Khi về đến nhà, Nữu đã ngủ say, Cường Tử nhẹ nhàng bước vào phòng ngủ, mái tóc đen dài của Nữu xõa trên gối, một cánh tay trắng trẻo mềm mại đặt bên đầu, một cánh tay áp lên ngực. Cường Tử nhìn khuôn mặt của Nữu, có hơi tái nhợt, lông mày nhíu nhẹ, có vẻ hơi u sầu.

Cường Tử vốn định tắm rồi đi ngủ, nhưng hắn không kìm được mà ngồi xuống bên cạnh Nữu, nhẹ nhàng gỡ cánh tay trước ngực cô xuống, vuốt nhẹ lông mày hơi nhíu của cô. Vợ ngốc của hắn, có phải nhớ hắn không, hay có gì chuyện khác?

Nữu giật mình tỉnh giấc, lật người ngồi dậy làm cho Cường Tử hết hồn. Sau khi trừng mắt nhìn rõ người bên cạnh là Cường Từ, cô nhào vào trong lòng hắn khóc nức nở.

Cường Tử ôm lấy Nữu, vỗ nhẹ lưng cô định đẩy cô ra, nhưng Nữu ôm chặt không buông. Cường Tử nói: "Đừng khóc nữa, không phải anh đã về rồi sao. Anh đi tắm đấy, em mau ngủ đi."

Nữu cố chấp ôm lấy Cường Tử, khóc không ngừng. Cường Tử hỏi: "Có chuyện gì sao?" Nữu khóc. Cường Tử hỏi lại, Nữu vừa khóc vừa lắc đầu. Cường Tử vẫn còn đang nghĩ đến chuyện công ty trang trí nội thất, nhiệt huyết bốc lên vẫn chưa hạ xuống.

Hắn đặt Nữu nằm xuống, đắp chăn cho cô rồi đi tắm rửa. Sau đó, hắn tựa vào đầu giường đọc sách, dần dần ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, Cường Tử và những người khác đi gặp gỡ lãnh đạo của hai trường học để thương lượng việc mua mảnh đất. Có điều đây là đất công nên không ai dám tự ý bán cho cá nhân. Nhưng lãnh đạo trường học cũng hứa nếu có chính sách của nhà nước, nhất định sẽ bán cho bọn họ trước tiên. Tạm thời cứ để bọn họ sử dụng trước.

Cường Tử và Vương Tiêu dự định cải tạo mở rộng xưởng làm đồ nội thất cũ, trước hết treo biển hiệu Xưởng trang trí nội thất. Bọn họ chọn ra mười người có tay nghề xuất sắc trong đợt đầu tiên, mời chuyên gia từ Quảng Châu về giảng dạy. Bọn họ nhờ Trương Hữu Phát liên hệ với người của cục thuế và cục công thương thành phố, hỏi về chuyện thành lập công ty. Xưởng làm cửa sổ và bàn ghế cũ sẽ được cải tạo thành xưởng gia công đồ gỗ. Khu đất rộng hơn 20 mẫu mà công nhân đang ở, Cường Tử dự định dùng toàn bộ số tiền tích góp để xây một tòa nhà bốn tầng, năm cửa. Có mấy người anh em đang muốn lập gia đình, có thể coi như ký túc xá.

Cường Tử ngày càng bận rộn hơn, mỗi ngày Nữu thấy hắn vội vã đi làm từ sớm, đến khuya mới về. Nữu thường nghĩ đến người muốn chim kia, mỗi ngày cô soi gương rất nhiều lần, nhưng nhớ đến người đó ôm chặt mình, cô lại không kìm được mà buồn nôn, tức ngực khó chịu, hạ thân nóng ran.

Có vài lần, Nữu tỉnh dậy giữa đêm, bò dậy nằm sấp bên cạnh Cường Tử, trong bóng tối, Nữu ngắm khuôn mặt say ngủ của hắn, muốn kể cho hắn nghe mọi chuyện. Nhưng Cường Tử sẽ giết người chăng? Nữu không biết, cô không chắc Cường Tử sẽ không làm như vậy.

