Nhà máy đồ gỗ của Cường Tử ngày càng phát đạt, mọi người như những ngọn cỏ mùa xuân, sau một đêm đã trở nên tràn đầy sức sống. Hắn nhận đơn hàng từ đơn vị và cá nhân, bận đến mức làm không xuể, phải chia thành hai bộ phận: một bộ phận làm đồ nội thất, một bộ phận làm bàn ghế văn phòng, cửa sổ và cửa ra vào của ngôi nhà. Hắn thuê gần tám mươi người để làm việc. Cường Tử đã lắp điện thoại cho nhà máy, hôm nay mời người về nhà lắp điện thoại.
Nữu ở nhà nghe máy đài, Cường Tử đã dặn, nghe ca hát, nghe kể chuyện. Bây giờ cô học được cách ngâm nga giai điệu bài “Tình quê” của Lý Cốc Nhất, cô không nhớ lời bài hát, chỉ ngâm nga giai điệu nhẹ nhàng từ sáng đến tối. Cường Tử không để cô làm gì cả, nhưng cô không thể nằm mãi, không thể ngủ được. Đứa bé trong bụng cô không làm cô cảm thấy nặng nề hay khó chịu, ngược lại, cô cảm thấy bước chân mình nhẹ nhàng hơn.
Hoa cô trồng nở rực rỡ, chim cô nuôi nhảy nhót linh hoạt.
Cường Tử và những người thợ điện bước vào, thấy Nữu đang ngồi trên ghế, hai tay ôm bụng, chăm chú nghe đài phát thanh. Cường Tử thử lắng nghe, đó là câu hát "Anh gánh nước, em tưới vườn, nhà tuy nghèo nhưng có thể che mưa chắn gió", hắn nhếch miệng cười.
“Đi rót nước đi, có người đến lắp điện thoại rồi.”
Nữu đứng dậy, mỗi lần Cường Tử về nhà nói câu gì cô đều không nghe, mà trước tiên cô phải nhìn kỹ Cường Tử, sau đó bước tới, kéo cánh tay hắn đặt lên trên bụng mình, "Nhanh, nó lại động rồi."
Cường Tử cười, rút tay ra, em đi rót nước đi, không thấy có khách à?
Nữu vẫn nắm tay Cường Tử, “Anh sờ xem, nó đang động mà.”
Cường Tử gật đầu, rút tay ra, “Ừ, đúng là đang động.”
Thợ điện hỏi lắp ở đâu, Nữu đi rót nước. Nữu không bận tâm Cường Tử mang thứ gì về nhà, cũng không bận tâm nhà có rộng rãi hay không, chỉ cần có Cường Tử là đủ rồi. Cường Tử lắp gương treo tường, đồng hồ báo thức, nồi cơm điện, thảm điện. Cường Tử luôn hướng dẫn cô cách sử dụng rất kỹ càng, dặn cô nếu nhớ không rõ thì đừng dùng, đợi hắn về rồi dùng.
Đôi mắt của Nữu vẫn trong trẻo như dòng suối trên núi, chỉ phản chiếu một mình Cường Tử, trong lòng còn có đứa nhóc biết động đậy.
Lắp xong điện thoại, Cường Tử tiễn người ra ngoài, quay lại nói, em đừng nấu cơm, lát nữa anh sẽ nhờ người mang cơm đến, trưa nay anh không về nhà ăn.
Nữu gật đầu, nhóc con biết nhúc nhích trong bụng khiến cô thấy thời gian trôi qua dễ chịu hơn nhiều.
Quý nhân thứ hai mà Cường Tử gặp được chính là người ăn trưa cùng hắn hôm nay, gọi là Nam Man Tử. Người phương Bắc cớ gì lại không thân thiện với người phương Nam, như thể đã truyền từ đời ông cha, gọi người phương Nam là Nam Man Tử, người phương Nam làm gì thô lỗ bằng người phương Bắc chứ.
Nam Man Tử là một thương nhân khoảng bốn mươi tuổi, tên là Trương Hữu Phát, đã ở thành phố này nửa năm, là người rất giàu có. Hai tháng trước anh ta mời Cường Tử làm toàn bộ cửa sổ và cửa ra vào cho tòa nhà bốn tầng, nói rằng sẽ mở khách sạn lớn nhất thành phố. Trưa nay ăn cơm, anh ta nói với Cường Tử muốn trang trí cho các phòng trong tòa nhà này.
Cường Tử chỉ ăn được ba miếng rau, tiếng phổ thông của Trương Hữu Phát rất kém, Cường Tử phải cố gắng lắm mới hiểu. Máu nóng trong lòng hắn sôi trào, Nam Man Tử kể về Thâm Quyến, Quảng Châu, Ôn Châu, và cách trang trí cửa. Cường Tử nghĩ đến những cuốn sách mình đã đọc, có một cuốn là tạp chí trang trí nội thất nước ngoài, hắn đã từng thấy cách bố trí và trang trí phòng, nhưng nghĩ cũng không dám nghĩ, hắn chỉ là một thợ mộc làm nhà hộp diêm và tủ đồ lớn mà thôi.
Bữa cơm kéo dài ba tiếng, Cường Tử cảm thấy có những việc không còn quá xa vời nữa, hắn khao khát muốn đến miền Nam xem thử. Trương Hữu Phát uống nhiều, vỗ vai Cường Tử nói, “Người anh em, tôi đánh giá cao con người cậu, tin vào tay nghề của cậu. Thế này đi, tôi dẫn cậu đi Quảng Châu xem, rồi chúng ta thuê một chuyên gia trang trí, cậu đứng tên, tôi đầu tư, chúng ta mở công ty trang trí nhà cửa.”
Cường Tử lại một lần nữa tròn xoe mắt, công ty?
