Trong sân nhà bên, Tống Lan đang khen Tiêu Chẩn với Đồng Hữu Dư: "Tiêu nhị gia oai hùng bất phàm, hiền đệ thật sự là tìm rể hiền rồi."

Tiêu Chẩn: "Tiêu mỗ chỉ là kẻ lỗ mãng, thật sự không đảm đương nổi lời khen của tiên sinh."

Tống Tri Thời đứng bên cạnh phát ra một tiếng hừ lạnh. Tiêu Chẩn nhìn y một cái.

Tống Lan vuốt chùm râu ngắn, hổ thẹn nói: "Khuyển tử tài sơ học thiển lại thường tự cho là thanh cao, để cho Tiêu nhị gia chê cười rồi."

Tống Tri Thời: "..."

Đồng Hữu Dư không quen giao tiếp nho nhã như vậy, cũng thuận tiện giải vây giúp Tống Tri Thời: "Đi, chúng ta đi thôi, cơm sắp nấu xong rồi."

Tống Lan: "Vậy làm phiền rồi."

Hai trưởng bối đi trước, Tiêu Chẩn, Tống Tri Thời đi ở đằng sau, Tống Tri Thời cao bảy thước sáu, ở trong đám người coi như là nhi lang tuấn tú cao ráo, lúc này lại bị Tiêu Chẩn đè ép một nửa, dù cho sắc mặt y lạnh lùng kiêu ngạo thế nào, khí thế vẫn không chống đỡ nổi.

Đồng Tuệ đang bày biện bát đũa, nhìn thấy mấy người đi vào, vẻ mặt nàng tự nhiên mỉm cười với Tống Lan: "Tiên sinh đến rồi ạ, mau qua bên này ngồi."

Nàng hiểu rõ Tống Lan không chọn nàng làm con dâu, nhưng phong thái nho nhã của Tống Lan quả thực khiến cho người ta khó có thể ghét ông ấy được, hơn nữa Tống Lan đã dạy nàng vài năm, thứ gì cần dạy đều đã dạy cả cho nàng, là một người thầy rất tốt.

Đồng Tuệ thích sự dịu dàng săn sóc của Tống Tri Thời, nếu Tống gia đến cầu thân trước nhà họ Tiêu, Đồng Tuệ đương nhiên nguyện ý gả sang Tống gia.

Có điều, cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng có suy nghĩ không gả cho Tống Tri Thời thì không được, bởi vậy Tống Lan ra vẻ không biết tình cảm của hai người, Đồng Tuệ cũng không thất vọng buồn khổ nhiều, cũng không hề tức giận sinh oán với cha con Tống Lan.

Kỳ thực đã một khoảng thời gian rồi Tống Lan chưa gặp Đồng Tuệ, ông ta đến trường đều đi sớm về trễ, mà sau khi đính hôn với nhà họ Tiêu, Đồng Tuệ cơ bản đều ở rịt trong nhà.

Ông ta đoán vì không có hy vọng gả vào Tống gia Đồng Tuệ mới bất đắc dĩ chọn Tiêu gia, đoán tối nay Đồng Tuệ nhìn thấy con trai có lẽ lộ ra niềm thương nhớ u oán của cô nương gia.

Tống Lan chào hỏi đối đáp với mọi người xong xuôi, sau đó ông ta nhìn thấy ánh mắt sáng trong như làn nước kia của Đồng Tuệ.

Cô nương sinh trưởng trong vùng núi sâu hẻo lánh, thuần phác chân thật cũng không có gì kỳ lạ, nhưng đã trải qua sáu năm chiến loạn, sau khi tổn thương tình cảm còn có thể giữ được ánh mắt sáng trong như vậy...

Tống Lan bỗng nhiên ý thức được, dường như ông ta đã xem nhẹ cô nương Đồng Tuệ này.

"A Mãn, lần này về tính ở lại mấy ngày?" Sau khoảnh khắc kinh ngạc ngắn ngủi, Tống Lan cười hỏi.

Đồng Tuệ nhìn Tiêu Chẩn, nói: "Sáng mai đi rồi ạ."

Tống Lan gật đầu, được Đồng Hữu Dư tiếp đón ngồi xuống.

Đồng Tuệ ngó lơ ánh mắt của Tống Tri Thời, gắp bánh ngô nóng hổi trong nồi ra.

Cánh đàn ông uống rượu tâm tình, Chu Thanh gọi hai chị em Đồng Tuệ, Đồng Thiện vào trong phòng ăn, đỡ cho tên nhãi Tống Tri Thời kia không kìm được ánh mắt khiến cho con rể sinh nghi.

Đồng Tuệ từ từ uống cháo ăn bánh, cẩn thận lắng nghe tiếng nói chuyện trong nhà chính.

Nghe một hồi, Đồng Tuệ phát hiện số lần Tiêu Chẩn nói chuyện hơn xa so với buổi trưa nói chuyện với phụ thân, cũng không biết là kính trọng Tống tiên sinh, hay là vì nguyên cớ khác.