Trời dần lạnh hơn, lá rụng bay lả tả, chương trình dự báo thời tiết trên đài phát thanh luôn nói do ảnh hưởng của đợt không khí lạnh từ Tây Siberia. Nữu không biết Tây Siberia là nơi nào, cô chỉ biết từ khi đến đây, mùa đông có tuyết rơi không còn là chuyện hiếm, nhưng mùa đông năm nay sao lại lạnh thế nhỉ?

Ánh mắt của Nữu luôn dõi theo Cường Tử, nhưng Cường Tử chỉ để ý đến bụng cô, không nhìn vào khuôn mặt và cơ thể cô. Cường Tử từ Quảng Châu về đã hơn hai tháng, chỉ ngủ với cô ba lần. Cường Tử mang về một món đồ, nói đó là tivi, bên trong giống như có người thật nói chuyện, diễn chương trình. Bây giờ Nữu đã biết, thực ra không phải có người thật ở trong hộp lớn, cái này cũng giống như radio, người thật ở nơi rất xa, hình ảnh và âm thanh được truyền qua điện từ.

Nữu không mấy hứng thú, Cường Tử về nhà ngày càng muộn, đi làm ngày càng sớm. Nữu chưa từng hỏi Cường Tử làm gì, bận rộn chuyện gì ở bên ngoài, Cường Tử cũng không nói. Nhưng tại sao? Nữu sờ cái bụng tròn như cái nồi nhỏ của mình, tại sao cô lại thấy bất an thế này?

Hiện giờ Nữu hành động chậm chạp hơn rõ rệt, cô đã mang thai tám tháng, luôn có cảm giác uể oải, không muốn động đậy, cũng không thiết ăn uống. Mỗi ngày tivi cùng cô nói chuyện, cùng cô cười, nhưng nụ cười trên mặt Nữu dần nhạt đi, thậm chí cô cảm thấy mình sắp trở thành người câm, nói chuyện ấp úng lắp bắp.

Hôm đó Nữu đang ngồi trên ghế sô pha xem tivi, bỗng có tiếng gõ cửa ngắn ngủi vang lên. Nữu từ từ đứng dậy đi mở cửa.

Ngoài cửa là người muốn chim. Nữu ngây người, người muốn chim đóng cửa lại, nhìn cái bụng Nữu, đột nhiên hắn ta ôm chầm lấy cô.

Nữu quên cả phản kháng, nói: "Cậu buông ra, buông ra."

Nạo Tử nói: "Chị dâu, tôi nhớ chị chết đi được."

Nữu nói: "Buông ra."

Hắn ta đưa tay sờ ngực Nữu, thở hổn hển, "Chị dâu, ngực chị thật săn chắc, tôi ăn, tôi ăn một miếng," Vừa nói vừa kéo áo Nữu lên, luồn tay vào bên trong.

Nữu nói: "Cường Tử sẽ giết cậu."

Nạo Tử ngẩn ra, bàn tay lành lạnh sờ lên bầu ngực ấm áp của cô, bóp mạnh một cái, móng tay để lại vết xước.

Nữu rùng mình, dùng sức kéo tay hắn ta ra: "Cường Tử thật sự sẽ giết cậu."

Nạo Tử ôm chặt Nữu hơn: "Chị dâu, chị đừng nói, đừng nói, tôi chỉ sờ thôi, cho tôi sờ một chút, được không, được không... tôi nhớ, tôi nhớ chị chết mất, chị là chị dâu tốt của tôi, là chị dâu thân yêu của tôi...”

Nữu giãy giụa: "Buông ra, buông ra."

Hắn ta ôm chặt Nữu không buông, tay sờ soạng khắp người cô. Nữu giận dữ, một cơn tức giận chưa từng có bùng lên, cô vung tay đánh hắn ta, liều mạng dùng chân đá hắn ta.

Hai người giằng co, Nữu dùng hết sức đẩy hắn một cái, nhưng hắn ta càng ôm chặt Nữu hơn, cả hai cùng ngã xuống sàn nhà. Nữu kêu to lên một tiếng, lập tức buông Nạo Tử ra, ôm lấy bụng mình, sắc mặt tái nhợt.