Ra khỏi nhà hàng, Cường Tử có cảm giác giống như lúc nhỏ trèo lên mái nhà, nhìn khắp bốn phía, vừa hưng phấn khi đứng cao nhìn xa, vừa có cảm giác trống rỗng và khát khao khi tay không với tới trời, chân không chạm tới đất.
Cường Tử đi thẳng đến hiệu sách Tân Hoa, mua hai cuốn sách về trang trí nội thất và những cuốn có từ "công ty”.
Khó khăn lắm Nạo Tử mới tìm được cơ hội, vốn là nhờ Lạc Tử mang cơm cho Nữu. Lạc Tử và Vương Trường Nghĩa cùng Vương Tiêu là khách quen ở nhà Cường Tử. Nữu quen bọn họ, cảm thấy rất thân thiết. Nạo Tử nói, để tôi đi mang cơm cùng anh cho biết nhà anh Cường, tiện thể mua một ít đinh.
Nữu không thấy đói, Cường Tử bóc cho cô một bát hạt óc chó nhỏ. Cô không thích vị chát, nhưng Cường Tử nói ăn nhiều thứ này, đứa bé trong bụng sẽ thông minh. Cô thường nghĩ đến Bàn Bàn, nghĩ đến cảnh Bàn Bàn giớ cánh tay trắng trẻo mập mạp đòi cô. Nếu đứa bé trong bụng cũng giống Bàn Bàn thì tốt quá, đừng giống như cô, cô biết mình ngốc, không biết nói chuyện, cũng không biết làm việc. Cô nhớ đến lời những phụ nữ dưới nhà, "Cô vợ kia sinh con ra không biết đầu óc có bình thường không nữa."
Vì vậy Nữu không thích xuống lầu. Những người phụ nữ ở thành phố này chỉ có cô vợ nhỏ là tốt, còn lại cô đều không thích. Những người đó thích tụ tập nói chuyện với nhau, không nói với cô nhưng cô vẫn nghe thấy. Không như phụ nữ ở thôn, muốn nói gì thì vây quanh cô ríu rít nói. Nữu không xuống lầu, ban công cũng có nắng, không có việc gì làm, cô ngồi trên ghế ngoài ban công ngắm chim, ngắm hoa, phơi nắng. Khi Cường Tử hoặc mấy anh em đến, Nữu là người vui vẻ nhất, bày hết đồ ăn ngon ra, liên tục mời người ta, ngồi chơi, ngồi chơi đi. ( truyện trên app tyt )
Nạo Tử nhìn Lạc Tử gõ cửa nhà Nữu, tóc của Nữu hơi xõa, khuôn mặt càng trắng hơn, bớt chút hồng hào nhưng lại mang nét lười biếng quyến rũ. Nạo Tử cảm thấy phần dưới của mình lập tức căng ra, chật cả quần.
Lạc Tử nói, chị dâu ăn cơm đi, chúng tôi về trước đây.
Nữu gấp gáp, ngồi một lát đi, ngón tay chỉ vào bánh ngọt, hạt dưa và hạt óc chó trên bàn, ăn đi.
Lạc Tử cười, chị dâu, chị ăn đi, chị ăn thì đứa bé mới khỏe mạnh.
Nạo Tử giật mình, nghĩ thầm, cô vợ ngốc này có thai rồi sao? Trước mắt hắn ta lập tức hiện lên hình ảnh những người phụ nữ cho con bú ở thôn, ngực căng tròn. Ánh mắt hắn ta nhìn lướt qua ngực Nữu, thấy nhũ hoa thấp thoáng dưới lớp áo, cổ họng hắn ta đỏ lên.
Lạc Tử chào tạm biệt Nữu, mắt của Nạo Tử nhìn quanh quẩn, nghe thấy vài tiếng chim hót, hắn đi về phía ban công, "Chị dâu, chị nuôi vẹt à?"
“Đúng, đúng, cậu có muốn không?” Nữu nhiệt tình nói.
Lạc Tử bước vào kéo Nạo Tử, “Đi nhanh lên, để chị dâu ăn cơm.”
“Chị dâu, chị nuôi nhiều vẹt quá, nuôi chúng thế nào vậy? Chăm giỏi thật.”
Nữu vui vẻ xoa hai tay, “Cho cậu hai con.”
“Được thôi chị dâu, em sẽ làm một cái lồng chim rồi đến lấy, chị đừng tiếc nhé.”
“Không tiếc, không tiếc.”
Trên đường về, Nạo Tử cứ nghĩ đến cặp ngực căng tròn của Nữu. Lạc Tử đèo hắn ta bằng xe đạp, tay Nạo Tử ôm eo Lạc Tử, sờ tới sờ lui. Lạc Tử đập tay hắn ta, “Làm gì thế, dê ông nội mày à?”
Cường Tử ôm về một đống sách, tối đọc đến khuya mới ngủ. Nữu ôm eo Cường Tử, bảo hắn sờ nhóc con đi, thỉnh thoảng Cường Tử sờ bụng Nữu, thực sự cảm thấy có động đậy, hắn bỏ sách xuống, kêu to, “Nó thực sự đang động đậy.”
Nữu ngửa mặt nhìn Cường Tử cười, Cường Tử từ từ chui vào chăn, nghiêng đầu áp nhẹ lên bụng Nữu, hắn nghe thấy nhịp tim mình đập thình thịch, nghe thấy nhịp tim của Nữu, rồi cảm nhận được đứa bé đang ngọ nguậy tới lui.
Cường Tử cảm thấy rất kỳ diệu, vì đứa bé vừa mới biết nhúc nhích này, hắn cảm thấy dù có bận rộn cách mấy cũng không biết mệt, hít một hơi thật sâu khiến từng lỗ chân lông của hắn đều mở ra.