải làm sao thở dài một tiếng, thỏ con nhà mình dính người như thế biết làm sao bây giờ?
Dãy núi ấy vẫn bình yên như vậy, ngoài tiếng mưa phùn rơi rả rích thì ngay cả chút tiếng gió cũng không nghe thấy. Những hoa yêu có sinh mệnh yên lặng cắm chặt rễ xuống đất chậm rãi trưởng thành, còn có cây cỏ xanh đứng yên cầm lá sen làm ô che cho một cục bông ngủ không chút đề phòng nào. Thời gian cứ yên lặng trôi qua như thế, không để lại gì ngoài bức tranh mưa rơi trên núi non mênh mông.