Doãn Tiểu Mãn nhớ mang máng, vào khoảng một năm trước, lúc cô rời khỏi cung, đứa bé kia đã có thể chậm rãi nói ra một câu dài.
Cô không biết liệu Đại Bảo có mắc chứng bệnh giống như vậy không?
Thẩm Thanh Vân cùng vợ trước của anh ấy làm sao có thể để con mình rơi vào tình trạng như vậy?
Nhưng cô có thể nhận ra rằng tình trạng của Đại Bảo so với đứa trẻ kia có vẻ tốt hơn.
Lúc ăn cơm vừa rồi, Doãn Tiểu Mãn đã lén quan sát, thấy tiểu gia hỏa này khi trò chuyện với em gái thì thỉnh thoảng cũng có thể nói ra một hai từ.
Đặc biệt khi bé được thả lỏng hoặc lúc sốt ruột, bé còn có thể thốt ra một câu ngắn.
Theo ký ức của nguyên chủ, vào tầm này sang năm, Đại Bảo sẽ lên núi và không may bị trượt chân rơi vào bẫy thú của thợ săn. Vì không thể kêu cứu, bé đã mất quá nhiều máu mà chết.
Cậu bé bị mắc kẹt trong bẫy suốt một ngày một đêm. Khi nguyên chủ phát hiện không thấy cậu bé đâu, cô đã cùng dân làng lùng sục khắp núi để tìm kiếm.
Trên thực tế, họ đã nhiều lần đi ngang qua vị trí mà cậu bé bị rơi, cậu hoàn toàn có cơ hội để cầu cứu. Nhưng từ đầu đến cuối, cậu bé không hề phát ra một tiếng nào.
Nếu sang năm mà đứa nhỏ này vẫn không thể nói chuyện, e rằng tính mạng của bé sẽ khó giữ được.
"Con đi, con, con…"
Vừa mới mở cửa, cánh tay của Doãn Tiểu Mãn đã bị ai đó giữ chặt. Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng Đại Bảo nói lắp bắp.
Giọng nói không lớn, nhưng từng từ đều rõ ràng.
Trong lòng Doãn Tiểu Mãn lập tức nhẹ nhõm.
Trên mặt cô nở một nụ cười tươi rạng rỡ nhất kể từ khi cô đến thế giới này.
Cô quay người lại, nắm chặt đôi bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của Đại Bảo, không giấu được niềm vui của mình. Cô cười híp mắt nhìn hai đứa nhỏ rồi nói:
"Vậy thì đi cùng nhau. Đại Bảo, Nhị Nữu đều đi với mẹ, được chứ?"
Cùng lúc đó, sáu miệng ăn trong nhà họ Thẩm đã bắt đầu dùng bữa trưa.
Mỗi người đều cầm một bát lớn, bên trong là cháo bột ngô loãng đến mức có thể nhìn thấy đáy bát.
Trên bàn chính có một khay khoai lang hấp, vừa đủ để mỗi người lấy một củ.
Ngoài ra, chỉ có một đĩa thịt muối và một đĩa dưa muối.
Nhưng bữa cơm như vậy ở nhà họ Thẩm, một ngày chỉ có hai bữa.
Cuối năm đến, ruộng vườn không còn việc gì để làm, sau một năm bận rộn, mọi người cuối cùng cũng có chút thời gian để nghỉ ngơi.
Nhưng vì không phải làm việc nên họ ăn bữa trưa muộn hơn để gộp thành bữa tối luôn.
Như vậy, một ngày chỉ ăn hai bữa, thời gian còn lại nếu ai đói thì chỉ có thể múc một bát nước trong chum uống để đánh lừa cơn đói.
Nói đi cũng phải nói lại, nhà họ Thẩm trong thôn không tính là nghèo, thậm chí còn thuộc diện có của ăn của để.
Việc nuôi sống cả nhà thực ra không phải là vấn đề khó khăn gì.
Ngoại trừ Trương Kim Phượng vì sức khỏe kém nên chỉ có thể ở nhà làm việc vặt, những người còn lại trong nhà đều phải đi làm.
Ngay cả hai đứa con trai của Thẩm Thanh Tùng cũng phải đi giúp dân làng cắt cỏ, dọn phân để đổi lấy điểm công.
Hơn nữa, từ khi Thẩm Thanh Vân nhập ngũ, trừ mấy tháng gần đây, trước nay anh vẫn kiên trì gửi tiền về nhà hàng tháng.
