Thói quen không thích uống sữa bò của Cố Nguyên là từ nhỏ đã hình thành, nên trên bàn ăn ở Cố gia xưa nay chưa từng xuất hiện sữa bò.
Nhưng nguyên chủ thì không như vậy — hầu như mỗi bữa sáng đều sẽ có một ly sữa bò được chuẩn bị sẵn. Nếu bây giờ cậu không uống, rất dễ khiến người khác nghi ngờ.
Cậu dùng hai tay nâng ly sữa bò lên, mím môi nhấp một ngụm nhỏ, sau đó lén liếc nhìn về phía Lục Cẩm Thành – người đàn ông lúc này đã đứng dậy khỏi chỗ.
Sau đó, đôi mắt cậu đảo tròn, lóe lên một ý nghĩ.
“Anh có thể quay mặt đi được không?”
Cố Nguyên nghiêm túc nói.
Lục Cẩm Thành cụp mắt nhìn cậu, khuôn mặt tuấn tú vẫn không có chút biểu cảm nào:
“Được, thưa thiếu gia.”
Khi Lục Cẩm Thành quay người đi, tim Cố Nguyên đập thình thịch, có chút bất an liền nói tiếp:
“Anh không được lén nhìn.”
Giọng người đàn ông trầm thấp, lạnh nhạt đáp:
“Thiếu gia nói sao, thì chính là vậy.”
Cố Nguyên nghĩ nghĩ, rồi nói:
“Nhìn lén người khác thì ban đêm sẽ tè dầm.”
Cậu lấy hết can đảm để uy hiếp, sau đó mới yên tâm.
Bưng ly sữa bò trong tay, cậu nhanh chóng đổ hết vào bình hoa bên cạnh.
Để tránh bị nghi ngờ, cậu còn cố ý nhăn mặt, uống một ngụm nhỏ.
Làm xong tất cả những việc đó, Cố Nguyên vẫn cảm thấy hơi chột dạ, liền vội vàng quay lại chỗ ngồi, ngoan ngoãn ngồi xuống rồi mới cất tiếng:
“Được rồi, anh có thể quay lại.”
Lục Cẩm Thành vừa quay đầu lại, liền thấy thiếu niên xinh xắn tinh xảo đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế. Trên môi đỏ mọng mềm mại còn vương chút vết sữa, thoạt nhìn ngây thơ như chưa từng trải qua khó nhọc của nhân gian.
Ánh mắt hắn thoáng lướt qua một tia châm biếm, nhưng rất nhanh liền thu lại, khôi phục vẻ thản nhiên bình lặng như xưa.
Sau khi ăn sáng xong, Cố Nguyên liền phải đến trường học.
Vì được Cố Lâm đặc biệt coi trọng, nên việc đưa đón cậu đi học mỗi ngày đều do một mình Lục Cẩm Thành đảm nhận.
Ngôi trường mà nguyên chủ từng theo học là một trường quý tộc trong khu nhà cao cấp, siêu xe ra vào nơi này cũng không hề hiếm lạ. Nam nhân mở cửa xe, Cố Nguyên từ trong xe bước xuống.
“Thiếu gia.”
Một giọng nói trầm thấp từ phía sau truyền đến.
Cố Nguyên hơi nghi hoặc quay đầu lại nhìn.
Lục Cẩm Thành đã bước tới, dừng lại ngay trước mặt cậu, ánh mắt khẽ hạ xuống, dừng lại ở khuôn miệng thiếu niên. Giọng nói vẫn điềm đạm, lạnh nhạt:
“Trên môi ngài còn dính sữa bò, chưa lau sạch.”
Hắn nhắc nhở chẳng qua chỉ vì không muốn để cậu vì một chuyện nhỏ như vậy mà quay lại tìm hắn gây phiền phức. Dù sao thì, đây cũng không phải lần đầu tiên Cố Nguyên làm ra mấy trò kiểu đó.
Cố Nguyên sững người.
Mặt cậu hơi nóng lên, sau đó liếm nhẹ khóe môi, rồi mới ngẩng đầu lên, nhẹ giọng hỏi:
“Còn dính không?”
Thiếu niên không chỉ có đôi môi hồng nhạt, mà ngay cả đầu lưỡi cũng mềm mại non nớt. Đôi mắt trong veo ngây thơ kia mở to nhìn thẳng vào đối phương, động tác liếm môi của cậu, lại mang theo một chút dục vọng rất khó phát hiện.
Lục Cẩm Thành vừa mới đưa tay ra, nhưng dừng lại giữa không trung, rồi lập tức thu về.
Lúc này mới đáp:
“Đã sạch rồi.”
Sau khi Cố Nguyên rời đi, hệ thống mới lên tiếng:
“Ký chủ, sao ngài lại đối xử với hắn tốt như vậy? Ngài nên hung dữ hơn một chút mới đúng. Biết chưa?”
Thiếu niên nghiêng đầu, có phần ngượng ngùng đáp:
“Tôi quên mất.”
Cậu lại nhỏ giọng nói thêm:
“Hôm nay tôi sẽ nhớ hung dữ với hắn.”
---
Dựa theo ký ức của nguyên chủ, cậu đi đến lớp. Nhưng không hiểu sao, Cố Nguyên luôn cảm thấy như thể các bạn học ở đây không mấy thích mình.
Sau đó cậu mới phát hiện ra, đó hoàn toàn không phải là ảo giác. Bởi vì cậu đã đến lớp được một lúc lâu mà chẳng ai thèm để ý đến cậu.
Cậu thấy mọi người đều đang làm gì đó với một cuốn đề thi, Cố Nguyên lập tức cảm thấy rối bời, hoàn toàn không biết phải làm sao.
Cậu liền đưa tay ra, nhẹ nhàng kéo góc áo của nữ sinh ngồi phía trước.