Cường Tử ôm Nữu đặt lên giường, đắp chăn cẩn thận cho cô rồi ngồi phịch xuống ghế.
Đôi mắt Nữu không còn phản chiếu hình ảnh gì nữa, cô chỉ ôm đứa bé vào lòng, mọi thứ xung quanh như không còn tồn tại.
Y tá tới tiêm thuốc cho Nữu, lau sạch máu ở hạ thân cô, bác sĩ muốn lấy lại đứa trẻ từ tay Nữu nhưng không được. Cường Tử xua tay nói, để cô ấy ôm đi.
Suốt hai tiếng đồng hồ Nữu không hề chớp mắt. Lạc Tử mua cơm về, Cường Tử đút cho Nữu nhưng cô không động đậy môi dù chỉ một chút.
Cường Tử nói, mọi người đều về đi, ở đây có tôi là được rồi, Vương Tiêu nói, có chuyện gì anh cứ gọi điện về xưởng, chúng tôi sẽ đến ngay.
Khi hai người họ đi ra ngoài thì đụng phải Nạo Tử đang lảng vảng ở cổng bệnh viện, Vương Tiêu ngạc nhiên, cậu làm gì ở đây, Nạo Tử nói, chị dâu không sao chứ, còn cần truyền máu không, truyền máu của tôi này.
Lạc Tử nói, chị dâu không sao nhưng đứa bé thì không giữ được. Haizz, ông trời chỉ bắt nạt người khổ.
Đêm đến, y tá đến đo nhiệt độ, nhìn thấy khuôn mặt đờ đẫn của Nữu thì quay sang Cường Tử nói, “Bệnh nhân bị sốc rồi, nên ở lại đây hai ngày rồi chuyển sang khoa thần kinh.” Khi vén chăn lên, y tá hét một tiếng dọa Cường Tử bật dậy như ngồi trên lò xo.
Y tá chạy đi gọi bác sĩ, Cường Tử lao đến, thấy đứa trẻ nhỏ nhắn úp mặt vào ngực Nữu, hai tay cô ôm chặt lấy nó, áo sơ mi trước ngực ướt đẫm máu, Cường Tử hoảng hốt dùng sức kéo tay Nữu ra, nhưng tay cô đã tê cứng từ lâu, tưởng như ôm chặt nhưng Cường Tử chỉ kéo nhẹ là rơi xuống ngay bên cạnh. Cường Tử đẩy đứa bé ra khỏi người Nữu, lật áo cô lên, bầu ngực trắng như tuyết của cô có vết máu, Cường Tử vội lấy tay lau đi, lúc này bác sĩ đã đến, phân phó y tá lấy bông lau sạch.
Bác sĩ lẩm bẩm, không có vết thương, y tá tranh thủ kéo đứa bé ra khỏi chăn.
Tiếng khóc yếu ớt như mèo kêu vang lên, y tá gần như vô thức định đặt đứa trẻ lên giường, rồi lại thêm một tiếng khóc nữa, mọi người trong phòng như bị định thân, đứng đờ ra.
Trái tim Cường Tử như ngừng đập, rồi lại đập loạn xạ mất khống chế.
Vẫn là bác sĩ phản ứng nhanh, nói, “Đứa bé sống rồi, mau đặt đứa bé nằm thẳng xuống.”
Y tá lật đứa trẻ lại, mọi người mới thấy rõ máu dính trên miệng và mũi đứa trẻ, nhưng khuôn mặt nhỏ không còn tái xanh mà đã ửng hồng, lông mày nhỏ cau lại, tay chân nhỏ cựa quậy mạnh mẽ hơn, tiếng khóc cũng to hơn.
Trời ạ, Cường Tử nhìn Nữu, không biết cô đã ngồi dậy từ lúc nào, mặt mày rạng rỡ, đôi mắt lấp lánh ánh sáng, giống như người bị đóng băng vừa tỉnh lại.
Bác sĩ và y tá cũng phấn khích, vội lau mặt và kiểm tra cho đứa bé, cho nó uống chút nước trắng.
Nữu nhìn theo từng động tác của bác sĩ và y tá không chớp mắt, Cường Tử có cảm giác muốn chạy ra ngoài hét lên, tổ tông tám đời con mẹ nó, đây chuyện gì!
Khi đứa bé được trao lại vào tay Nữu, cô nhìn chằm chằm vào sinh linh nhỏ bé ấy thật lâu. Bác sĩ bắt đầu nói với Nữu, rồi lại nói với Cường Tử, đứa bé còn rất yếu, tốt nhất nên đưa vào phòng chăm sóc trẻ sơ sinh, e là bệnh nhân không có sữa, đứa bé cũng không đủ sức bú sữa, tối nay cậu thử xem, nếu không có sữa thì ngày mai đi mua sữa bột, lưu ý bệnh nhân cần nghỉ ngơi, không nên ôm con suốt, chiều nay ra nhiều máu như vậy, ngày mai phải truyền thêm ba túi nữa.
Cường Tử gật đầu, chỉ nói, đừng đưa con bé vào phòng chăm sóc trẻ sơ sinh. ( truyện trên app tyt )
Cường Tử đặt Nữu nằm xuống, đặt con ngay bên cạnh để cô ôm, “Nhắm mắt ngủ một chút đi.” Nữu mỉm cười với Cường Tử, cô không buồn ngủ, rồi lại nhìn đứa bé không chớp mắt, Cường Tử nói, “Con bé ngủ rồi, em cũng ngủ đi.” Nữu nói, “Đẹp quá.”
Mỗi khi đứa bé khóc, Nữu vội vàng ngồi dậy, Cường Tử nói, trẻ con khóc là chuyện tốt, càng khóc càng khỏe, em ngủ đi.
