Đối với Nữu, mọi thứ đều mới mẻ, Cường Tử nói với cô đây là lầu ba, giúp cô sắp xếp hoa và chim, chỉ cho cô đâu là chỗ nấu ăn, đâu là chỗ ngủ, đâu là chỗ ngồi khi có khách đến và đâu là chỗ đi vệ sinh. Nữu sờ chỗ này, nhìn chỗ kia, nền nhà còn bằng phẳng hơn đường đi bên ngoài, đi trên sàn trơn phải cẩn thận, kính sáng bóng, Cường Tử nói với cô quần áo giặt xong sẽ phơi ngoài ban công, nhìn xuống sẽ thấy mọi người đang đi dưới đường.

Điều làm Nữu vui nhất là trong nhà có một thứ, Cường Tử bấm công tắc, thứ đó phát sáng, cả căn phòng sáng hơn cả ban ngày. Nữu thắc mắc có phải cô đã đến mặt trăng hay không, khi còn nhỏ cô lên núi chặt củi, về nhà trời có trăng, cô luôn nghĩ trên mặt trăng chắc sẽ sáng như ban ngày. Cường Tử nói với cô đó là gì cô cũng không nhớ, cô chỉ gọi nó là “mặt trăng nhỏ”.

Vì có trăng nhỏ, thời gian buổi tối của Nữu dường như dài hơn. Cường Tử bận rộn đến khuya mới về, cô phát điên vì nhớ Bàn Bàn, cô đặt gói thuốc mẹ chồng đưa lên bàn, mở to mắt nhìn, nghe thấy tiếng Cường Tử mở cửa liền vội vàng giấu đi.

Vẫn bị Cường Tử nhìn thấy, Cường Tử lấy gói thuốc mở ra, có mùi thảo dược, là một gói màu đỏ và màu xanh, Cường Tử không chắc đó là thuốc gì, nhưng nghĩ là thảo dược, chắc không có gì nguy hiểm, hắn nhớ đến ánh mắt kiên định của mẹ chồng.

Cường Tử nói với Nữu, ăn cơm đi, ăn xong anh sẽ sắc thuốc cho em.

Nữu phấn khởi, ánh mắt dõi theo Cường Tử, Cường Tử ăn xong đưa bát cho cô xới cơm mà cô cũng quên mất.

Nữu đứng bên bếp nhìn cái nồi sôi lên ùng ục, sờ sờ bụng mình, Cường Tử nói đừng đứng đó nhìn chằm chằm nữa, qua đây đợi.

Trên tường có treo một cái đồng hồ thạch anh, Cường Tử dạy rất nhiều lần Nữu mới biết kim ngắn kim dài chỉ đến đâu thì phải nấu cơm, lúc đó mặt trời ở đâu, nhớ rõ nhất là thời điểm Cường Tử về nhà.

Nữu thỉnh thoảng nhìn Cường Tử cười, lại rướn cổ nhìn vào nhà bếp. Cường Tử đọc báo, một lúc sau hắn đặt báo xuống đi nấu cháo kê, lại do dự, mẹ chồng của cô vợ nhỏ nói uống thuốc xong sẽ bị đau bụng, tại sao lại đau bụng, sẽ đau đến mức nào?

Cường Tử nhìn Nữu, “Không uống thuốc nữa, ngày mai anh đưa em đi bệnh viện.”

Nữu lắc đầu nguầy nguậy, môi mím chặt không vui.

“Không uống được, ai biết đây là cái gì.”

Nữu đẩy Cường Tử, cô không muốn đến bệnh viện, cảm giác bác sĩ giống như mấy người giết lợn mà cô nhìn thấy khi nhỏ, lần trước cô đi bệnh viện kiểm tra, bà bác sĩ già đeo khẩu trang trắng dùng móc sắt kiểm tra bên dưới, còn dùng tay đẩy vào trong làm cô rất đau, nhưng đến bây giờ cô vẫn không có nhóc con, cô không muốn đi bệnh viện nữa.

Lần đầu tiên Cường Tử thấy Nữu bướng bỉnh như vậy, có hơi tức giận, “Mẹ chồng cô vợ nhỏ không phải bác sĩ, nhỡ trong đó có độc thì sao?”

“Không độc.” Nữu nói chắc như đinh đóng cột, chưa bao giờ cô đáp nhanh như vậy, mặt đầy kiên quyết, Cường Tử không làm gì được cô.

Nữu uống ừng ực như uống nước đường đỏ. Cường Tử chưa bao giờ uống thuốc thảo dược nhưng hắn đã thấy ba uống, nếm thử cho ba, mùi thuốc khiến hắn muốn nôn mửa.

Cường Tử thấy nóng mắt, nhìn Nữu uống hết thuốc rồi cầm bát lên liếm, Cường Tử giật lấy cái bát liếm thử, lập tức nhăn mặt, đắng kinh khủng.

“Nằm xuống đi.” Hắn đắp chăn cho Nữu, đây là lần thứ hai Cường Tử đắp chăn cho cô, Nữu nhìn Cường Tử cười.

Cường Tử nói, ngủ được thì ngủ, anh đi lấy cháo kê.

