Đến khi trời gần chạng vạng, hai người có thể nói là bội thu trở về, Lãnh Khanh đưa số Tuyết Quả mình có được cho Thỏ Lương, Thỏ Lương cũng cùng để chúng vào bên trong linh phủ, nhìn thấy linh phủ đầy ắp, Thỏ Lương cảm thấy may mắn vì trước khi ra ngoài bản thân đã dọn dẹp không gian sẵn, nếu không thì e rằng thật sự không thể chứa được số Tuyết Quả. 

Trên ngọn núi chênh vênh, tuyết vẫn còn phủ ở đó, chỉ là Tuyết Quả bị vùi lấp và khảm vào trong đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa, Tuyết Quả cũng không dựa vào việc có trái để duy trì nòi giống, dẫu sao sau khi Tuyết Quả hòa tan cũng sẽ không để lại hạt giống, dây leo trong suốt của Tuyết Quả không hề chịu chút tổn thương nào, chỉ cần từ từ chờ đợi đến năm sau thì quả to vẫn sẽ còn treo trên này. 

Tuyết mùa đông trắng tinh vẫn còn có thể nhìn ra được dấu vết bị người ta chạm lên, thế nhưng dấu vết dễ thấy nhất chính là hai dấu chân nhỏ nằm song song nhau trên nền tuyết trắng xóa, những cái hố nhỏ kéo dài ra rất xa, cho đến khi tuyết đọng biến mất thì dấu chân cũng không thấy đâu nữa.

Đứng trên đỉnh núi một lần nữa, Thỏ Lương hài lòng phồng má lên, trên trên núi cũng bắt đầu nổi gió, Thỏ Lương và Lãnh Khanh cũng nhanh chóng rời đi, chưa đi được bao lâu, thì dấu vết để lại khi hai người ngắt Tuyết Quả cũng sẽ bị gió nổi lên xóa đi. 

Hoàng hôn dần dần chìm xuống, bên mặt đối diện với hoàng hôn của Tiên Quả Lĩnh bây giờ đã chìm đắm vào bên trong đại dương vàng óng, hoa nhài ở trên sườn núi nhìn thấy bóng dáng hai người từ phía xa trở về, nó vui vẻ lắc lắc đóa hoa chào hỏi, kết quả chỉ mới lắc lư hai cái đã ngừng lại không động đậy nữa, bởi vì nó “nhìn” thấy, từ phía hoàng hôn đi tới chính là Lãnh Khanh đang ngồi trên người của Thỏ Lương lông xù xù, hoa nhài tức giận vô cùng, nó cũng muốn nằm lên người của thỏ con mềm mại như bông.

Tất nhiên Lãnh Khanh và Thỏ Lương không cảm nhận được cảm xúc của hoa nhài, hai người thong thả mà đi về hướng của hang nhỏ. Mà tại sao Lãnh Khanh lại được Thỏ Lương chở à, nguyên nhân cũng đơn giản thôi, cả buổi trưa Lãnh Khanh đã giúp Thỏ Lương thu thập Tuyết Quả, Thỏ Lương vì để thể hiện lòng biết ơn cho nên đã chủ động đề nghị chở Lãnh Khanh về nhà, mà Lãnh Khanh nhìn chằm chằm vào Thỏ Lương lông xù xù một lúc lâu, cuối cùng cũng không thể chống lại sự dụ dỗ ngoan ngoãn leo lên, sau đó thỏ con dùng tốc độ ánh sáng phóng như bay, Lãnh Khanh cảm thấy đầu óc choáng váng, sau đó mới phát hiện ra bản thân mình say thỏ.

Lãnh Khanh: “...”

Thỏ Lương cẩn thận phát hiện ra Lãnh Thanh cảm thấy không khỏe, nên lập tức ngăn hành động muốn leo xuống của Lãnh Thanh, sau đó nhìn về phía hoàng hôn nơi chân trời tính toán thời gian, tốc độ của Thỏ Lương chậm lại, bắt đầu đi từ từ về hướng Tiên Quả Lĩnh.

“Mẫu thân có nói, làm việc không thể bỏ dở nửa chừng, ta chở ngươi về có được không?” 

Giọng sữa nhỏ xíu đặc trưng của Thỏ Lương mang theo sự nghiêm túc vang lên, truyền đến chỗ Lãnh Khanh đang ngồi ở trên bộ lông mềm mại.

“Được.”

Vì thế khi mặt trời ngã về tây, hai người cứ như vậy mà thong thả bước chậm về nhà, thậm chí người thường xuyên làm bế tắc cuộc trò chuyện như Thỏ Lương còn chủ động đi tìm đề tài để nói chuyện phiếm với Lãnh Khanh, cố gắng làm Lãnh Khanh quên đi cảm giác khó chịu. 

Sau khi Lãnh Khanh nhận ra ý đồ của Thỏ Lương thì khẽ nhếch khóe miệng lên, thật ra sau khi thỏ con đi chậm lại thì cảm giác khó chịu cũng không còn nữa, thế nhưng ai lại đi từ chối cử chỉ ân cần dịu dàng của thỏ con chứ. 

