Cô từ chối ý tốt của hai đứa trẻ. Doãn Tiểu Mãn cố gắng nuốt nửa cái bánh yến mạch thô còn lại, nhưng thực sự cô không thể ăn nổi. Cô dặn dò Đại Bảo trông chừng em gái, rồi tự mình đi xuống bếp.
Vừa vào cửa bếp, việc đầu tiên cô làm là nhìn vào vại gạo. Nhìn thấy bên trong chỉ có một lớp bột ngô mỏng miễn cưỡng che lấp đáy vại, cô không khỏi đưa tay xoa xoa thái dương.
Trước đây, Thẩm Thanh Vân lén lút đưa tiền cho nguyên chủ, nhưng tình cờ bị chị dâu lớn là Lưu Xuân Hà bắt gặp.
Sau khi Thẩm Thanh Vân quay lại quân đội, Lưu Xuân Hà liền lấy cớ: "Trong nhà không nuôi kẻ rảnh rỗi, một nhà ba người các người đều không kiếm được công điểm, chỉ ăn không ngồi rồi..." Rồi dùng đủ mọi lý do để ép Doãn Tiểu Mãn phải đưa tiền.
Doãn Tiểu Mãn từ nhỏ đã được nuông chiều, lớn đến như vậy cha mẹ chưa từng mắng cô một câu, sao có thể đấu khẩu lại với một người đàn bà đanh đá như vậy?
Bị chị dâu làm khó dễ vài lần, số tiền còn dư lại sau khi lo xong tang lễ cho cha cô hơn 10 đồng đều bị Lưu Xuân Hà lấy mất, ngay cả tiền lễ ăn hỏi 30 đồng cũng bị cô ta lấy đi hơn nửa.
Tục ngữ có câu: "Con thỏ bị dồn đến đường cùng cũng cắn người".
Sau khi số tiền cuối cùng cũng bị cướp sạch, tính cách của Doãn Tiểu Mãn cũng bắt đầu thay đổi, không đưa tiền cho Lưu Xuân Hà nữa.
Không đòi được tiền, Lưu Xuân Hà bắt đầu nói bóng gió, ám chỉ rằng nếu cô không đưa tiền, cô ta sẽ phân nhà. Nghe vậy, Doãn Tiểu Mãn cũng nảy sinh ý định muốn tách ra ở riêng.
Cha của Thẩm Mãn Thành là người thành thật có tiếng trong thôn, ngoài việc xuống ruộng làm lụng ra thì những chuyện khác ông đều không để tâm.
Mẹ Thẩm, tức Trương Kim Phượng, sau khi sinh con thì cơ thể bị tổn thương, lại thêm tuổi tác đã cao nên không thể làm việc kiếm công điểm, vì vậy tiếng nói trong nhà đương nhiên không có trọng lượng.
Thế nên, trong nhà họ Thẩm, dù cha mẹ chồng vẫn còn sống nhưng việc lớn đều do con dâu trưởng quyết định.
Bởi vì từ sau khi kết hôn, Thẩm Thanh Vân mấy tháng liền không gửi đồng nào về nhà, nên Lưu Xuân Hà luôn nghi ngờ em chồng đã lén lút trợ cấp cho gia đình nhỏ của mình.
Nghĩ đến việc từ nay về sau không những không còn khoản trợ cấp đó, mà còn phải thay em chồng nuôi dưỡng cha mẹ chồng, cô ta liền sinh ra oán hận với Doãn Tiểu Mãn.
Bây giờ nghe Doãn Tiểu Mãn chủ động đề nghị phân nhà, Lưu Xuân Hà lập tức đồng ý.
Đồng ý xong, cô ta liền ngồi xuống bắt đầu tính toán trước mặt Doãn Tiểu Mãn, tính xem nửa năm qua ba người nhà cô đã ăn bao nhiêu gạo, tiêu bao nhiêu lương thực trong nhà...
Tính toán xong, Doãn Tiểu Mãn không những không được chia nhà, mà ngay cả một chút tài sản cũng không có, ngược lại còn bị đổ tội rằng chính ba mẹ con cô đã làm hao hụt không ít lương thực trong nhà.
Còn về số tiền trước đây Thẩm Thanh Vân đã gửi về, cũng như số tiền mà Lưu Xuân Hà đã lấy từ Doãn Tiểu Mãn, thì hoàn toàn không được tính đến. Dù cho bây giờ nguyên chủ muốn tính toán lại với cô ta, thì cô ta cũng sẽ không thừa nhận, bởi vì lúc lấy tiền, cô ta không để lại bất cứ bằng chứng nào.
Doãn Tiểu Mãn lớn đến ngần này chưa bao giờ gặp phải loại người không biết xấu hổ đến thế!
Suýt chút nữa cô đã bị tức đến phát điên.