Màn đêm buông xuống, Đồng Tuệ bưng một chậu nước ấm lau rửa qua loa, chờ nàng chui vào chăn, Tiêu Chẩn mới kết thúc cuộc nói chuyện cùng phụ huynh vào phòng

"Sao không ở cùng với nhạc mẫu thêm một lát?" Tiêu Chẩn cởi áo ra, lấy cái khăn ướt lau mặt và ngực, nói với chăn trên giường sưởi.

Đồng Tuệ: "Cần nói gì đã nói cả rồi, không cần phải ở cạnh thêm nữa."

Rời nhà ba ngày, nàng nhớ cha mẹ anh em, nhưng khi trở lại, phát hiện cũng chỉ có mấy chuyện như vậy, sau khi nói về tình hình nhà chồng lại biến thành cuộc sống người một nhà ở chung như cũ, có việc gì thì nói chuyện, không có việc gì cũng sẽ không cố tìm đề tài ra để nói.

Tiêu Chẩn ừ một tiếng, đổi thành đứng đưa lưng về phía nàng, cởi dây lưng quần, rồi tiếp tục lau rửa.

Đồng Tuệ giấu mặt ở trong chăn, không hề nhúc nhích cũng không nhìn hắn đang lau rửa thế nào.

Khoác lại quần áo, Tiêu Chẩn bưng nước ra sân sau đổ, sau khi về bèn cài then cửa lại.

Trong nhà không có cái chăn đôi nào thừa, Chu Thanh phơi cho con gái con rể hai khăn trải giường một cái chăn đơn, một cái chỉ đắp được một người.

Sau khi Tiêu Chẩn lên giường, trực tiếp xốc chăn của Đồng Tuệ lên.

Đồng Tuệ bị hắn kéo vào trong lòng, bởi vì vóc dáng nhỏ nhắn, đỉnh đầu vừa vặn chạm vào cằm của hắn.

Người này miệng thì ít nói, mà tay thì chẳng ở yên.

Đồng Tuệ nghĩ hắn chỉ sờ cho đỡ thèm, nên để mặc hắn, tới khi Tiêu Chẩn trở mình áp lại, Đồng Tuệ mới cuống lên: "Chỉ cách một gian nhà chính, chàng đừng làm bậy."

Tiêu Chẩn kéo chăn hoàn toàn che kín hai người: "Nàng nhỏ tiếng một chút, bên kia không nghe thấy."

Đồng Tuệ vẫn lo lắng, nhưng hắn căn bản không cho nàng cơ hội thương lượng, một tay nắm lấy hai cổ tay nàng.

Khi chăn một lần nữa được xốc lên, Đồng Tuệ giống như vừa mới mắc mưa.

Tiêu Chẩn sờ mặt tấm đệm, xuống đất cầm lấy chiếc khăn, sau đó ôm nàng lên giúp nàng lau một lần, thu dọn xong lại đặt nàng xuống giường.

Một đầu ngón tay Đồng Tuệ cũng không muốn động.

Bóng đêm mông lung, nàng thấy người kia mở một cánh cửa sổ ra, treo tấm khăn trải giường bị hai người làm ướt nhẹp lên thanh cửa sổ, một nửa ra bên ngoài một nửa ở bên trong.

Gió đêm hiu hiu thổi, có lẽ thực sự thổi khô?

Sáng mai nàng sẽ giặt lại một lần, lần sau về chắc phải còn lâu, cứ giặt sạch đi phơi khô là được.

Thế là ổn rồi, Đồng Tuệ chỉ có thể cân nhắc đối sách tạm thời như thế.

Chờ Tiêu Chẩn nằm xuống, Đồng Tuệ cất giọng khàn khàn: "Sáng mai đừng quên thu lại."

Tiêu Chẩn: "Ừ."

Khi không lại rước thêm phiền toái, Đồng Tuệ vẫn không nhịn được oán trách hắn: "Ngày mai trở về nhà rồi, chàng vẫn..."

Tiêu Chẩn: "Uống chút rượu, không nhịn xuống được."

Lời giải thích bình thản, ý không muốn nhận sai, Đồng Tuệ giận quay người sang bên kia.

Cái chăn đơn có thể rộng bao nhiêu, nàng nằm quay mặt về phía Tiêu Chẩn còn có thể giữ được chút khoảng cách, nhưng vừa quay người, không lộ eo thì cũng lộ chân ra khỏi chăn, vừa vặn Tiêu Chẩn vươn tay sang ôm, hai người lại chạm vào nhau.

Chỉ trong chớp mắt, ngọn lửa trong lòng chú rể mới lại một lần nữa bùng lên.

Đồng Tuệ: "..." Nàng như tránh rắn rết trốn ra khỏi chăn.

Tiêu Chẩn: "... Nàng ngủ bên này, ta không cần chăn cũng được."

Nói xong, hắn ôm lấy một tấm vải trải giường ra một đầu khác của giường sưởi nằm.

Lúc này Đồng Tuệ mới tin hắn.