“Có phải linh phủ của Tiên Thảo rất lớn đúng không?” Thỏ Lương vừa tò mỏ dò hỏi vừa tách ý thức ra đi kiểm tra linh phủ đã đầy ắp của mình. 

Lãnh Khanh chỉ suy nghĩ một lát là đã đoán ra được Thỏ Lương đang suy nghĩ chuyện gì, linh phủ được tạo ra sau khi sinh linh hóa yêu, là không gian mà yêu linh dùng để chứa đựng đồ dùng bản thân của mình. Phẩm cấp của linh phủ cũng sẽ dựa vào tư chất huyết mạch của yêu linh mà có hạn chế, thỏ yêu bình thường giống như Thỏ Lương thì thông thường linh phủ sẽ có thuộc tính không quá lớn, nếu như là thỏ yêu khác thì cũng vừa đủ dùng, nhưng đối với Thỏ Lương đam mê sưu tầm tích trữ thì linh phủ đã bị chất đầy từ lâu rồi.

Lãnh Khanh sờ sờ cằm, một bên vừa trả lời vấn đề của Thỏ Lương, một bên vừa bắt đầu suy nghĩ xem nên luyện chế ra một món Linh Khí trữ vật cho Thỏ Lương, nên luyện chế cái gì đây? Nhẫn trữ vật? Lãnh Khanh theo bản năng cúi đầu nhìn xuống, lập tức nhìn thấy móng vuốt mập mạp thường lộ ra vì đi đường, tưởng tượng cảnh Thỏ Lương giơ cái móng béo mập mang nhẫn ra, ngay sau đó Lãnh Khanh đã dẹp cái ý tưởng này sang một bên.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Luyện chế một cái bông tai trữ vật? Lãnh Khanh lại cúi đầu xuống nhìn, lập tức nhìn thấy cái lỗ tai thật dài đang kéo trên nền đất của Thỏ Lương, nếu như lại thêm một cái bông tai nữa? 

Lãnh Khanh: “...”

Vậy thì luyện chế một cái vòng cổ trữ vật? Ở bên này Lãnh Khanh còn đang rối tung rối mù thì nghe thấy được giọng nói hứng chí bừng bừng của Thỏ Lương.

“Nếu như có túi trữ vật thì tốt rồi! Ở quê nhà của ta, tộc trưởng đều có một cái túi trữ vật, có thể chứa được rất rất rất nhiều thứ…” Thì Thỏ Lương bên này đang ba la bô lô kể về chuyện ở quê của mình.

Ánh mắt của Lãnh Khanh sáng lên, sau đó lại cảm thấy có hơi bất đắc dĩ, ở trong kiến thức truyền thừa của chàng thì túi trữ vật chính là vật phẩm luyện chế đơn giản nhất trong số các linh khí trữ vật, thế nhưng nếu như thỏ con thích, vậy thì chàng cũng chuẩn bị cẩn thận một chút, luyện chế ra cái túi có màu thế nào đây? Kiều dáng gì? Lớn hay nhỏ?

Suy nghĩ của Lãnh Khanh đã hoàn toàn tập trung vào túi trữ vật, còn Thỏ Lương đã nói đến khung cảnh gần nhà của mình, mặt cỏ xanh bên nào ăn khá ngon.

“Cỏ xanh ở ba dặm về phía nam lúc còn non ăn cực kỳ ngon, chỉ là sau khi cỏ già rồi thì khá khó nhai, nhưng mà vẫn còn cắn dễ hơn người, có thể cắn được, có thể miễn cưỡng cho vào miệng…”

Lãnh Khanh: “...”

Chúng ta nói đến chuyện này từ lúc nào? Trong hiểu biết của Thỏ Lương chẳng lẽ không cắn được tức là ngay cả việc miễn cưỡng cho vào miệng cũng không bằng? Lãnh Khanh cảm thấy cần phải nói cái gì đó để cứu vớt hình tượng của bản thân mình, vì thế mở miệng.

“Ngươi có thể dùng ta để mài răng.”

“Đúng ha! Từ trước đến nay ta chưa từng nhìn thấy loại cỏ nào dùng để mài răng hết!” Trong lời nói của Thỏ Lương tràn đầy sự ngưỡng mộ.

Lãnh Khanh lập tức ưỡn ngực ngẩng đầu, cảm thấy bản thân mình có hơi nở mày nở mặt.

“Sương sớm mà ta thu được cũng vô cùng ngon.”

Thỏ Lương gật đầu liên tục: “Uống ngon lắm, là sương sớm tốt nhất mà ta từng được uống!”

“Ta còn biết quét dọn vệ sinh.”

“Đúng đúng, Tiên Quả Lĩnh là nơi sạch sẽ nhất thiên hạ.” Giọng nói tràn ngập sức sống của Thỏ Lương vang lên ngay sau đó.

Hai người cứ như thế, vừa đi vừa trò chuyện về những chủ đề không có chỉ số thông minh gì cả, nhưng lại nói vô cùng thích thú, Lãnh Khanh ưỡn ngực ngẩng đầu nói về ưu điểm của bản thân, còn Thỏ Lương lại nghiêm túc gật đầu đồng ý.