Nữu nhắm mắt, nghĩ đến bụng mình sẽ ngày càng phình to, không, là ngay lập tức phình to ra, sau đó sẽ có một đứa bé chui ra khỏi bụng.

Nhưng nhóc con sẽ chui ra từ đâu, Nữu cởi dây lưng, sờ cái bụng trơn nhẵn, sờ đến rốn, mỉm cười, chắc đứa bé sẽ chui ra từ đây. Cô rất phấn khích, hóa ra là như vậy, nhất định Cường Tử đã nhầm rồi, Cường Tử phải đưa đứa bé vào từ đây, rồi nó lớn lên trong bụng cô, sau đó chui ra giống như Bàn Bàn.

Nữu gọi, “Cường Tử.”

Cường Tử tâm trạng không yên, đọc báo cũng đọc không vào chữ nào, nghe Nữu gọi thì vội đi vào.

“Sao thế? Đau bụng rồi à?”

Nữu lắc đầu.

“Nhóc con sẽ chui ra từ đây.” Nữu kéo chăn, kéo quần xuống, chỉ vào rốn của mình.

Cường Tử nhìn cái bụng trắng mịn của Nữu, dù gần như ngày nào hắn cũng chạm vào nhưng vẫn không nhịn được mà sờ, “Ai nói với em vậy?”

“Em nghĩ ra.”

Cường Tử cố nhịn cười, “Đừng nói linh tinh nữa, ngủ đi.”

“Thật mà.” Mắt Nữu sáng lên, sợ Cường Tử không tin, cô nói to.

“Chỗ này nước còn không vào được, đứa bé chui vào kiểu gì?”

“Là khóa, phải có chìa khóa.”

Cường Tử không nhịn được nữa mà bật cười, “Chìa khóa đâu?”

“Anh để ở đâu rồi?”

Cường Tử cười to, Nữu đẩy hắn, “Chìa khóa đâu?”

Cường Tử đắp chăn cho cô, “Ngủ đi.”

Nữu nhanh chóng nhăn mặt, bụng bắt đầu quặn đau từng cơn, rồi đau như bị kim châm, cuối cùng là đau như dao cắt.

Nữu co chân lại, ôm bụng lật người.

“Đau bụng à?”

Cường Tử đứng dậy, nhìn sắc mặt Nữu tái nhợt.

Cường Tử đi lấy cháo kê. Nữu không uống, cô nhớ mẹ chồng từng nói, đau không chịu nổi mới uống cháo kê, đau là đang đánh đuổi hàn khí, không đánh đuổi sẽ không có đứa bé.

Nữu nghiến răng không nói gì, Cường Tử nói, uống cháo đi, Nữu gượng cười với Cường Tử, em không đau, không đau. Không thể để Cường Tử biết cô rất đau, hắn mà bắt cô uống cháo kê thì không thể đánh đuổi hàn khí, cô sẽ không có nhóc con. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Cường Tử bưng bát cháo nhìn Nữu lăn lộn trên giường, không biết phải làm gì.

Nữu không nhịn được nữa mà rên lên, Cường Tử ôm lấy cô, đưa bát cháo đến miệng cô, “Uống đi, nhanh uống đi.”

Nữu giãy giụa làm đổ bát cháo, yếu ớt lắc đầu, nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, “Thật sự không đau.”

Cường Tử đi qua đi lại trong nhà, mồ hôi đầy đầu.

Nữu đưa tay ra, Cường Tử nắm chặt, Nữu ôm eo Cường Tử kêu lên, “Em muốn có đứa bé, em muốn có đứa bé.”

Nước mắt Cường Tử lặng lẽ chảy xuống, Nữu lại đau đớn kêu lên, Cường Tử ôm cô ngồi dậy, “Không cần nữa, chúng ta không cần đứa bé.” Hắn phải đưa cô đến bệnh viện ngay, bà mẹ chồng chết tiệt!

Nữu cố đẩy, “Em muốn, em muốn.”

Cường Tử tức giận, “Em còn bướng nữa là anh giận đấy.”

Nữu không chịu đi, cô và Cường Tử giằng co, Cường Tử vừa tức vừa lo.

Nữu kêu to, “Em muốn đi tiểu.”

Cường Tử vội đẩy cô lên giường, chạy vào nhà vệ sinh mang bô ra, giúp cô cởi quần, ôm cô ngồi lên bô, Cường Tử thở phì phò, “Tiểu đi.”

Nữu kêu lên thảm thiết từng cơn, như muốn tiểu cả ruột gan ra ngoài.

Tiếng nước tiểu nhỏ tí tách không thành dòng, Nữu ngồi tiểu hơn một nén hương mới xong, kêu đau liên tục, Cường Tử túa mồ hôi từ đầu đến chân.

Cuối cùng Nữu không kêu nữa, tóc ướt dính bên mặt, Cường Tử bế cô lên, đặt cô lên giường rồi đắp chăn lại, mặt Nữu trắng bệch như tờ giấy.

Cường Tử nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô, “Còn đau nữa không? Thế nào?”

Nữu nhìn Cường Tử mỉm cười, “Không đau, đuổi hàn khí đi rồi thì sẽ có nhóc con.” Nữu mệt lả người, nhắm mắt muốn ngủ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play