Ngày thứ hai sau đại điển phong hậu, chúng quan viên được nghỉ đông, Tiêu Chẩn cũng cùng Đồng Tuệ ngủ nướng một hôm.
Không ai dám đến quấy rầy Đế Hậu, cả tòa hậu điện đều im ắng, bên Đông viện tiểu hoàng tử có lẽ khóc mấy tiếng, thay sang bộ quần áo sạch sẽ cũng dỗ được rồi.
Bên tẩm điện vẫn giữ nguyên trang trí của tiệc cưới, chiếc mành che màu đỏ thêu hình long phượng trình tường làm khuôn mặt anh tuấn Tiêu Chẩn nhuốm lên một chút sắc đỏ.
"Có thấy không thoải mái chỗ nào không?" Hắn chống người lên, quan sát Đồng Tuệ hỏi.
Tuy rằng mợ nói Đồng Tuệ đã hoàn toàn khôi phục, tối hôm qua hai vợ chồng vẫn đều có chút căng thẳng, đầu tiên là Đồng Tuệ khó có thể thả lỏng, chờ Đồng Tuệ chuẩn bị xong, Tiêu Chẩn lại sợ làm nàng bị thương, do dự tới lui thành ra chỉ ôm nhau ngủ, mãi đến sáng sớm mơ mơ màng màng mà ôm lấy nàng, hôn tới hôn lui, cuối cùng nước chảy thành sông.
Đồng Tuệ lắc đầu, hàng mi dày có chút run rẩy, hơi cắn môi, không biết là xấu hổ hay chê hắn chậm.
Tiêu Chẩn vẫn luôn chậm rãi như vậy, như thể một con sói hoang hung ác trên núi biến thành con la hiền lành nhà mình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play