Cho đến lúc trở về Tiên Quả Lĩnh, hai người mới tiếc nuối mà dừng cái đề tài này lại, ngồi ở bên cạnh hang nhỏ và chìm đắm trong hoàng hôn đã không còn độ ấm, Thỏ Lương lấy ra một đống linh quả, bên trong đó đương nhiên cũng bao gồm cả Tuyết Quả mà chiều nay vừa ngắt lấy. Hai người sóng vai ngồi cạnh nhau, một bên nhìn hoàng hôn, một bên gặm trái cây.

Thỏ Lương bỏ đi vỏ ngoài của Tuyết Quả sau đó cầm lấy Tuyết Quả cắn một miếng, ngay lập tức toàn bộ lông tơ từ trên xuống dưới đều dựng đứng lên, hơn nữa lại còn đột nhiên rùng mình một cái, Thỏ Lương chép miệng, cảm khái: “Thật thoải mái!” 

Lãnh Khanh nhìn thấy thế cũng cầm một trái lên, sau đó bắt đầu gặm, thế nhưng hiển nhiên cũng không có phản ứng cực kỳ mãnh liệt giống như Thỏ Lương, nhiều nhất là nhích lại gần cái cơ thể lông xù xù của Thỏ Lương, thu thập thêm thật nhiều hơi ấm.

Hai người cứ như thế mà ăn quả làm bữa tối, khi trên bầu trời đã bắt đầu mọc đầy sao, Thỏ Lương ôm cái bụng nhỏ tròn vo ngẩng mặt nằm ở trên sườn núi nhìn sao, Lãnh Khanh nằm ở bên cạnh Thỏ Lương, đầu lót trên một lỗ tai của Thỏ Lương, cũng nhìn lên phía bầu trời đêm.

“Ở trên ngôi sao có cái gì thế? Cũng có thỏ à?” Trong đôi mắt đỏ rực như lửa của Thỏ Lương phản chiếu lại bầu trời đầy sao lộng lẫy, diễm lệ và lộng lẫy giao hòa, nhiệt liệt như lửa, vừa ấm áp vừa tuyệt mỹ.

Lãnh Khanh quay đầu lại nhìn, liếc mắt một cái là đâm vào đôi mắt sáng ngời lóng lánh kia, lần đầu tiên Lãnh Khanh biết được, hóa ra bên trong ánh mắt cũng có thể chứa đựng muôn vàn vũ trụ, Lãnh Khanh nghe được giọng nói của bản thân mình.

“Ừm, trên ngôi sao cũng có thỏ.”

Tiếng nói chuyện theo gió đêm mà bay đi ra ngoài rất xa, hoa nhài ở gần đó lắc lắc đóa hoa: Nói dối! Trên ngôi sao không có thỏ!

Nhưng ngay sau đó, động tác của hoa nhài dừng lại, nó bắt đầu tự hỏi tại sao nó lại biết trên ngôi sao không có thỏ? Sau khi suy nghĩ rất lâu, lâu đến mức Thỏ Lương và Lãnh Khanh đều đã đi ngủ rồi nó cũng không suy nghĩ ra được đáp án, cuối cùng hoa nhài không để ý đến vấn đề này nữa, nó lắc lắc đóa hoa rồi cũng chìm vào giấc ngủ sâu. 

Ban đêm ở Tiên Quả Lĩnh vẫn như vậy nhưng mỗi ngày lại khác nhau. Những non nớt và ấm áp đó từng chút từng chút một được tạo hình rồi khắc vào bên trong thời gian, giống như đá cuội trải qua sự mài giũa của năm tháng, cho dù dòng sông thời gian từ từ chảy qua thì nó vẫn lắng đọng lại ở lòng sông, thậm chí lại càng trở nên hoa mỹ bắt mắt, chỉ cần nhìn qua một cái là có thể thấy được, trong khoảnh khắc vớt nó lên lại không khỏi cười một tiếng, kinh diễm chính mình và một người khác.

Sáng sớm hôm sau, Lãnh Khanh tỉnh lại thì mở mắt ra đã thấy gương mặt còn đang ngủ say của Thỏ Lương ở phía đối diện, chuyện kỳ lạ chính là cho dù đang ngủ thì thỏ con cũng hơi hơi cau mày, trông có vẻ không được thoải mái cho lắm. 

Không hề nghi ngờ, Lãnh Khanh lập tức cảm giác được trên cơ thể có một chút xíu trọng lượng, ngưng thần nhìn lại, lúc này mới phát hiện ra bản thân đã gối lên một bên tai của Thỏ Lương mà ngủ, mà cái lỗ tai khác của Thỏ Lương lại trở thành một cái chăn nhỏ trên người của mình.

Nhìn sang Thỏ Lương cho dù đang hơi cau mày khi ngủ nhưng vẫn không nhúc nhích, Lãnh Thanh lập tức cảm thấy trong lòng hơi rung động, chỉ thấy lòng mềm đến mức lộn xộn.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play