Nữu đã mang thai năm tháng. Ngày hôm đó Cường Tử nói hắn không ngủ với cô là vì nghĩ cho đứa bé. Nữu không còn quấn lấy hắn đòi mở khóa nữa, Cường Tử kìm nén ham muốn của mình, đôi khi hắn cũng có muốn cô nhưng rất cẩn thận, Nữu vẫn tránh né. Bây giờ dục vọng phóng thích của hắn càng mạnh mẽ hơn. Sách nói sau năm tháng thai nhi đã ổn định, quan hệ vợ chồng không ảnh hưởng lớn đến đứa bé. Cường Tử nhẹ nhàng ôm Nữu, Nữu lại né tránh, Cường Tử đè cô lại, “Ngoan nào.”
Nữu không muốn làm Cường Tử không vui, nhưng cô lo cho đứa bé, cảm thấy khó xử.
Cường Tử cởi bỏ quần áo của Nữu, nói gần bên tai cô: “Không sao đâu, con lớn rồi.”
Sau khi đọc sách vài ngày, Cường Tử quyết định đi một chuyến về phía Nam. Hiện tại, Nữu chưa cần chăm sóc nhiều, để muộn hơn, con chào đời rồi sẽ khó có cơ hội đi nữa.
Cường Tử nói với Nữu, anh phải ra ngoài vài ngày. Nữu không biết Cường Tử ra ngoài làm gì, nhưng Cường Tử nói, không phải ra bên ngoài mà là đi vắng khoảng mười ngày, ban ngày có người gọi điện thoại, nghe tiếng là đám Trường Nghĩa mới được ra mở cửa, người khác gõ cửa nhất định không được mở, hắn căn dặn mãi.
Nữu cảm thấy lòng trống rỗng, dù ban ngày Cường Tử cũng không có ở nhà nhưng nếu hắn phải đi nhiều ngày thì không giống nữa. Vương Trường Nghĩa thường đưa đồ ăn vào ban ngày, đôi khi cũng nấu cơm trưa ở đây, không để cô làm gì, nhưng Nữu vẫn nhìn từ khuôn mặt này sang khuôn mặt khác, ánh mắt trở nên mơ hồ.
Mấy ngày nay Nạo Tử không ngủ được, phần nhô ra trước ngực Nữu cứ hiện lên trong đầu, bên dưới của hắn ta lập tức dựng đứng lên. Hắn ta nghe mấy người thợ thỉnh thoảng bàn về cô vợ ngốc của Cường Tử, nhưng không ai đùa cợt người ngốc, Nạo Tử có tà tâm mà không có gan.
Bây giờ Cường Tử đã đi xa, Nạo Tử bị lửa nóng ở hạ thân kích thích, lá gan ngày càng lớn, nghĩ tới nghĩ lui, những người phụ nữ ngốc chẳng phải là đồ xài chung của đàn ông cả thôn sao, đến chồng cũng không coi vợ ngốc ra gì.
Nạo Tử nói với Vương Trường Nghĩa, chị dâu cho hai con vẹt, tôi sang lấy, tiện thể, tôi mang đồ ăn này qua đó. Vương Trường Nghĩa nói, đi nhanh về nhanh.
Nạo Tử phấn khích như uống hết tám lượng rượu, đạp xe vù vù.
Nữu nhận điện thoại của Vương Trường Nghĩa, cô chọn đi chọn lại, mang hai con chim mới nở ra để tặng.
Cô đi mở cửa, Nạo Tử nhẫn nhịn không ôm cô ngay lập tức, giải vờ như con chuột hoang đã uống thuốc đi vào trong nhà, miệng khen liên tục, nói chị dâu dọn phòng thật sạch sẽ, chị dâu chăm hoa thật tốt, chị dâu nuôi chim rất tỉ mỉ, chị dâu thật khéo léo....
Lần đầu Nữu được người ta khen nhiều như vậy, cô cười ngoác miệng theo sau Nạo Tử, mặt đỏ hết lên. Khi đến ban công, Nạo Tử lại khen chim của Nữu, nhìn gương mặt hồng hào của cô, bỗng chốc hắn ta ngây người.
“Chị dâu chị dâu, chị thật xinh đẹp, thiên tiên cũng không bằng, đẹp hơn cả Hằng Nga.”
Ánh mắt Nữu hoang mang, tay chân không biết để đâu, miệng không ngừng lắp bắp.
Đồ ngốc dù sao cũng là đồ ngốc, Nạo Tử quên hết tất cả, tiến lên ôm lấy Nữu, nắn bộ ngực căng phồng của Nữu, sờ soạng bên dưới của Nữu.
Ban đầu Nữu ngơ ngác, có gì đó cô không hiểu, cô thích nghe người này nói chuyện, nhưng người này ôm cô, Cường Tử nói rằng cơ thể này không được để đàn ông đụng vào, Nữu cảm thấy ngực đau, liều mạng đẩy Nạo Tử ra.
Cuối cùng Nạo Tử cũng sờ được bầu ngực của Nữu, căng chắc lại có độ đàn hồi, Nạo Tử vén áo Nữu lên, hắn ta muốn bú sữa.
Nữu ra sức giãy giụa, chân đá Nạo Tử, Nạo Tử run rẩy không ngừng, nói, chị dâu chị dâu, đừng quậy, cho tôi sờ một chút.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Tiếng chuông điện thoại vang lên, cả hai ngừng giằng co, Nạo Tử tỉnh hồn lại, mặt tái mét, Nữu nhanh chóng đến nhấc lên điện thoại.
