Người đầu tiên nhìn thấy bọn họ đến là Trương Kim Phượng.
Lúc này, bà đang bị kẹp giữa chồng và con dâu, không biết phải làm sao. Nhìn thấy Doãn Tiểu Mãn đến, bà như thể tìm được cứu tinh, vội vàng bước tới chào hỏi:
“Tiểu Mãn, sao mấy đứa lại đến giờ này? Ăn cơm chưa, vào ăn cùng luôn đi…”
Nói đến đây, ánh mắt bà lướt qua mấy cái bát trống trên bàn, những lời định nói tiếp cũng nghẹn lại.
Doãn Tiểu Mãn không để ý đến bà, chỉ mỉm cười trả lời:
“Bọn con ăn rồi mới tới, mẹ, mọi người cứ tiếp tục ăn, đừng lo cho bọn con.”
Đối với cha mẹ chồng, nguyên chủ vốn luôn bực tức trong lòng, cảm thấy họ thiên vị nhà anh cả, chưa từng đối xử tốt với gia đình mình.
Nhưng Doãn Tiểu Mãn lại không nghĩ vậy.
Hai người này trời sinh tính tình nhu nhược, không thể làm chủ gia đình. Họ sợ về già không có chỗ nương tựa, nên ai có thể dựa vào thì họ sẽ đứng về phía người đó.
Hơn nữa, họ cũng không phải chưa từng lo nghĩ cho con trai thứ hai.
Những chuyện khác không nói, nhưng đến lúc phân chia lương thực, ngay cả khi nguyên chủ đã qua đời, chẳng phải họ vẫn cố gắng lấy lương thực gửi cho nhà cô hay sao?
Nhìn thấy Doãn Tiểu Mãn bỗng nhiên mỉm cười với mình, Trương Kim Phượng sững người một chút, sau đó lập tức kích động.
Bà thậm chí còn đứng dậy khỏi ghế, không để ý đến ánh mắt xem thường của con dâu cả, nhanh chóng đi tới ôm chặt hai đứa nhỏ.
Sau khi ôm xong, bà vuốt ve chúng không ngừng, ánh mắt đầy thương xót và áy náy.
Nhưng Doãn Tiểu Mãn đến đây không phải để chứng kiến cảnh tình thâm bà cháu.
Cô để mặc mẹ chồng trò chuyện với hai đứa trẻ, rồi chỉ tay về phía căn phòng phía tây, quay sang hai cô gái đi cùng, mỉm cười nói:
“Chính là căn phòng đó. Đồ đạc của mọi người thì mang đi, còn cái gì không phải thì cứ để lại.”
Nói xong, cô dẫn hai người họ đi về phía căn phòng.
Từ khi Doãn Tiểu Mãn bước vào cửa, sắc mặt Lưu Xuân Hà đã trở nên khó coi.
Cô ta không còn tâm trạng cãi nhau với cha chồng nữa mà chỉ chăm chăm nhìn chằm chằm Doãn Tiểu Mãn, rõ ràng sợ cô sẽ lấy đi thứ gì đó trong nhà.
Lúc này, nghe thấy Doãn Tiểu Mãn nói với mẹ chồng như vậy, Lưu Xuân Hà lập tức hoảng hốt.
Sau đó, cô ta nhanh chóng phản ứng lại, trợn tròn mắt, vội vàng lao đến trước mặt bọn họ, dang tay chặn cửa phòng phía tây, giọng nói lộn xộn vì gấp gáp:
“Doãn Tiểu Mãn, cô dẫn người ngoài đến đây là muốn làm gì?!”
Doãn Tiểu Mãn dừng bước, vẻ mặt khó hiểu nhìn cô ta:
“Chị dâu, phòng này chia cho nhà em đúng không? Em chỉ dẫn người trở về nhà mình, sao lại cần phải hỏi trước chị?”
Một câu nói khiến Lưu Xuân Hà nghẹn họng, không biết đáp lại thế nào.
Cô ta có thể tính toán chi ly từng đồng từng hạt với Doãn Tiểu Mãn, thậm chí mặt dày không chịu đưa lương thực hay tiền bạc, nhưng lại không thể ngăn cản cô vào căn phòng này.
Lúc trước, khi xây nhà, hai ông bà đã phân chia rõ ràng: Hai anh em mỗi người một bên, mỗi bên hai gian phòng, không thiên vị ai cả.
Chuyện này cả thôn đều biết. Khi cô ta mới gả vào đây, cũng vì điều này mà bị nhiều người ghen tị.
Nếu bây giờ cô ta dám giở trò, đừng nói hai ông bà trong nhà, ngay cả dân làng cũng sẽ chỉ trích cô ta.
Nhưng…
“Có phải cô định ở trong phòng đó không? Cô không nói trước mà dẫn người đến, vậy nếu trong nhà mất đồ thì tính sao?”
Vừa nghe xong câu này, hai cô gái đi cùng Doãn Tiểu Mãn đã phản ứng ngay lập tức.
Cô gái mặt tròn lập tức tiến lên một bước, chỉ vào Lưu Xuân Hà, lớn tiếng nói:
“Thím à, sao thím lại nói như vậy? Gì mà mất đồ trong nhà? Ý thím là bọn tôi là trộm sao?”
Cô gái cao hơn đứng bên cạnh cũng lập tức tiếp lời:
"Thím đây là đang khinh thường thanh niên trí thức chúng tôi sao? Chúng tôi là hưởng ứng lời kêu gọi của lãnh đạo, xuống nông thôn làm cách mạng!
Ai cũng trong sạch, đường hoàng! Thím nói vậy chẳng khác nào đang sỉ nhục chúng tôi, sỉ nhục cả phong trào xuống nông thôn!"
Nói rồi, cô kéo tay cô gái áo hoa bên cạnh:
“Tiểu Vũ, tôi không nói với thím này nữa! Đi thôi, chúng ta đi tìm đại đội trưởng, tìm bí thư chi bộ!”
Nghe thấy hai cô gái gọi mình là "thím", Lưu Xuân Hà suýt nữa tức chết!
Cô ta năm nay chưa tới ba mươi, chỉ hơn hai cô gái này vài tuổi, thế mà lại bị gọi là "thím"?!
Huống chi, khi hai người này chào hỏi chồng cô ta thì gọi là "đại ca"!
Chưa kịp tức giận, hai cô gái kia đã bùm bùm nói một tràng, khiến cô ta không thể phản bác.
Bị dồn vào đường cùng, nhưng cô ta không phải kẻ ngốc!
Nếu để chuyện này làm lớn, dù cô ta có lý cũng chẳng ai thèm nghe!
Nhìn kỹ lại, cô ta mới nhớ ra hai cô gái này là thanh niên trí thức mới được phân về thôn cách đây mấy hôm.
Vì chưa từng gặp mặt, nên cô ta không nhận ra họ ngay.
Lúc này, hai người kia đã làm bộ định đi ra cửa.
Nhìn thấy tình hình không ổn, Thẩm Mãn Thành lập tức hiểu ngay chuyện này không thể để ầm ĩ tới đại đội.
Nếu để cán bộ thôn biết chuyện, thì dù ông có lý cũng mất mặt.
Ông vội vàng quay sang con dâu thứ hai, mong cô giúp đỡ.