Đến nhà họ Đồng, phát hiện cha con Tống gia vẫn đứng ở cửa nhà bên, không biết là từ lúc đó vẫn chưa vào nhà, hay là mới đi ra muốn nghe tin tức.

Tống Lan: "Bắt được kẻ trộm chưa? Có mấy tên?"

Đồng Quý thấy Tiêu Chẩn không có ý định trả lời, hứng chí bừng bừng mà kể lại một hồi.

Tống Tri Thời biết được thật sự là Tiêu Chẩn bắt được kẻ trộm, âm thầm nắm tay.

Tống Lan cười lại khen Tiêu Chẩn một hồi, ngạc nhiên hỏi: "Cũng không biết thân phận kẻ gian ra sao? Đào Hoa Câu là chỗ hẻo lánh, cũng không biết bọn chúng tới tới bằng cách nào?”

Vẫn là Đồng Quý đáp lại, mới nói xong chuyện lưu dân, Tiêu Chẩn bỗng nhiên nói: "Nhạc phụ nhạc mẫu còn ở nhà chờ tin tức, mong tiên sinh tha thứ cho chúng ta không tiếp được."

Tống Lan: "Được rồi, mau đi đi."

Nhà họ Đồng bên kia rất nhanh đã truyền đến tiếng đóng cửa.

Tống Tri Thời không vui nói: "Tên trộm gà mà thôi, vì sao phụ thân để bụng như thế? Không dưng lại bị người ta chê làm chậm trễ thời gian."

Vẻ mặt Tống Lan nghiêm trọng: "Nếu là lưu dân, không thể nào chỉ có một hai tên thế này được."

Tống Tri Thời nghe tai trái ra tai phải, tâm tư sớm đã không chú ý tới chuyện này, ánh mắt tối tăm nhìn chằm chằm vào sân nhà họ Đồng, vừa nghĩ đến Đồng Tuệ đã gả cho người nọ làm vợ, ngực Tống Tri Thời lại như bị lửa thiêu, đêm dài không tắt.

Vợ chồng Đồng Hữu Dư, Chu Thanh tạm thời không nghĩ nhiều như Tống Lan, biết là cháu trai con rể bắt được kẻ trộm, hai vợ chồng đều rất kiêu ngạo, sau đó bèn thúc giục bọn họ đi ngủ.

Đồng Tuệ đi theo Tiêu Chẩn trở về phòng.

Tiêu Chẩn rửa tay, đảo mắt nhìn ra cánh cửa sổ đang mở, hỏi nàng: "Nàng cất tấm trải giường khi nào?"

Đồng Tuệ nghiêng đầu, rầu rĩ nói: "Dù sao cũng không có người nhìn thấy."

Tiêu Chẩn nhìn cô nương vừa giận vừa thẹn, nàng đang dựa vào thành giường sưởi, hắn xoay người treo khăn vào giá rửa mặt.

Gặp chuyện vừa rồi, Đồng Tuệ hết sạch buồn ngủ, nằm thẳng trên giường, tầm mắt lặng lẽ hướng về phía đầu giường sưởi bên kia, phát hiện hắn cũng đang nằm thẳng.

"Sợ à?" Tiêu Chẩn nghiêng đầu nhìn qua.

Đồng Tuệ một lần nữa nhìn về phía cửa sổ, dừng một chút nói: "Không sao, chỉ là bên thôn chúng ta rất ít khi xuất hiện kẻ trộm."

Bọn trộm đều chọn nơi giàu có, kẻ ngốc mới đến nơi xa xôi nghèo khó này, chỉ có chiến loạn mới dẫn đến tai họa kia.

Tiêu Chẩn không nói tiếp, hắn suy nghĩ hành trình về nhà ngày mai, chỉ sợ sẽ không thái bình như khi đi.

Khi ăn sáng, Tiêu Chẩn nói với vợ chồng Đồng Hữu Dư chuyện lưu dân, nhắc nhở họ lúc nào cũng phải chuẩn bị cho biến cố.

Đồng Hữu Dư cau mày, Chu Thanh thì nghĩ rất thoáng: "Binh phỉ cũng đã trải qua, lưu dân có gì đáng sợ, ít người toàn thôn cùng nhau xông lên, đông người thì trốn vào trong núi."

Đương nhiên, bà cũng không phải không coi trọng lời con rể nói, mà chỉ muốn khuyên nhủ trượng phu không cần lo nghĩ quá nhiều mà ngày ngày sống trong sợ hãi.

Đồng Hữu Dư nặng nề thở dài.

Đồng Quý thấy em gái bưng bát một hồi lâu không nhúc nhích, cười cầm đũa chọt cho một cái: "Muội chỉ cần an tâm cùng nhị gia về nhà, trong nhà có ta rồi."

Đồng Tuệ giật nhẹ khóe miệng.

Sau khi ăn xong, Đồng Tuệ cùng mẹ thu dọn bát đũa, Tiêu Chẩn theo hai chú cháu Đồng Hữu Dư tới nhà Lý chính một chuyến, xem Lý chính định xử trí hai tên trộm gà như thế nào.

Tối hôm qua Lý chính cũng không thể nào ngủ ngon.

Đào Hoa Câu cách thị trấn quá xa, nếu phái người đưa hai tên trộm gà đến quan phủ thì cũng chỉ uống công đi xa một chuyến, không có gì tốt cả. Đánh hai tên đó một trận rồi thả bọn chúng đi, lại sợ bọn chúng ghi hận trong lòng lựa thời cơ trả thù, bởi vậy mới có câu chó cùng dứt giậu, người đến đường cùng chuyện gì cũng làm được. Giết đi? Ăn trộm gà mà thôi, không đến mức ra tay ác như vậy.

