Cậu ngồi xuống, chờ đợi một lúc khá lâu.

Lục Cẩm Thành đứng một bên, dáng đứng thẳng tắp như một cây tùng lạnh lẽo:

“Thiếu gia, ngài nên dùng cơm.”

Cố Nguyên hoàn hồn, hỏi:

“Chỉ có mình tôi ăn sao?”

Lục Cẩm Thành đáp:

“Nếu thiếu gia muốn đợi Cố tổng cùng ăn, e rằng phải chờ đến thứ bảy.”

Cố Nguyên “à” một tiếng — cậu đã đói bụng rồi. Thế nên dù có nghe hay không nghe hết câu, tay cũng đã cầm đũa lên.

Nhưng cậu vẫn cảm thấy thật lãng phí — đồ ăn bày ra nhiều như vậy, cậu một người làm sao ăn hết?

“Anh không ăn à?”

Thiếu niên vừa nhét một cái bánh bao vào miệng, vừa tròn xoe đôi mắt nhìn lại, mềm giọng hỏi.

Lục Cẩm Thành đối diện với đôi mắt giống như mèo con ấy, khẽ đáp:

“Thiếu gia quên rồi sao? Tôi chỉ là một con chó săn của Cố gia. Chó thì không thể cùng chủ nhân ngồi chung bàn ăn.”

Không biết có phải Cố Nguyên đang tưởng tượng hay không, nhưng cậu cứ cảm thấy giọng nói của người đàn ông kia tuy lạnh lẽo, lại phảng phất mang theo một chút giễu cợt.

Cậu chớp mắt, nghĩ có lẽ là do mình nghĩ nhiều.

Từ nhỏ Cố Nguyên đã không thích lãng phí đồ ăn, vì vậy vẫn không nhịn được hỏi:

“Lục Cẩm Thành, anh đã ăn gì chưa?”

Vừa hỏi xong, Cố Nguyên mới chợt nhớ ra — trong ký ức của nguyên chủ, hình như chưa từng thấy đối phương ăn sáng bao giờ. Mỗi ngày đều đợi nguyên chủ ăn xong, Lục Cẩm Thành sẽ đưa cậu đến trường, sau đó mới đến công ty của Cố phụ.

Nói cách khác, lịch trình của Lục Cẩm Thành bận rộn đến mức có lẽ chẳng có thời gian ăn sáng.

Cố Nguyên bất giác cảm thấy đối phương có phần đáng thương.

Chỉ là cậu nhớ ra nhiệm vụ của mình là phải “khi dễ” người này, hệ thống cũng đã cảnh cáo cậu không được làm những chuyện khác đi lệch khỏi kịch bản.

Cậu nhìn mấy cái bánh bao chiên trên bàn, rồi đẩy đĩa ra phía trước:

“Lục Cẩm Thành, tôi không thích ăn cái này. Anh ăn thay tôi đi.”

“Nghe rõ chưa?”

Lục Cẩm Thành không trả lời.

Nhưng người đàn ông vẫn đứng thẳng tại chỗ, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía Cố Nguyên khiến cậu thoáng chột dạ. Cố Nguyên không khỏi siết chặt bàn tay nhỏ, cố làm cho giọng mình nghe có vẻ hung dữ hơn:

“Thiếu gia nói mà anh cũng không nghe sao?”

Lúc này, Lục Cẩm Thành mới bước tới và ngồi xuống:

“Vâng, thiếu gia.”

Cố Nguyên lén liếc qua chiếc bánh bao chiên — thật ra cậu cũng rất muốn ăn. Cậu có chút hối hận, sớm biết vậy thì đã không đẩy nó cho Lục Cẩm Thành.

Cậu cố gắng dời sự chú ý sang bánh quẩy, bánh bao hấp cùng các món ăn sáng kiểu Quảng Đông khác. Thứ gì cũng có — nghe nói là vì nguyên chủ quá kén ăn, mỗi món đều phải thử một chút nên bữa sáng ngày nào cũng được chuẩn bị phong phú như vậy.

Cố Nguyên cắn một miếng bánh quẩy, nhưng trong lòng lại vẫn luyến tiếc mùi vị của bánh bao chiên.

Lông mi khẽ chớp, Cố Nguyên lén nhìn sang.

Trước khi bị người đàn ông phát hiện, cậu lập tức thu ánh mắt lại.

Cố Nguyên khẽ nghĩ thầm một cách mềm mại: “Không biết Lục Cẩm Thành có ăn hết không nhỉ... hay là chừa lại cho mình một cái thì tốt quá...”

Cậu không nhịn được, đầy mong chờ mà lại liếc nhìn lần nữa. Nhưng người đàn ông kia vẫn chậm rãi, thong thả nhai từng miếng, không vội không vàng mà đưa bánh bao chiên lần lượt vào miệng.

Rất nhanh —

Chỉ còn bốn cái…

Ba cái…

Hai cái…

Một cái…

Cố Nguyên sững người.

Cậu mở to đôi mắt nhìn người đàn ông đối diện, mặt đỏ bừng vì nghẹn lời. Môi hơi hé ra, định nói gì đó, nhưng đối phương vẫn không hề có ý định nhìn lại.

Chiếc bánh bao chiên cuối cùng cũng bị đưa vào miệng người kia.

Lục Cẩm Thành buông đũa, thản nhiên nói:

“Thiếu gia, tôi ăn xong rồi.”

Viền mắt Cố Nguyên hơi ửng đỏ.

Cậu rầu rĩ cúi đầu, nhưng lại chẳng nỡ giận thật. Cậu cầm lấy cái ly bên cạnh, vừa ngẩng lên liền phát hiện bên trong là sữa bò — thứ mà mình không thích uống. Cố Nguyên lập tức cảm thấy càng thêm khổ sở.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play