Cường Tử mang khăn đến lau cho cô, nghe tiếng hít thở đều đều hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc mang bô đi đổ, hắn phát hiện ra nước tiểu của Nữu đã trở thành thứ gì đó như bã đậu. Cường Tử rất ngạc nhiên, đây chính là hàn khí bị đẩy ra khỏi cơ thể Nữu sao?
Ngày hôm sau Nữu không bị gì nữa, nhưng cô cứ quấn lấy Cường Tử đòi chìa khóa. Cường Tử dở khóc dở cười, bảo rằng em yên tâm, khi đi ngủ anh sẽ đặt chìa khóa vào. Nữu không tin, Cường Tử chưa từng lấy thứ gì mở rốn của Nữu.
Nữu có kinh nguyệt, cách lần trước vừa đúng một tháng, bụng cũng không đau, trước đây kinh nguyệt của cô không đều, hai ba tháng mới có một lần, mỗi lần đều đau bụng như chết đi sống lại, Cường Tử bắt đầu tin rằng gói thuốc kia thật sự có tác dụng. Nhưng mỗi khi hắn ngủ với Nữu cô lại mất tập trung, cuối cùng cô đẩy hắn ra, nói hắn không dùng chìa khóa để mở, làm sao có nhóc con được.
Cường Tử đành sờ vào bên dưới cô và nói, đây mới là ổ khóa, hắn kéo tay cô sờ vào thằng em của mình, đây là chìa khóa, chẳng phải ngày nào anh cũng mở đó sao?
Nữu không tin, nói rằng đứa trẻ ở trong bụng, từ trong bụng chui ra, Cường Tử nhẹ nhàng vuốt ve chỗ kín của Nữu, nói, đứa trẻ sẽ ra từ đây, rồi hắn ôm lấy cô.
Nữu vẫn bán tín bán nghi, suy nghĩ nhiều ngày, rốt cuộc mới vui vẻ lên một chút, Cường Tử chưa bao giờ nói sai.
Mùa xuân năm 1980, Cường Tử 34 tuổi, năm Nữu về nhà hắn, mẹ cô nói cô 18 tuổi, vậy thì năm nay Nữu đã 26 tuổi rồi. Vẻ ngoài của Nữu không già đi chút nào, mỗi khi đám người Vương Trường Nghĩa đến chơi đều nói, chị dâu ăn thuốc tiên hay sao mà mặt vẫn mịn như quả đào thế.
Cường Tử nhìn Nữu cười nói, người ngốc vô lo vô nghĩ, ngoài ăn uống ngủ nghỉ ra thì không phải lo chuyện gì, sao mà già được.
Trong lòng Cường Tử rất vui, vợ ngốc không biết gì, từ khi uống thuốc, Cường Tử đặc biệt ghi chép tình trạng kinh nguyệt của Nữu, mỗi tháng một lần, rất đúng kỳ, Cường Tử mua vài quyển sách, tự kiêng rượu, hắn cũng không hút thuốc, tính toán chu kỳ rụng trứng của Nữu, chăm chỉ cày cấy.
Tháng này kinh nguyệt của Nữu đã trễ hơn mười ngày, Nữu không biết, Cường Tử thấy cô không có phản ứng gì, nghĩ rằng phải đưa cô đến bệnh viện kiểm tra, nhưng Nữu rất ghét đi bệnh viện.
Cổ của Nữu có đeo chìa khóa nhà, Cường Tử cho phép cô xuống lầu dạo chơi ở gần vườn hoa, có người thì ở lại một lúc, không có người thì nhanh chóng lên lầu.
Hôm qua Nữu thấy không khỏe, đầu choáng váng, sau khi Cường Tử đi làm, cô lười biếng không muốn dọn dẹp bàn ghế, cô nghĩ có lẽ mình bệnh rồi, ai bảo Cường Tử mấy ngày nay không chịu ngủ với cô.
Khi Nữu ở dưới lầu, mấy phụ nữ già trẻ đều nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ, cảm giác đó rất khó nói, Nữu cảm nhận được, nhưng cô không nói gì, có người hỏi cô mới đáp, có người nhìn cô, cô sẽ cười đáp lại.
Nhưng Nữu đã nghe một câu, “Thật đáng tiếc, người đàn ông tốt như thế lại lấy một cô vợ ngốc.”
Trong lòng Nữu như bị dao cắt, vài ngày trước cô còn nghe người ta nói, “Không biết có ngủ với cô ta không.” Người đó nhìn thấy cô thì không nói nữa, nhưng Nữu đã nghe được.
Thực sự đã mấy ngày rồi Cường Tử không ngủ với cô, Nữu đếm đầu ngón tay, ít nhất cũng nhiều bằng cả bàn tay trái. Trước đây chưa từng nhiều ngày như vậy.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Khi Cường Tử về, hắn dẫn theo một người đeo ba lô, Cường Tử nhiệt tình mời người đó vào, bảo Nữu rót nước, sau đó nói, “Xem giúp đi.”
Người đó bảo Nữu ngồi xuống, tay sờ cổ tay cô, Nữu lập tức rút tay lại, trợn mắt nhìn người đó.
Cường Tử nói, là bác sĩ, kiểm tra cho em.
Bác sĩ bắt mạch cho Nữu, hỏi tình trạng kinh nguyệt, đều do Cường Tử trả lời, sau đó bác sĩ kê đơn, nói, “Là mang thai.”
Mặt Cường Tử rạng rỡ như hoa mùa xuân, Nữu không hiểu mang thai là gì, nhưng thấy Cường Tử vui vẻ cô cũng vui theo.
Bác sĩ nói vài câu, Cường Tử gật đầu, sau đó tiễn bác sĩ ra ngoài.
