Đào Hoa Câu phía Bắc nhờ vào dãy Long Hành hiểm trở trải dài, đó là tấm khiên chắn của thiên nhiên, đảm bảo người dân trong thôn sẽ không gặp địch từ phía sau lưng.

Tối nay hộ bị mất gà ở phía Nam thôn, hai kẻ trộm mỗi tên bắt đi hai con gà, chạy trốn theo hướng Nam.

Đàn ông trong nhà bị mất trộm đã đuổi theo ra ngoài, sau đó xóm giềng xung quanh nghe tin lục tục đến hỗ trợ, tuy rằng người đông thế mạnh, nhưng có thể đuổi kịp được kẻ trộm hay không còn phải xem chạy có đủ nhanh hay không.

Trong thôn địa thế cao thấp đan xen, đại đa số mọi người đều đi theo con đường gấp khúc từ thôn ra ngoài, Đồng Quý ỷ vào quen thuộc địa thế, nhảy thẳng từ trên cao xuống. Tiêu Chẩn theo sát sau đó, bởi vì đường tắt, hai người chẳng mấy chốc đã bỏ xa người dân trong thôn, rồi bắt kịp hai cha con bị mất gà đang thở hổn hển đằng trước.

Người cha Trịnh Đại Thành hơn bốn mươi tuổi, đứa con duy nhất còn sống Trịnh Đằng mới mười sáu tuổi, gầy gầy cao cao trông không có mấy lạng thịt, còn thở hồng hộc hơn cả cha cậu ta.

Trịnh Đại Thành vừa chạy vừa nhìn về phía sau, nhận ra Đồng Quý đang chạy hùng hục như trâu, ông ấy vội vã chỉ đường: "A Quý nhanh chút đi, gà nhà chú phải dựa vào cháu rồi!"

Đồng Quý, Tiêu Chẩn như hai ngọn gió lao vút qua hai cha con.

Trịnh Đại Thành lòng sắp tuyệt vọng lại dâng lên hy vọng mới, chiến loạn qua đi trong nhà khó khăn lắm mới gom góp được chút vốn liếng, tính nuôi gà chờ đến Tết bán kiếm chút tiền, tổng cộng mới có chín con, tối nay lại bị kẻ gian trộm gần một nửa, nếu như không đuổi kịp, bà vợ ở nhà khóc ngất mất thôi.

"Phụ thân, người bên cạnh anh A Quý là ai?" Trịnh Đằng một tay đỡ đầu một tay đỡ ngực đang đau, tò mò hỏi.

Trịnh Đại Thành: "Chắc là chồng A Mãn đấy, hôm nay hai vợ chồng lại mặt, ban ngày cha nhìn thấy từ đằng xa, trông có vẻ còn cao hơn A Quý."

Phía trước Tiêu Chẩn đã phát hiện bóng dáng hai tên trộm, người đuổi mệt, kẻ chạy cũng mệt, huống chi trong tay còn cầm theo hai con gà đang giãy dụa.

Khoảng cách còn chừng ba mươi trượng, tên trộm gà sợ người đuổi theo đằng sau, đột nhiên chia một chạy theo hướng Đông Nam, một chạy theo hướng Tây Nam.

Tiêu Chẩn ra hiệu cho Đồng Quý, phân công nhau đuổi theo: "Cẩn thận trên người bọn họ có đao."

Đồng Quý biến sắc.

Thời gian một chén trà nhỏ*, vì Tiêu Chẩn chạy quá nhanh nên tên chạy hướng Đông Nam bước chân tự rối loạn, trong lúc vội vàng hấp tấp lại giẫm phải cái hố nông, cả người ngã thẳng về phía trước. Đây cũng là cái kẻ hung hãn, ngã thành như vậy mà tay không hề thả lỏng, vẫn nắm chặt lấy hai cánh con gà.

*Tầm năm phút.

Ngay tên trộm chống khuỷu tay muốn đứng dậy, Tiêu Chẩn tới kịp thời, một cước đạp lên lưng hắn.

Tên trộm kêu thảm một tiếng, một lần nữa ngã sấp xuống mặt đất, bàn tay nắm chặt rốt cuộc cũng phải thả ra.

Hai con gà quang quác chạy đi, Tiêu Chẩn đành phải đuổi bắt chúng nó trước, ngộ nhỡ chạy vào núi hoang thì Trịnh gia vẫn mất của.

Xa xa truyền đến một tiếng hét thảm, tên còn lại cũng bị Đồng Quý bắt được.

Tiêu Chẩn một tay xách hai con gà, một tay nhấc tên trộm đau đến nỗi không đứng lên được kiểm tra một lần, xác định không có hung khí, mới dùng một tay xách cổ áo đối phương, kéo người tới hướng đường lớn vào thôn, tụ hợp với Đồng Quý.