Lý chính trằn trọc không yên, cuối cùng quyết định triệu tập người dân trong thôn cùng nhau quyết định.

Khi mấy người Tiêu Chẩn tới đây, con trai Lý chính bắt đầu gõ chiêng.

Sau đó, nam nữ già trẻ toàn thôn đều tụ tập lại đây, bao gồm mấy mẹ con Đồng Tuệ, cha con Tống Lan cũng bỏ lại các học sinh đến xem.

Lý chính đứng ở trước đám đất trống, nói chuyện khiến ông ấy khó xử ra.

Hai lưu dân bị trói gô khóc lóc thảm thiết, quỳ trên mặt đất dập đầu trước các hương thân, cầu một đường sống.

Biện pháp bớt việc nhất là đưa hai người họ tới quan phủ, nhưng đưa lên quan dạo gần đây không có tiền thưởng, thứ hai đường sá quá xa, trên đường có lẽ còn gặp phải nguy hiểm, dân trong thôn không ai muốn đi.

Trong tiếng nghị luận ồn ào, một ông cụ tóc bạc phơ gầy gò đi ra, đi quanh hai người kia một vòng như thể chọn lựa hàng hóa, xoa tay bóp chân, cuối cùng chỉ vào một người có phần cường tráng hơn nói: "Người thân của ta đều chết cả rồi, chỉ còn lại có một mình ta, trong nhà còn có bốn mẫu ruộng, ta không làm nổi, nếu cậu muốn sống thành thực, ta sẽ nhận cậu làm con nuôi, cậu cần cù chăm chỉ trồng trọt nuôi sống hai ta, tận tâm tận lực săn sóc cho lão già này, chờ sau khi ta chết, bốn mẫu ruộng kia đều thuộc về cậu, nếu cậu lòng sinh ác ý làm cho ta chết oan chết uổng, các hương thân tự sẽ đưa cậu lên quan phủ, báo thù cho ta."

Lưu dân được ông ấy chọn nghe xong lời này, lệ nóng doanh tròng, lập tức dập đầu mấy cái vang dội với ông cụ: "Cha! Sau này ngài sẽ là cha ruột của con, nếu con có điểm nào không hiếu thuận như cha mong, con sẽ bị sét đánh chết, bị nước cuốn chết, không chết tử tế được!"

Có nhà ở, có ruộng đất nghề nghiệp, ai còn muốn làm lưu dân!

Ông cụ mời Lý chính hỗ trợ lập chứng từ, chỉ cần cái chết của ông ấy có gì kỳ lạ, người này đừng hòng thừa kế nhà cửa và ruộng đất của ông ấy.

Khi Lý chính viết chữ, lưu dân còn lại nhìn thấy hy vọng, ước ao cầu khẩn người dân khác cũng thu nhận hắn, bảo hắn làm trâu làm ngựa cũng được.

Sau một lúc lâu, một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi ánh mắt chết lặng đi đến trước mặt hắn, nguyện ý thu người này ở rể, cũng nhờ viết giấy tờ có điều kiện tương tự như ông cụ kia.

Các hương thân lập tức sôi trào, có người thóa mạ người phụ nữ, có người cao giọng phản đối.

Đồng Tuệ nhận ra người phụ nữ kia, đó là quả phụ mất chồng, họ Lưu. Có lần Đồng Tuệ trốn vào núi, khi quay lại xem xét tình hình truy binh, có nhìn ra đằng xa, phát hiện Lưu thị bị một binh sĩ khiêng trên vai vọt vào sân bên cạnh.

Dân trong cái thôn nghèo khó xa xôi thực sự ai cũng thuần phác sao?

Ít nhất Đồng Tuệ đã nghe thấy có đám phụ nữ bàn tán sau lưng Lưu thị, có đám đàn ông tụ tập với nhau nói lời hạ nhục Lưu thị.

Ngay khi các hương thân lòng đầy căm phẫn sắp dùng nước miếng nhấn chìm Lưu thị, mẹ chồng Lưu thị chống gậy đi đến bên cạnh con dâu, mắt lạnh quét qua người dân trong thôn: "Thế nào, sợ con bé có được người chồng danh chính ngôn thuận, sau này các ngươi bắt nạt con bé không tiện có phải không? Đều câm miệng hết lại cho ta đi, đây là việc riêng của nhà chúng ta, không tới lượt các ngươi ở đó chỉ trỏ nọ kia!"

Đàn ông không có mấy ai tốt, nhưng tại thời loạn thế này, trong nhà không có đàn ông, chỉ khiến cho người khác không kiêng nể gì ức hiếp, ban ngày ban mặt còn dám vào nhà ăn cắp.

Cuối cùng, Lý chính cũng lập chứng từ kén rể cho Lưu thị, đọc mấy quy tắc cho lưu dân kia

Giải quyết xong việc này, Lý chính kéo Tiêu Chẩn đến bên cạnh, vừa khen một chặp vừa nói cách hắn chỉ tối qua.

Người dân trong thôn cũng đều cảm thấy cách của Tiêu Chẩn tốt, hai lưu dân này vì không còn cách nào mới thu nhận, còn lại tốt nhất là dọa bọn họ sợ không dám tới gần là hơn.

Tiêu Chẩn nói một hai câu xã giao đơn giản rồi đi theo cả nhà nhạc phụ ra về.

Tống Lan nhìn theo bóng lưng cao ngất kia, mãi sau mới ý thức được, ông ta thật sự không nên coi thường bất kỳ dân chúng thôn quê nào.

Hết chương 12

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play