Cường Tử quay lại ôm lấy Nữu, nhiệt tình nói, “Tốt rồi, em có nhóc con rồi.”
Cường Tử nói nhiều lắm, nào là xuống lầu phải cẩn thận, không được cúi gập người, không được ăn uống linh tinh, nói rất nhiều.
Nữu chẳng hiểu gì cả, cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất là mình có nhóc con rồi. Tay cô vô thức đặt lên bụng, mặt rạng rỡ như hoa. Cường Tử không kiềm lòng được ôm chặt cô vào lòng, hôn lên môi cô, còn nhẹ nhàng đưa lưỡi vào miệng cô trêu chọc.
Nữu bị kích thích, ôm cổ Cường Tử khẽ rên rỉ.
Nhưng Cường Tử lại buông cô ra, chỉ mỉm cười nhìn cô.
Nữu nhớ lại những lời đã nghe, “Anh không ngủ với em nữa sao?”
Cường Tử ngạc nhiên, “Gì?”
“Anh không ngủ với em.”
Ha ha, Cường Tử cúi đầu cười. Nữu đẩy Cường Tử, “Anh ngủ với em đi.”
Cường Tử đứng dậy cười, “Nhớ lời anh dặn chưa, phải cẩn thận, nếu không đứa nhỏ sẽ không còn đâu.”
Nhóc con ở trong bụng cô, làm sao mà mất được, nhưng Cường Tử không ngủ với cô, Nữu bỗng nhớ tới người phụ nữ khác cũng cởi hết quần áo đứng trước mặt Cường Tử.
Mặt Nữu đanh lại, nhìn chằm chằm Cường Tử.
“Sao thế?”
“Tại sao không ngủ với em?”
Cường Tử thở dài, “Vì đứa nhỏ, một thời gian nữa anh sẽ ngủ với em.”
Vợ ngốc, hắn không biết nên khóc hay nên cười.
Chỉ cần vì đứa bé, Nữu nghe lời Cường Tử răm rắp, mắt cũng không chớp, hàng mi dài rung rinh, cô thích nhất là ban đêm Cường Tử ôm cô vào lòng, dùng đôi tay ấm áp vuốt ve cái bụng nhỏ mịn màng của cô. Nữu tin rằng nhóc con đã mang lại may mắn cho mình. Nhiều năm như vậy Cường Tử chưa từng ngủ cùng cô suốt đêm, mỗi làm lần xong, Nữu lại trở về chăn của mình, phải chờ lâu lắm, nghe tiếng thở đều đều của Cường Tử cô mới ngủ được. Còn bây giờ, ngày nào hắn cũng ngủ cùng cô tới sáng, Nữu nằm mơ cũng cười khúc khích. ( truyện trên app T Y T )
Mỗi lần dặn dò Nữu, Cường Tử đều nhìn nụ cười điềm tĩnh trên mặt cô, đó không phải là nụ cười ngây ngốc. Mấy hôm trước Vương Trường Nghĩa cùng mấy người bạn và Cường Tử dẫn Nữu đi xem phim “Lư Sơn luyến”, mọi người đều bàn tán về diễn viên đóng vai Chu Quân là Trương Du, vẻ đẹp ấy gần như trở thành biểu tượng của thanh niên nam nữ. Nhưng Cường Tử cảm thấy, nụ cười của Trương Du không đẹp bằng Nữu.
Không chỉ Cường Tử nghĩ vậy, một người cùng đi tên là Nạo Tử cũng nghĩ vậy. Người này là đồng hương của Vương Trường Nghĩa. Dáng dấp hắn ta không tồi, nhưng từ nhỏ đã ham ăn biếng làm, vô công rồi nghề. Có điều tay nghề mộc rất khéo, thấy bên này thiếu người, Vương Trường Nghĩa đưa hắn ta đến.
Nạo Tử nghe nói Cường Tử có cô vợ ngốc xinh đẹp, mãi chưa thấy, đến bữa xem phim mới gặp, quả nhiên rất xinh đẹp, dáng người, làn da, ngũ quan, mọi thứ đều đẹp đến mức người ta không rời mắt nổi, hơn nữa khuôn mặt cô còn tỏa ra một ánh sáng đặc biệt, không giống như người ngốc, trông rất thanh cao.
Dạo này đêm nào Nạo Tử cũng quay tay. Một đám đàn ông ngủ chung trên cái giường sưởi lớn, đến nỗi nhìn con lợn nái cũng thấy thân thiết hơn mấy phần.
Ngày nào Cường Tử cũng mua đồ tươi ngon, lúc thì cá tươi, lúc thì hạt óc chó, gan lợn, toàn là thứ bổ não, hắn dành thời gian về nhà nấu ăn cho Nữu, cũng may Nữu không kén ăn.
Một lần nọ Nữu dậy sớm vội chạy vào nhà vệ sinh, Cường Tử vội đi theo, chỉ thấy Nữu đứng đối diện gương trong nhà vệ sinh lè lưỡi kêu ọe ọe.
Cường Tử không hiểu, hỏi, “Em làm gì thế?”
“Nôn, em nôn”, nói rồi lại lè lưỡi nhìn vào gương kêu ọe ọe.
Cường Tử cười nói, “Em không buồn nôn thì nôn cái gì?”
“Có nhóc con thì phải nôn, mẹ em cũng vậy.” Rồi lại lè lưỡi kêu ọe ọe.
Nhưng Nữu thật sự không có phản ứng gì, chỉ cần Cường Tử nấu món ngon, nói ăn vào đứa bé mới lớn nhanh thì Nữu sẽ ngoan ngoãn ăn. Da mặt cô sáng lên, không còn thấy lỗ chân lông, cái bụng nhỏ hơi nhô cao, hôm qua Nữu nói, nhóc con đang động đậy.