Nạo Tử dừng tay, hoảng sợ, từ dưới đất bò dậy, tay chân luống cuống nhìn Nữu từ từ cuộn người lại.

"Chị dâu, chị không sao chứ?"

Nữu cắn răng, bụng cô, bụng cô đau nhói.

Hắn ta nhìn Nữu một cái, mở cửa chạy ra ngoài.

Nữu giãy dụa, từng chút bò về phía điện thoại. Cường Tử đã nói với cô, có chuyện thì gọi điện đến xưởng, dạy cô nhớ mười con số. Dưới điện thoại đè một tờ giấy, trên đó có số điện thoại của xưởng.

Chưa bò đến điện thoại, Nữu đã cảm thấy bụng quặn thắt, dưới thân ấm nóng, cảm giác giống như chảy máu kinh nguyệt lúc trước, có gì đó trào ra.

Nữu cố gắng cầm lấy điện thoại, nói: "Cường Tử, Cường Tử, Cường Tử, Cường Tử…" rồi ngất đi.

Nữu chưa từng gọi điện thoại, cô không biết phải chờ chuông reo, đợi bên kia lên tiếng mới có thể nói.

Người trực điện thoại ở xưởng thấy chuông reo, chưa kịp nghe máy đã tắt, lẩm bẩm nói: "Ai gọi điện đùa vậy nhỉ?"

Nạo Tử chạy xuống cầu thang, ra ngoài leo lên xe đạp như điên trên đường. Một hơi đạp hơn mười dặm, hắn ta cũng không biết đạp tới đâu, đầu óc trống rỗng, rồi thoáng tỉnh táo lại, càng đạp càng chậm, cuối cùng hắn quay đầu lại đạp nhanh trở về.

Đến gần tòa nhà, thấy xung quanh không có động tĩnh, hắn ta để xe đạp ở trong góc, từng bước từng bước đi vào cửa, từng bước leo lên lầu, nhìn thấy cửa vẫn mở, là lúc nãy chạy ra quên đóng.

Nạo Tử thò đầu nhìn vào bên trong, Nữu đang nằm cạnh bàn trà, điện thoại vẫn đang chậm rãi đung đưa. Xong rồi, người phụ nữ ngốc này đã gọi cho ai đó, chắc lát nữa sẽ có người đến. Sau đó hắn ta đến gần, nhìn vết máu dưới thân của Nữu, đầu óc hơi đau, đưa tay đến trước mũi cô, vẫn còn thở. Hắn ta vội vàng lắc Nữu: "Chị dâu, chị dâu, tỉnh lại đi." Rồi nhìn ra ngoài cửa.

Nữu vẫn nằm bất động, hắn ta toát mồ hôi. Liệu cô có kịp gọi điện thoại báo cho Cường Tử và mọi người không? Đầu óc cô không minh mẫn, liệu có nói rõ được không? Nhỡ lát nữa có người đến thì sao?

Nạo Tử nghĩ mãi, chắc chắn Nữu không biết tên hắn ta là gì, không nói rõ được hắn ta trông thế nào, đã làm những gì.

Nạo Tử đứng dậy muốn chạy, nhìn thân thể bất động của Nữu, hắn ta quỳ xuống bên cạnh, tay run rẩy vội vã cởi áo cô, nhìn chằm chằm vào làn da trắng mịn của cô. Hắn ta đặt tay lên ngực Nữu.

Nữu giật mình tỉnh lại, cơ thể khẽ động, hắn ta vội vàng đứng dậy bỏ chạy.

Nữu khó nhọc ngóc đầu dậy, nhìn vào điện thoại, đặt nó lại rồi bấm gọi.

Khi Cường Tử về đến nhà, Nữu đã kéo lê một vệt máu, nằm gục bên cửa.

Trước khi vào phòng phẫu thuật, bác sĩ nói với Cường Tử: "Bệnh nhân mất máu quá nhiều, nhanh chóng tìm người xét nghiệm máu để chuẩn bị truyền máu. Không chắc có thể giữ được đứa bé."

Cường Tử nói: "Tôi chỉ cần mẹ, không cần con."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play