Qua một lần vận động đổ mồ hôi như mưa, Đồng Tuệ ngủ rất nhanh, đang ngủ say giấc, bỗng nhiên bị một tràng tiếng thét ầm ĩ làm bừng tỉnh: "Có trộm! Nhà chúng tôi bị trộm mất gà rồi! Mọi người mau tới giúp chúng tôi bắt trộm!"

Đồng Tuệ theo bản năng sờ dưới gối đầu, sờ không thấy mới nhớ ra chủy thủ đã bị nàng cất vào gói đồ.

Bên phòng phía Đông đã truyền đến tiếng hai vợ chồng Đồng Hữu Dư dậy, Tiêu Chẩn cũng nhảy xuống giường, vừa nhanh chóng mặc quần áo vừa nói với Đồng Tuệ đang ngồi dậy: "Trước hết nàng đừng hoảng hốt, ta ra xem sao."

Đồng Tuệ gật đầu, cầm lấy quần áo vội vàng mặc vào.

Thôn xóm nhỏ giống Đào Hoa Câu, có lẽ giữa hàng xóm láng giềng thỉnh thoảng sẽ có tranh chấp, chỉ khi nào gặp phải kẻ tặc từ bên ngoài, toàn bộ thôn đều sẽ đồng lòng chống lại, chỉ có như vậy mới có thể trấn áp được bọn đạo chích, khiến chúng không dám có ý đồ gì với nhà nào đó trong Đào Hoa Câu.

Cánh đàn ông đã tập hợp lại trong sân, Đồng Hữu Dư nói với Tiêu Chẩn: "Ta và A Quý đi giúp bắt trộm, con canh ở nhà đi."

Tiêu Chẩn: "Sức khỏe nhạc phụ không tốt, hay là để con đi cùng A Quý thôi, chúng con chạy sẽ nhanh hơn."

Chu Thanh: "Được, quyết định như vậy đi, nhanh đi bắt trộm, ngàn vạn lần đừng để nó chạy mất!"

Loại trộm này, thành công một lần thì lần sau còn dám tới, chỉ có bắt được mới có thể khiến kẻ khác kinh sợ.

Đồng Quý lập tức dẫn Tiêu Chẩn xuất phát, khi hai người ra khỏi cửa, nhìn thấy cha con Tống gia cũng đi ra, Đồng Quý vừa chạy vừa nói: "Chúng cháu đi bắt trộm, Tống tiên sinh hai người giúp trông chừng ba nhà chỗ chúng ta này nhé!"

Tống Lan: "Được, các cháu cẩn thận!"

Ông ta còn chưa nói hết câu, hai bóng lưng uy vũ đã biến mất trong bóng đêm.

Ngõ trước ngõ sau không ngừng có người chạy ra, đuốc sáng như một bầy đom đóm, Tống Tri Thời bị kích thích nhiệt huyết sôi trào: "Phụ thân, con cũng đi!"

Tống Lan túm lấy con trai, thản nhiên nói: "Người phải tự biết mình, sở trường của con không ở đây."

Hết chương 11.

Chú thích: 

Từ triều Tùy đến triều mạt Thanh, Trung Quốc tiến hành chế độ thi khoa cử để tuyển chọn nhân tài, bổ nhiệm làm quan lại. Người đọc sách tham gia thi khoa cử được gọi là đồng sinh. Bọn họ đầu tiên phải qua ba giai đoạn thi của đồng sinh: thi Huyện, thi Phủ và thi Viện, người đỗ được gọi là sinh viên, tục vẫn gọi là tú tài. Tú tài mới có tư cách tham gia thi Hương, thi Hội và thi Đình.

Thi Hương diễn ra mỗi ba năm một lần tại các tỉnh thành (bao gồm cả kinh thành), sinh viên, giám sinh, cống sinh của các tỉnh đều tham gia (riêng cống sinh và giám sinh của Quốc tử giám thì đương nhiên được dự thi Hương, không cần túc khảo). Người đỗ được gọi là cử nhân, hạng nhất được gọi là giải nguyên. Thi đậu cử nhân cũng có thể gọi bảng Ất, hoặc khoa Ất, dân gian cũng gọi là nhất bảng. 

Sau năm thi Hương sẽ cử hành thi Hội ở kinh thành, do bộ Lễ chủ trì, cử nhân các tỉnh tham gia. Thi đậu được gọi là cống sĩ, hạng nhất được gọi là Hội Nguyên. Cuối cùng là thi Đình, cử hành sau thi Hội, do Hoàng đế tự mình chủ trì, thi đậu được gọi tiến sĩ. Thi Đình chia ra tam giáp trúng tuyển, ba người trúng tuyển nhất giáp, hạng nhất gọi là Trạng Nguyên. Những người đỗ tiến sĩ được gọi là Bảng Giáp hoặc Khoa Giáp, bởi vì dùng giấy vàng viết danh sách trúng tuyển, cho nên mới gọi là Bảng Vàng. Cho nên "Tiến sĩ hai bảng" là người đỗ Bảng Giáp và Bảng Ất, tức thi đậu cử nhân (ở giữa trúng qua cống sĩ) và thi đậu Tiến sĩ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play