Ngay sau đó, cô bắt đầu thu dọn đồ đạc. Thậm chí, ngay cả gian phòng phía Tây cũng không được chia cho cô, nên cô đành phải dẫn theo hai đứa trẻ quay về căn nhà cũ mà cha mẹ cô để lại.
Cuối cùng, vẫn là cha chồng cô – Thẩm Mãn Thành – không đành lòng nhìn cảnh đó, nên đã mắng con trai lớn là Thẩm Thanh Tùng một trận, sau đó cùng anh ta mang nửa túi bột mì, một bao bột ngô hơn mười cân, cùng với nửa sọt khoai lang đưa qua.
Nhưng bây giờ, nhìn căn bếp trống trơn như vậy, không cần nghĩ cũng biết số lương thực ít ỏi ấy cũng sắp cạn kiệt rồi.
Doãn Tiểu Mãn chán ghét lắc đầu. Bản lĩnh không có bao nhiêu, nhưng tính tình thì lại lớn.
Ngay cả cái bụng còn chưa lấp đầy, còn nói gì đến chuyện làm lớn việc phân nhà?
Không nói thêm lời nào, cô lấy cái sọt đặt ở góc tường, đeo lên vai rồi đi ra ngoài sân.
Chưa đi được mấy bước, cô đã nghe thấy tiếng bước chân nhỏ vụn từ phía phòng bên kia truyền đến.
Chưa kịp quay đầu lại, hai đứa nhỏ đã nhanh chóng chạy tới, mặt đầy vẻ hoảng sợ nhìn cô.
Nhị Nữu thì dứt khoát nắm chặt lấy vạt áo cô.
Doãn Tiểu Mãn thở dài.
Cô biết hai đứa trẻ này vì bị mắng chửi nhiều nên gan nhỏ, sợ cô cũng bỏ rơi chúng, vì thế mới mỗi đứa đứng một bên, giữ chặt cô không rời.
Cô cúi xuống, xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhị Nữu.
Cô bé khẩn trương đến mức hàng mi khẽ run rẩy, nhưng vẫn cố gắng không động đậy, ngoan ngoãn để mặc cô vuốt ve.
Trong lòng Doãn Tiểu Mãn thấy cô bé thật đáng yêu, liền nhẹ giọng nói:
“Mẹ đi tìm chút đồ ăn, lát nữa sẽ về. Nhị Nữu không cần sợ, con cùng anh trai ngoan ngoãn ở nhà chờ mẹ nhé.”
Nghe xong, Nhị Nữu rõ ràng nhẹ nhõm đi một chút, nhưng không dám gật đầu mà chỉ xoay người nhìn về phía anh trai.
Đại Bảo lập tức vươn tay muốn lấy cái sọt trên tay Doãn Tiểu Mãn.
Nhưng cô nhanh chóng tránh đi.
Tiểu tử kia sốt ruột đến mức vỗ mạnh vào ngực mình phát ra tiếng bình bình, liều mạng muốn thể hiện rằng mình đã lớn, có thể làm tất cả, chỉ cần cô ở nhà chờ là được.
Nhưng Doãn Tiểu Mãn không để bị vẻ mặt đó làm dao động.
“Mẹ không hiểu, con nói đi.” - Cô lạnh nhạt nhìn bé.
Đại Bảo sốt ruột đến đỏ cả mặt, dùng sức đẩy đẩy vai em gái.
Nhị Nữu vội vàng ngẩng đầu, thay anh trai giải thích:
“Anh nói, anh...”
“Để anh con tự nói!”
Doãn Tiểu Mãn không chút khách khí cắt ngang, liếc nhìn Đại Bảo:
“Ngay cả lời mình muốn nói cũng không nói rõ ràng, dựa vào cái gì mà mẹ tin con?”
Tay Đại Bảo cứng đờ, môi mấp máy cả buổi vẫn không thốt ra được một chữ nào.
Ngược lại, đôi mắt bé đã nghẹn đến đỏ bừng.
Doãn Tiểu Mãn không thèm để ý thêm, xoay người rời đi.
Cô biết, theo trí nhớ của nguyên chủ, đứa bé này vốn không phải bị câm bẩm sinh.
Nếu nói là có bệnh, thì có lẽ giống như đứa cháu của lão Lý trong Ngự Thiện Phòng.
Nghe các tiểu cung nữ kể, đứa bé đó từng bị kẹt dưới đống đổ nát khi nhà sụp đổ, từ đó trở nên không nói chuyện nữa.
Đại phu chẩn đoán là bị dọa.
Dựa theo lời chẩn đoán của đại phu, từ lúc đứa bé kia bị bệnh, Lý lão đầu vô luận đi chỗ nào đều mang theo đứa bé, không có việc gì liền cùng bé trò chuyện