Cường Tử chưa bao giờ sợ hãi như vậy, hắn sợ mất đi Nữu.
Mấy ngày nay hắn bận tối tăm mặt mày, bận đến mức không biết là ban ngày hay ban đêm, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Nữu, dù đã dặn đi dặn lại, nhưng cô vốn chẳng suy nghĩ được nhiều.
Ngồi trên ghế dài ngoài phòng phẫu thuật, hắn cúi gằm mặt, hối hận vô cùng. Đám Trường Nghĩa gọi điện thoại bảo các công nhân trong nhà máy ai đến được mau đến xét nghiệm máu, chuẩn bị truyền máu cho chị dâu.
Nạo Tử lo lắng quay trở lại nhà máy, đẩy xe đạp từ cửa hông đi vào, bị bảo vệ phát hiện, gọi: "Nạo Tử, không có việc thì đến bệnh viện nhân dân một chuyến, chị dâu bị bệnh, cần truyền máu."
Nạo Tử dừng lại, bất lực quay đầu xe, mờ mịt đi trên đường, đột nhiên hắn ta cảm thấy mình rất cô đơn, toàn thân như quả bóng xì hơi, không còn chút khí lực nào. Mọi chuyện xảy ra một tiếng trước giống như giấc mơ, làm sao đến mức không kiểm soát nổi cái của nợ trong quần. Bây giờ nó lủng lẳng theo bước chân hắn ta, mềm nhũn vô lực. Mẹ kiếp, hắn ta thật sự muốn tự thiến mình.
Không biết đã lang thang trên phố bao lâu, cuối cùng Nạo Tử leo lên xe đạp chạy tới bệnh viện nhân dân.
Nữu là nhóm máu O, chỉ có thể truyền nhóm máu O, hơn ba mươi người xét nghiệm, có năm người nhóm máu O, trong đó có hai người rút được 200cc máu. Nạo Tử chạy vào chen lên trước đám đông, giơ cánh tay: "Tôi biết tôi thuộc nhóm máu O, tôi từng bị viêm ruột thừa."
Y tá nói cần phải làm xét nghiệm.
Nạo Tử nói: "Rút nhiều chút, tôi còn trẻ khỏe, tôi chịu được."
Nữu cảm thấy tất cả sức lực của mình đã chảy hết cùng máu dưới thân, đau chỉ là chuyện nhỏ.
Cường Tử chạy theo các bác sĩ đẩy Nữu từ phòng phẫu thuật vào phòng bệnh nhân, nhìn gương mặt tái nhợt của cô, môi cắn đến bật máu, lông mày nhíu chặt như ngọn núi.
Cường Tử cúi xuống trước mặt Nữu: "Thế nào rồi?"
Nữu hít thở thật sâu, bác sĩ nói: "Người nhà đi theo tôi một chút."
Cường Tử nhìn đám anh em ngoài cửa, nói: "Vương Tiêu và Lạc Tử ở lại giúp một tay, mọi người về đi, nhiều người ở bệnh viện như vậy cũng không giúp được gì."
Trong văn phòng, gương mặt nghiêm trọng của bác sĩ khiến Cường Tử cảm giác tim hắn vọt lên tận cổ họng. Bác sĩ bảo, “Ngồi xuống đi.” Cường Tử nói, "Tôi đứng cũng được."
Bác sĩ nói bệnh nhân mất máu quá lâu, cơ thể cực kỳ yếu ớt, tử cung bị tổn thương nặng, hiện giờ không còn nguy hiểm đến tính mạng nhưng sau này rất khó mang thai.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Cường Tử đờ đẫn gật đầu, hắn cố nhịn nhưng vẫn không kìm được, hỏi: "Đứa bé thì sao?"
Bác sĩ đẩy gọng kính: "Máu của bệnh nhân sặc vào phổi đứa trẻ, chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng e là không qua khỏi."
Cường Tử kìm lại nước mắt đang chực trào, giọng run run: "Là con trai hay con gái?"
"Con gái."
Nước mắt của Cường Tử vẫn rơi xuống, con gái của hắn, đứa con gái chưa nhìn mặt lần nào.
"Bệnh nhân cần truyền thêm máu, hiện giờ chảy máu ít hơn nhưng chưa cầm được, ước chừng cần truyền thêm 400cc, các anh hãy chuẩn bị đi."
Cường Tử gật đầu.
Bác sĩ lại nói: "Đứa bé này các anh nên để lại cho bệnh viện, chúng tôi sẽ làm mẫu vật."
Cường Tử sững sờ, hơn nửa ngày vẫn không hồi phục được, “Bác sĩ nói gì?”
Bác sĩ thở dài: "Tùy cậu thôi, hỏa táng thì rất đáng tiếc."
Cường Tử lắc đầu, không phải lắc đầu là không đồng ý, mà là vì hắn cần phải tỉnh táo. Con gái hắn không còn sống, thành phố lại không như ở nông thôn có thể chôn cất. Hỏa táng? Trời ạ! Cường Tử hít một hơi sâu, mẫu vật? Ông trời ơi! Cường Tử không dám nghĩ tiếp, vợ ngốc của hắn, cô mà biết con chết rồi thì sẽ ra sao đây.
Lạc Tử chạy vào gọi: "Anh Cường, chị dâu tỉnh rồi, chị ấy nhất quyết đòi nhìn con."
Cường Tử im lặng hồi lâu không nói gì, Lạc Tử nói: "Chị dâu sốt ruột lắm, anh mau đi xem đi."
Nữu mặt tái nhợt, liên tục thì thầm: "Nhóc con, nhóc con." Khi Cường Tử xuất hiện trước mắt Nữu, cô gắng sức ngồi dậy, dùng hết sức lực yếu ớt gọi, "Nhóc con." Ánh mắt cô tràn đầy mong chờ, khiến trái tim Cường Tử như muốn nát ra.