Nữu không ngủ, suốt đêm hai người không chợp mắt, khi Nữu nhìn đứa bé đến đau cổ, cô nhìn Cường Tử, mỉm cười với hắn, Cường Tử nhìn Nữu mệt rồi lại nhìn sang đứa bé, Cường Tử phát hiện tiếng khóc của con gái nghe còn hay hơn tiếng hát, chỉ có điều nó khiến người ta sốt ruột.
Khi cửa sổ dần sáng lên, đứa trẻ lại khóc, lần này nó khóc mãi không ngừng. Nữu bế đứa trẻ vào lòng vụng về đung đưa. Cường Tử lo lắng, chắc là con bé đói rồi.
Nhớ lại lời bác sĩ, hắn đi rót ít nước, dùng thìa nhỏ chấm một chút rồi đưa vào miệng thử, thấy không nóng mới đút cho đứa bé.
Đứa bé hoàn toàn không để ý, nhắm mắt khóc đến nỗi thở hụt hơi, những giọt mồ hôi trên trán Nữu sáng lấp lánh.
Cường Tử đi gọi bác sĩ, bác sĩ nói, để đứa bé bú sữa đi, Cường Tử nói, không có sữa. Bác sĩ nói, chẳng phải đã bảo cậu thử hút rồi sao? Đứa trẻ thiếu tháng, không có sức hút sữa. Nếu ngày mai vẫn chưa có sữa thì nghĩ cách khác.
Bác sĩ trực ca đang nằm ngủ trên bàn, Cường Tử nhớ lại lời bác sĩ chiều nay, khả năng Niu có sữa không lớn, nhưng vẫn phải thử.
Nữu không tình nguyện giao đứa bé cho Cường Tử, hắn nói cô nằm xuống cho con bú đi.
Khi miệng nhỏ của đứa bé chạm vào ngực Nữu, nó lập tức ngừng khóc, cái miệng nhỏ nhắn mút lấy mút để. Thật kỳ diệu, nhóc con này còn phát ra tiếng “chùn chụt”.
Nữu chỉ cảm thấy ngực mình tê tê, đau đau, nhưng trái tim và lồng ngực cô đều căng đầy.
Trán nhỏ của đứa trẻ có một lớp mồ hôi mỏng, rồi nó ngậm lấy đầu vú ngủ thiếp đi. Cường Tử rút đầu vú từ trong miệng đứa nhỏ ra, nhưng đầu vú vừa trượt ra thì đứa trẻ vội vàng ngậm lại.
Cuối cùng Cường Tử đặt đứa trẻ xuống, khi chỉnh lại quần áo cho Nữu, hắn mới phát hiện ngực cô có năm vết xước sưng đỏ.
Cường Tử sửng sốt, nhìn Nữu, khuôn mặt cô rạng rỡ nhìn đứa bé trong vòng tay.
Khi trời sáng, y tá đến đo nhiệt độ cho cả mẹ lẫn con, đứa trẻ tỉnh dậy lại khóc quấy, y tá nói, đói rồi, không hút được sữa à? Cường Tử nói, không được, cho bú hai lần vẫn không có. Y tá nói, vậy đi mua sữa bột đi.
Cường Tử không nói gì, không nhìn Nữu cũng không nhìn đứa bé, hắn nhớ đến vết cắn trên ngực Nữu, hắn phải tìm hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, không chỉ trong mấy ngày nay.
Nữu rất lo lắng, y tá lại cho đứa bé uống chút nước, nó mới thút thít ngủ.
Có người gõ cửa, lúc Cường Tử mở cửa thì thấy là Nạo Tử, Cường Tử nói, cậu còn đến đây làm gì? Hôm qua truyền hai túi máu, mặt mũi tái mét, còn không nghỉ ngơi cho tốt đi.
Nạo Tử nhìn Cường Tử: “Anh, anh Cường, tôi, tôi...”
“Mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Nạo Tử mang một túi lớn đặt lên bàn, ánh mắt lảng tránh không dám nhìn Nữu, cũng không dám nhìn thẳng Cường Tử: “Anh Cường, tôi, chị dâu không sao chứ? Cần truyền máu nữa không? Truyền của tôi đi, tôi còn trẻ khỏe, máu cũng nhiều.”
Cường Tử vỗ vai Nạo Tử: “Được rồi, đã truyền hai túi rồi, hôm qua kiểm tra máu của Lực Nguyên và Bảo Trụ cũng phù hợp, chắc lát nữa bọn họ đến.”
Mắt Nạo Tử ướt nhòe, khàn giọng nói nhỏ: “Anh Cường, tôi, tôi không đáng...”
Lại có người gõ cửa, là Lạc Tử và mấy người Lực Nguyên Bảo Trụ, Cường Tử nói, anh em vất vả rồi, hắn quay lại nhìn Nữu, nói, tôi và chị dâu rất biết ơn, cảm ơn các cậu. Hắn nhận ra Nữu đang nhìn chằm chằm Nạo Tử, bèn nói, đây là Nạo Tử, hôm qua cậu ấy truyền hai túi máu cho em, là ân nhân cứu mạng của em, nhớ kỹ nhé.
Ánh mắt của Nữu có gì đó không ai hiểu được, cô không nói gì. Cường Tử hỏi cô, đã nhớ chưa?
Nữu gật đầu.
Nạo Tử bước tới: “Anh Cường, tôi, tôi...”
Được rồi, Nạo Tử, mau về nghỉ đi, trời lạnh, đừng để bị ốm, cậu còn chưa cưới vợ mà, mọi người đều bật cười.