"Con gà này tiêu rồi." Dùng chân giẫm lên kẻ trộm, Đồng Quý tiếc nuối thả con gà tay trái cầm xuống đất, con gà kia lập tức trượt xuống, cổ mềm nhũn oặt sang một bên, chắc là đã bị tên kia bẻ rồi.

Tiêu Chẩn nhìn kỹ hai tên trộm, thấy bọn họ đều có thân hình gầy yếu, tóc rối như tổ quạ, quần áo tả tơi, hỏi: "Các ngươi là lưu dân, hay là lính đào ngũ?"

Một tên ngẩng đầu lên, dùng vẻ mặt cầu xin nói: "Vị gia này, chúng tôi là lưu dân từ phía Tây tới, đầu tiên là gặp phải chiến loạn nhà tan cửa nát, thật sự đói không chịu được nên mới phải làm liều thế này, cầu xin đại gia tha cho chúng tôi một con đường sống, chúng tôi cam đoan sẽ không bao giờ làm chuyện xấu nữa, thật đấy!"

Đồng Quý cười lạnh, phàm là làm chuyện xấu bị bắt, kẻ nào mà chẳng nói ra một đoạn thân thế bi thảm. Bản thân mình đáng thương thì có thể đi trộm của người khác? Thế nhân ai cũng nghĩ như vậy, há chẳng phải loạn hết rồi à?

"Chờ gặp quan lão gia mà cầu xin đi!" Đồng Quý lại đạp đối phương một cước.

Tiêu Chẩn đưa mắt xa xa nhìn rừng cây đen sì, lại hỏi tiếp: "Phía Tây gặp tai hoạ, chẳng lẽ chỉ có hai lưu dân các ngươi?"

"Sao có thể ạ, trên đường lưu dân nhiều lắm, hai chúng tôi nghe nói trong thành khó vào, lại không dám chọn thôn lớn ra tay, mới đi sang bên này."

Đồng Quý càng tức giận: "Còn không dám chọn thôn lớn, thấy chúng ta thôn nhỏ dễ bắt nạt có phải hay không?"

Hai tên đều bị hắn đá liên thanh kêu rên. Tiêu Chẩn lặng lẽ nhìn.

Qua một lúc, hai cha con Trịnh Đại Thành rốt cuộc cũng dẫn theo một nhóm hương thân chạy tới, nhìn thấy hai tên trộm gà quần chúng phẫn nộ, anh một quyền tôi một cước, nếu không có Lý chính ngăn cản, suýt nữa đánh chết người.

"Táng tận lương tâm mà, con gà này còn chưa trưởng thành các ngươi cũng ra tay được, mất toi của ta một con gà rồi!"

Phát hiện một con gà đã chết ngắc, Trịnh Đại Thành ngồi bệt xuống đất kêu khóc không ngừng.

Người sống trong núi một văn tiền hận không thể bẻ thành hai nửa mà tiêu, gia cầm khổ sở nuôi dưỡng đã chết, đau lòng không thua gì khi người thân chết.

Lý chính khuyên nhủ: "Được rồi, hơn nửa đêm rồi, về nhà trước đi, hai người này trói lại, sáng mai lại bàn bạc xem xử trí bọn chúng như thế nào."

Đồng Quý đỡ Trịnh Đại Thành lên, những người khác cùng nhau trói chặt hai tên trộm lại, chỉ chừa hai chân để đi.

Đi được một đoạn, Trịnh Đại Thành tỉnh táo lại, nhét con gà chết kia vào tay Đồng Quý: “A Quý, kẻ trộm là hai đứa các cháu bắt giúp chú, con gà này hai đứa cầm về hầm đi, coi như chút tấm lòng của nhà chú, chú cũng không còn cái khác để đưa.”                                                                                                  

Đồng Quý không thể nào nhận được, nhưng em rể cũng bỏ sức, hắn nhìn về phía Tiêu Chẩn.

Tiêu Chẩn ấn bàn tay cầm con gà của Trịnh Đại Thành xuống, nói: "Hiện giờ đang thời loạn, nhà ai cũng có thể gặp phải kẻ gian, mọi người sống trong một thôn, gặp phải chuyện này nên đồng tâm hiệp lực đối phó, vì an ninh của toàn thôn, không màng những thù lao này, chú còn nói mấy lời khách khí đó nữa thì nghĩa là xem thường chúng cháu."

Đồng Quý: "Đúng đúng đúng, mọi người nửa đêm chạy đến chỉ vì bắt trộm, chẳng ai có mong muốn gì khác, đúng hay không?"

Các hương thân đều cao giọng đáp lời "Đúng".

