Tiêu Chẩn chắc chắn là người cần mẫn, từ khi hắn ở thôn Linh Thủy đã ngày ngày dậy sớm, việc nên làm, nên sớm chuẩn bị hắn đều làm, hiếm khi lười biếng.
Nhưng Tiêu Chẩn cũng vẫn luôn là người biết hưởng thụ, thí dụ như khi hắn có tiền sẽ “phá hỏng” tơ lụa, vào ngày nghỉ hưu mộc sẽ cùng Đồng Tuệ đi dạo chợ Nam chợ Bắc, ra ngoài thành phi ngựa du sơn.
Thế nên khi triều đình nghỉ đông lần này, Tiêu Chẩn cũng không quan tâm các cung nhân nghĩ gì, mỗi sáng đều lôi kéo Đồng Tuệ ngủ đến lúc trời sáng bảnh mới chịu dậy, thậm chí có khi Đồng Tuệ nằm đủ rồi, còn dậy trước hắn.
Mồng ba tháng giêng, Lạc Thành đổ tuyết.
Lúc tuyết mới vừa rơi còn không có bao nhiêu, nghỉ trưa xong ra xem, trên mặt đất tuyết đã tích dày một đốt ngón tay, bông tuyết bay lả tả khiến trời đất trắng xóa, cả tòa hoàng cung cũng bị bao phủ trong lớp áo bạc, phảng phất như tiên cảnh.
Tiểu hoàng tử còn chưa biết thưởng thức, phụ hoàng ôm cậu đến dưới mái hiên, cậu cũng chỉ lo nhìn đỉnh đầu phụ hoàng, mãi đến khi Tiêu Chẩn cố ý đón một bông tuyết dính lên gương mặt còn bụ sữa của cậu bé, tiểu hoàng tử mới bị lạnh giật mình.
Tiêu Chẩn cười, nói với Đồng Tuệ: “Không ngốc, biết lạnh.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play