Cường Tử vội đến đỡ Nữu nằm xuống: "Đừng cử động."
Tay Nữu đặt trên cái bụng phẳng lì của mình, khẩn thiết hỏi, "Nhóc con đâu rồi?"
Nữu tỉnh dậy đã cảm thấy bụng nhẹ bẫng, không còn sức lực, nhưng cô không để ý, nhóc con của cô đã ra đời rồi.
Nữu nắm chặt tay Cường Tử: "Nhóc con của chúng ta, em muốn xem."
"Đang ở phòng chăm sóc trẻ sơ sinh."
"Em muốn xem." Gương mặt tái nhợt của Nữu xuất hiện ánh sáng kỳ lạ, nụ cười đẹp đến đau lòng.
"Không được, phải vài ngày nữa."
"Chỉ nhìn một chút, em chỉ nhìn một chút thôi." Nữu lắc cánh tay Cường Tử, mắt hướng về cửa, rồi lại nhìn Cường Tử: "Cho em nhìn đi."
Cường Tử buông tay cô ra: "Anh, anh đi bế."
Hắn vội quay lưng, hai hàng nước mắt lập tức trào ra.
Cường Tử cũng muốn gặp đứa con số khổ này, ít nhất hắn cũng muốn bế nó một lần, hắn cũng muốn nhìn xem, đó là đứa con mà vợ ngốc của hắn chịu bao vất vả chăm sóc tám tháng, bọn họ đã mong chờ sự ra đời của nó biết bao nhiêu.
Cường Tử nói với bác sĩ muốn nhìn đứa bé, bác sĩ do dự một lúc, nhưng rồi vẫn dẫn hắn đến phòng trẻ sơ sinh.
Trong phòng, y tá đang lấy một thi thể nhỏ nhắn mặt tái xanh ra khỏi lồng ấp, bác sĩ vào nói: "Đợi đã, cha mẹ đứa bé muốn nhìn một chút."
Y tá đặt lại đứa bé vào lồng ấp, đậy nắp lại. Cường Tử chậm rãi đến nhìn qua lớp kính, thân hình nhỏ bé toàn thân xanh tím, đó là con gái của hắn? Không, đó là thứ gì vậy, Cường Tử như muốn ngã quỵ, bác sĩ nói: "Vẫn là không nên nhìn."
Cường Tử hỏi: "Ở đây có cái chăn nhỏ nào không?"
Bác sĩ bảo y tá mang đến một cái chăn mỏng, bọc đứa bé lại đặt vào tay Cường Tử.
Đôi tay vững chắc đã làm nghề mộc hai mươi năm của Cường Tử bây giờ run rẩy không kiểm soát được. Khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé lộ ra, trên đầu có một lớp lông vàng mềm mại, không thể gọi là tóc, dính vào cái đầu to như bóng đèn, miệng nhỏ tái xanh, nhưng nhìn kỹ thì gương mặt của đứa bé rất tinh tế, da trắng giống hệt mẹ nó.
Cường Tử run rẩy dùng mu bàn tay trái chạm nhẹ vào mặt đứa bé, có cảm giác ấm áp, lúc di chuyển đến mũi lại không có hơi thở nào. Trái tim Cường Tử rơi xuống hầm băng, hắn không tin, hay là hơi thở của quá yếu nên hắn không cảm nhận được?
Lạc Tử lại chạy đến, nói chị dâu sốt ruột lắm rồi, nhất quyết đòi xuống giường. Cường Tử lau nước mắt, hít vài hơi rồi bế đứa con gái nặng như chì ra khỏi phòng chăm sóc trẻ sơ sinh.
Đôi mắt của Nữu sáng lên như ánh mặt trời chói chang, cô dồn hết tâm trí vào chiếc chăn nhỏ trong tay Cường Tử, mở rộng hai tay, gọi, "Nhóc con, con của mẹ."
Cường Tử chậm rãi giao cái chăn cho Nữu, cô nâng niu nó trong tay, từ từ đưa lên trước ngực, dán vào lòng mình, nhìn chằm chằm đứa bé. Căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Nữu nhẹ nhàng áp mặt mình vào mặt con, nói rõ ràng: "Nhóc con của mẹ."
Cường Tử không chịu nổi nữa, đưa tay giật lấy cái chăn, Nữu không đề phòng bị Cường Tử cướp mất, hoảng hốt kêu lên: "Nhóc con."
Cô nhào tới giành lại cái chăn, "Em muốn nhìn, nhìn thêm một chút nữa."
Cường Tử dùng lực kéo tay Nữu: "Phải đưa trở lại."
Nữu sốt ruột: "Em muốn nhìn, em muốn nhìn." Không quan tâm mình đang truyền máu, cô dùng sức giành lại cái chăn, trong lúc giằng co, cái chăn rơi ra, đứa trẻ rớt thẳng xuống đất, "bịch" một tiếng.
Cường Tử chết lặng, Nữu hét lên, lăn từ trên giường xuống đất, làm đổ giá truyền máu, kim tiêm rơi khỏi tay, máu chảy từ lòng bàn tay như một con rắn đỏ, nửa thân dưới trần truồng, có máu chảy dọc hai chân.
Vương Tiêu và Lạc Tử kinh hãi, lúng túng không biết làm thế nào, Lạc Tử gọi lớn: "Bác sĩ!" rồi chạy ra ngoài. Cường Tử mới giật mình tỉnh lại, bước tới ôm lấy Nữu, nhưng cô chỉ đưa tay nâng đứa bé lên, chặt chẽ ôm vào lòng, trong mắt đầy sự sợ hãi lạ lẫm.