Trịnh Đại Thành lại thấy mắt cay cay, hai hàng lệ nóng lăn xuống, thầm nói trong lòng, người một nhà gầy trơ cả xương cũng chưa dám giết gà ăn thịt, ông ấy quả thật không nỡ đưa cho người ngoài.

Khi bọn họ đi đến đầu thôn, có người vui vẻ mà hô lớn: "Bắt được trộm rồi! Mọi người đều yên tâm ngủ đi!"

Đêm khuya yên tĩnh, tiếng nói vang dội truyền khắp Đào Hoa Câu nho nhỏ.

Đồng Tuệ cùng cha mẹ và em trai canh giữ ở nhà chính, thuận tiện nhìn chằm chằm hai viện trước sau, đều nghe thấy được tiếng nói theo gió truyền tới.

Một nhà bốn người không hẹn mà cùng khẽ thở phào.

Chu Thanh nhìn con gái vẫn luôn cầm cung tiễn trong tay, cười nói: "Cất đi đi, mẹ với cha con ở đây chờ bọn chúng, hai đứa các con về giường nằm đi."

Đồng Thiện: "Con cũng muốn chờ." Cậu muốn nghe quá trình bắt trộm.

Đồng Tuệ vừa muốn phụ họa, bỗng nhiên nhớ tới tấm trải giường treo trên cửa sổ, vành tai tức thì nóng lên: "Con, con đi cất cung trước."

Nàng vội vàng trở về phòng, khi thu tấm trải giường âm thầm may mắn vừa rồi mọi người đều chỉ chú tâm tới chuyện bắt trộm, lại là nửa đêm, cũng không ai chú ý tới hướng cửa sổ bên này.

Nhà Lý chính ở phía trước nhà họ Đồng, cách hai con ngõ.

Tiêu Chẩn, Đồng Quý và cha con Lý chính đồng hành một đoạn đường. Lý chính đã lớn tuổi, coi như am hiểu cách đối đãi với người khác, sóng vai đi cạnh Tiêu Chẩn, thay Trịnh gia cảm tạ một lần nữa vị cô gia mới của thôn.

Tiêu Chẩn: "Ngài không cần khách khí, giờ cháu lo lắng một chuyện khác, vừa rồi nghe hai tên kia nói có không ít lưu dân từ phía Tây đến đây, hôm nay có người để ý tới Đào Hoa Câu, ngày sau nói không chừng còn có người khác tìm tới đây."

Lý chính vuốt vuốt chòm râu dê thưa thớt dưới cằm, mặt lộ vẻ u sầu: "Tiêu nhị gia có thể nghĩ đến điều này, liệu có biện pháp đề phòng nào không? Còn nhờ chỉ điểm cho lão phu một chút."

Tiêu Chẩn: "Ngài gọi cháu là Tiêu nhị là được rồi. Nếu là thôn của cháu thì có lẽ cháu cũng không có đối sách nào tốt, nhưng Đào Hoa Câu chiếm cứ địa lợi, phía Bắc là dãy núi cao, phía Đông có vách núi hiểm trở, phía Tây chỉ có khe núi với gò đất, bất kể là hương thân trong thôn hay là người ngoài ra vào đều chỉ có thể đi con đường phía Nam vào thôn, nếu như thế, hay là dựng ở đầu thôn một cái chòi có thể trú nắng trú mưa, mỗi tối sắp xếp hai người thay phiên canh giữ."

Lý chính mừng rỡ: "Biện pháp tốt đấy, đến lúc đó bên ngoài cái chòi treo một ngọn đèn, kẻ gian biết có người canh, có lẽ sẽ đánh trống rút lui."

Tiêu Chẩn: "Ít người đến thì có thể thực hiện được, đông người chưa hẳn có tác dụng."

Lý chính cười khổ: "Nhiều người là thành phỉ rồi, đến lúc đó thì mặc cho số phận đi, cho dù không đánh lại được, có người báo động trước thì chúng ta cũng có thể trốn vào núi."

Phía trước là nhà Lý chính rồi, hai bên hành lễ nói lời từ biệt.

Đồng Quý lúc này mới bội phục nói: "Nhị gia, ngươi thật không hổ là đánh trận năm sáu năm, đầu óc linh hoạt hơn chúng ta nhiều."

Tiêu Chẩn: "Huynh là thợ săn giỏi, bất kể mai phục, phòng bị hẳn là không hề kém, chỉ trước đây không nghĩ việc dùng kinh nghiệm săn bắn áp dụng lên những chuyện khác, thêm vài lần là sẽ quen thôi."

Đồng Quý: "Thật sao?"

Tiêu Chẩn: "Ừ."

Đồng Quý cười ngây ngô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play