Cho nên, nếu gia đình này muốn ăn uống đầy đủ hơn, đó vốn dĩ không phải là chuyện khó.
Nhưng Lưu Xuân Hà lại cố tình sống keo kiệt như vậy.
Tiền một khi đã vào tay cô ta thì muốn cô ta bỏ ra cho cả nhà là điều không thể.
Đừng nhìn con trai lớn của cô ta năm nay mới tám tuổi, còn đứa nhỏ mới năm tuổi, nhưng tiền cưới vợ cho hai đứa nó, cô ta đã chuẩn bị đủ cả rồi.
Thẩm Mãn Thành uống xong ngụm cháo cuối cùng trong bát, lại lấy thêm một củ khoai lang hấp trên bàn.
Vừa cầm lên, ông thấy hai đứa cháu trai đang nhìn chăm chú với ánh mắt thèm thuồng, ông liền lặng lẽ bẻ củ khoai ra làm hai, nhét vào tay chúng.
"Cha, đừng cho chúng nó, người cứ ăn đi!"
Thẩm Thanh Tùng thấy vậy liền sốt ruột, buông bát định đứng dậy ngăn cản.
Nhưng lại bị ánh mắt nghiêm nghị của Thẩm Mãn Thành trừng một cái, anh ta đành ngồi xuống.
"Ăn nhanh đi! Ăn xong rồi con mang ít lương thực qua cho Tiểu Mãn. Nhìn thời tiết thế này, chắc sắp có tuyết rơi rồi. Không biết nhà bọn họ còn cái gì để ăn không nữa."
Thẩm Mãn Thành nheo mắt nhìn ra cửa sổ rồi thở dài một hơi.
"Với cả, con mang thêm chút củi qua luôn. Tuyết rơi, củi ướt thì không thể dùng được."
Thẩm Thanh Tùng lập tức đồng ý, nhanh chóng húp hết bát cháo còn lại, lau miệng rồi định đứng lên.
Nhưng Lưu Xuân Hà lại đặt đũa lên bàn cái "rầm".
"Khoai lang khô trong nhà chỉ còn chưa đến hai bao, đưa cho bọn họ rồi chúng ta ăn gì? Chẳng lẽ chúng ta phải lấy dây thắt lưng siết cổ mà chết đói à?"
Nghe con dâu nói vậy, mặt Thẩm Mãn Thành lập tức sa sầm.
"Đi đưa! Lấy phần của ta và mẹ con mà mang qua!"
Ông không thèm để ý đến Lưu Xuân Hà mà nhìn thẳng vào con trai, lạnh giọng quát.
Lưu Xuân Hà nghe thế lập tức không chịu nổi.
Cô ta vỗ đùi, bắt đầu gào lên:
"Cha! Người đây là có ý gì? Thế nào, chỉ có chú hai và gia đình hắn mới là người thân, còn Thanh Tùng thì là con nhặt ngoài đường về à?
Cha lấy phần lương thực của cha và mẹ, vậy hai người ăn gì? Cuối cùng chẳng phải vẫn phải lấy từ phần của chúng con sao? Cha làm vậy là muốn cả nhà chúng con chết đói hả?
Cha không thương chúng con thì cũng phải thương lấy hai đứa cháu trai của cha chứ! Chúng nó cũng là con cháu nhà họ Thẩm mà! Cha có thiên vị cũng không thể thiên vị đến mức này!
Cả thôn này thử hỏi xem, có nhà nào mà cha chồng ngày nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện đưa lương thực cho con dâu không?"
"Cô…!"
Thẩm Mãn Thành tức đến mức cả người run lên.
Ông bật dậy, tay chỉ thẳng vào mặt Lưu Xuân Hà, môi run rẩy nhưng nghẹn lời không nói được câu nào.
Nhìn thấy cảnh này, Lưu Xuân Hà không những không sợ mà còn lộ rõ vẻ thách thức trong ánh mắt.
Còn Thẩm Thanh Tùng thì đứng giữa hai người, mặt đầy khó xử, chỉ biết xoa tay, không biết phải làm sao.
Vừa lúc đó, Doãn Tiểu Mãn dắt theo hai đứa nhỏ đi tới, phía sau cô còn có hai nữ nhân.
Cảnh tượng cô nhìn thấy chính là một màn kịch này...