“Vẫn chưa.”
“Không sao.”
“Chưa.”
Một lúc sau, Nữu nói, “Biết rồi, khi nào anh trở về?”
Sau đó Nữu nói, “Cúp đi.”
Nạo Tử thở dài, lại đến gần Nữu, Nữu vội vàng né tránh.
Chị dâu chị dâu, chị đừng sợ nhé, anh Cường gọi điện thoại tới, chị đừng nói chuyện của chúng ta, anh Cường biết sẽ giết tôi, cũng sẽ giết chị.
Nữu ngẩn ngơ, Cường Tử sẽ giết người này, cũng giết cả cô sao?
Không được để người này chạm vào cơ thể mình, không được.
Nạo Tử chậm rãi tiến đến gần Nữu, chị dâu, da chị thật mỏng, mềm mại như lụa, thật trắng, Hằng Nga cũng không đẹp bằng chị.
Nữu nhìn chằm chằm Nạo Tử, Hằng Nga? Đó là người xinh đẹp nhất trong lòng cô, người này đang nói gì vậy, mình đẹp như Hằng Nga sao?
Nạo Tử lại ôm Nữu lần nữa, kéo cô đến ghế sô pha.
Tiếng điện thoại reo lên, Nữu đẩy Nạo Tử ra chạy đến lấy điện thoại.
Là Vương Tiêu gọi đến tìm Nạo Tử, Vương Tiêu mắng trong điện thoại, thằng chó, mau về đây, đang nhiều việc, đừng ở đó nói bậy với chị dâu.
Nạo Tử đặt điện thoại xuống, nhìn Nữu đứng như bức tượng gỗ, đôi mắt như có sương mù bay bay.
Chị dâu, tôi đi trước nhé, không có gì, sau này tôi đến thăm chị, đi đây, đi đây.
Nữu vẫn đứng ngơ ngác, sau đó cô ngồi xuống ghế sô pha, hồi lâu sau lại sờ sờ ngực mình, cứng cứng, xốp xốp, rồi cô khép chặt hai chân, sợ hết hồn hết vía, toàn thân run rẩy.
Cả quãng đường Nạo Tử chỉ nghĩ về bầu ngực của Nữu, làn da của Nữu, nghĩ xem liệu Nữu có nói với Cường Tử hay không, liệu có cơ hội làm lại lần nữa hay không. Ở ngã tư hắn ta bị cảnh sát bắt vượt đèn đỏ, đứng ven đường cầm lá cờ vàng hai tiếng. Lúc trở về, Vương Tiêu đá Nạo Tử một cái ngã nhào xuống đất, nói, thằng điên, dám tơ tưởng đến chị dâu tao sẽ lột da mày. Nạo Tử ngớ người.
Vương Tiêu là người khôn ngoan, không giống những người Đông Bắc khác, trái ngược với Vương Trường Nghĩa. Nhiều ý tưởng trong xưởng của Cường Tử là do Vương Tiêu nghĩ ra. Những công nhân nhà máy kính nể Cường Tử, quý Vương Trường Nghĩa, nhưng lại sợ Vương Tiêu.
Vương Tiêu và Trường Nghĩa vẫn làm việc cho nhà nước ở trạm thu mua, nhưng nhân viên mua sắm và vận chuyển thì một năm bốn mùa đều chạy ở bên ngoài. Nhà nước chỉ quan tâm họ kiếm được bao nhiêu tiền, chuyển đi bao nhiêu hàng hóa, nhân viên đã ra ngoài rồi thì khó mà kiểm soát được. Vậy nên hai người cứ anh tới tôi đi, phần lớn thời gian trong năm là ở nhà máy của Cường Tử, vận chuyển gỗ đến cửa hàng bách hóa, cũng vận chuyển cho các đơn vị khác, kinh tế của thành phố đang phục hồi nên lợi nhuận rất đáng kể.
Cường Tử và Trương Hữu Phát trở lại từ phía Nam, ở trên tàu hỏa gần như không ngủ được, còn dắt theo một kỹ sư trang trí nội thất từ Quảng Châu. Trương Hữu Phát nói, hiện giờ đại học không có chuyên ngành trang trí, hầu hết người làm nghề này ở phía nam là tự học, ngay cả sinh viên chuyên ngành cũng không biết sử dụng cưa, chỉ biết thiết kế mẫu, công việc này chắc chắn sẽ nóng bỏng tay, chúng ta hãy thử trước.
Cường Tử ở Quảng Châu nhìn những tòa cao ốc mọc lên như nấm, xe hơi chạy tấp nập, cảm nhận rất sâu sắc. Tại Thâm Quyến, một làng chài nhỏ hiện nay đã có rất nhiều đống cát sỏi, thép chồng chất, khắp nơi là tiếng ồn ào của máy móc. Trong khách sạn có lắp đặt quầy rượu, không, phải gọi là trang trí, khi nhìn thoáng qua, Cường Tử rất hâm mộ, Cường Tử dùng tay chạm vào, nhìn kỹ, tự hỏi liệu mình có làm được như vậy hay không.
Trước tiên Cường Tử quay về nhà máy, gọi đám người Trường Nghĩa, Vương Tiêu và Lạc Tử đến, mấy người nói chuyện hăng hái, nói mãi đến khuya, mấy người đàn ông đỏ mặt, toàn thân nhiệt huyết, sẵn sàng làm một trận lớn.