Nữ sinh quay đầu lại, giọng không mấy kiên nhẫn:
“Cố Nguyên, cậu làm gì vậy?”
... Hung dữ thật đấy.
Đôi mắt Cố Nguyên lập tức sáng lên. Hệ thống nói cậu không đủ hung dữ, mà đối phương vừa rồi lại hung như vậy, nhất định có thể dạy cậu cách làm sao để hung dữ với Lục Cẩm Thành.
Lương Viện Viện không hiểu vì sao thiếu gia ngồi sau mình lại như vậy. Đối phương mở to một đôi mắt tròn xoe, có chút sùng bái mà nhìn cô.
Cô lại cảm thấy vị thiếu gia này – tính tình nổi tiếng là chẳng ra gì – lại có phần đáng yêu.
Lương Viện Viện cảm thấy mình chắc chắn là điên rồi.
Cố Nguyên trợn tròn mắt, đầy vẻ ngưỡng mộ nhìn nữ sinh đối diện. Nhưng rất nhanh, cậu nhớ ra nguyện vọng ban đầu của mình. Cậu cố gắng nhớ lại tên đối phương, rồi mở miệng hỏi:
“Lương Viện Viện, phải nộp đề cương gì thế?”
Lương Viện Viện sững sờ, đặc biệt là bị giọng nói mềm mại, dịu dàng của đối phương làm cho choáng váng.
Cố Nguyên thấy cô cứ nhìn mình mà không nói gì, còn tưởng rằng đối phương cũng không biết, liền buông tay đang nắm lấy vạt áo cô ra, trên mặt lộ vẻ thất vọng.
Lúc này Lương Viện Viện mới hoàn hồn, nói:
“Nộp cái gì mà đề cương, cậu còn chẳng làm bài thi, quên rồi sao?”
Cố Nguyên lúc ấy mới sực nhớ ra – thì ra nguyên chủ là một học sinh cá biệt, không chịu học hành. Nhưng cậu thì không giống vậy. Cậu rất ngoan, hồi tiểu học còn thường xuyên được giấy khen danh hiệu "Năm điều tốt".
Vì thế, Cố Nguyên liền đi tìm lớp phó học tập xin một bộ đề thi, sau đó nghiêm túc làm bài.
Tuy rằng cậu cũng mới học lớp 12 không lâu, nhiều câu hỏi thật sự cũng không biết cách giải…
Lương Viện Viện cứ như vậy mà nhìn thấy thiếu niên nghiêm túc hoàn thành bài thi, lúc này cô mới ý thức được — hình như Cố Nguyên thật sự đã có chút thay đổi.
Cô thường xuyên quay đầu lại, lén nhìn cậu.
Cố Nguyên sớm đã phát hiện ra ánh mắt của cô, liền ngẩng đầu hỏi:
“Cậu có câu nào không biết làm à?”
Lương Viện Viện hoàn hồn, tức giận nói:
“Thành tích của tôi tốt hơn cậu nhiều, cậu không thấy xấu hổ mà còn hỏi tôi câu đó à?”
Cô phát hiện, Cố Nguyên vẫn khiến người ta bực mình như trước, chỉ là bây giờ... nhìn có vẻ dễ chịu hơn nhiều.
Cố Nguyên “à” một tiếng, rồi hỏi lại:
“Vậy sao cậu cứ nhìn tôi mãi vậy?”
Cậu ngơ ngác sờ sờ miệng, vẻ mặt mong đợi hỏi:
“Trên miệng tôi có dính gì bẩn à?”
Lương Viện Viện nhỏ giọng đáp:
“Không có.”
Cô phát hiện, hiện tại Cố Nguyên thật sự trở nên dễ thương hơn nhiều.
Cô nhìn gương mặt xinh đẹp như một chú mèo con của cậu, căn bản không thể nào giận được.
Tuy rằng Lương Viện Viện bắt đầu có thiện cảm với Cố Nguyên, nhưng trong lớp, các học sinh khác vẫn không mấy ưa cậu.
Dù vậy, Cố Nguyên cũng không để tâm. Sau khi tan học, cậu ngoan ngoãn chờ Lục Cẩm Thành tới đón. Nhưng người đàn ông đó lại không có mặt ở vị trí quen thuộc. Cậu chờ gần mười phút, vẫn không thấy Lục Cẩm Thành đâu.
Ngồi xổm quá lâu, chân cậu bắt đầu tê dại.
Cố Nguyên nghĩ thầm: Chẳng lẽ Lục Cẩm Thành gặp chuyện gì rồi? Nghĩ tới việc hôm nay đối phương còn nhắc nhở mình lau sạch sữa ở khóe miệng, cậu lại cảm thấy người này đúng là một người tốt.
Hệ thống lên tiếng:
“Ký chủ, ngài quên rồi sao? Ngài tới đây là để hoàn thành nhiệm vụ.”
Được nhắc nhở như vậy, Cố Nguyên mới sực nhớ ra: mình đến đây là để khi dễ Lục Cẩm Thành mà.
Gần nửa giờ sau, Lục Cẩm Thành mới chậm rãi đến muộn.
Cửa xe mở ra.
Nam nhân bước tới, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào thiếu niên, dường như có phần ngạc nhiên:
“Thiếu gia, cậu vẫn còn ở đây?”
Trước đây, mỗi lần đến đón Cố Nguyên, cũng từng có một hai lần hắn đến trễ vài phút. Lần đầu tiên, Cố Nguyên giận đến mức làm ầm một trận lớn. Lần thứ hai, cậu thậm chí bắt Lục Cẩm Thành phải đi bộ về nhà.
Tối hôm đó, cậu còn phạt hắn không được ăn cơm, bắt đứng bên bờ sông thổi gió lạnh suốt cả đêm.