Nữu và Cường Tử đi ra ngoài, cô nắm tay Cường Tử, Cường Tử dẫn cô đến một nơi lớn hơn có đầy bàn ghế, năm bàn đầy người ngồi. Nữu ngồi bên cạnh Cường Tử, cười vui vẻ, mọi người đều gọi cô là chị dâu. Nữu cảm thấy, bất cứ ai gọi cô là chị dâu đều là bạn thân thiết của Cường Tử, đều là người tốt.
Cường Tử đứng lên nói gì đó mà Nữu nghe không hiểu, sau đó mấy chục người đàn ông bắt đầu uống rượu, cười đùa như điên.
Nữu và Cường Tử về nhà rất muộn, lần đầu tiên Cường Tử uống nhiều như vậy, hắn nôn trên đường về nhà. Về đến nhà Nữu lấy khăn lau cho hắn, rửa chân cho hắn rồi đỡ hắn lên giường.
Cường Tử dựa vào gối, nhìn Nữu bận rộn dưới sàn nhà, hắn rất muốn hỏi, em có vui không?
Nhưng không cần hỏi làm gì, từ khi sống với hắn, dù lúc chạy trốn khỏi quê khổ cực đến đâu cô vẫn luôn tươi cười.
Cường Tử muốn nói, thực sự có rất nhiều điều muốn nói, nhưng hắn không biết nói như thế nào, cảm thấy hơi ngột ngạt trong lòng.
Cuối cùng Cường Tử nói, em lên đây, anh cho em nhóc con.
Cả mùa đông không cảm thấy lạnh, Cường Tử đọc kỹ từng chữ trong tài liệu Đại hội lần thứ XI trên báo, nghe đài phát thanh, hắn cảm thấy trong lòng sáng rực, có những điều đang âm thầm cải cách, không có ai để ý tới công việc trong phân xưởng của hắn, chỉ có ngày càng nhiều ánh mắt ngưỡng mộ. Cũng không ai nói hắn đi theo con đường tư bản chủ nghĩa, là một nhà tư bản.
Mùa xuân đến sớm. Đó là mùa xuân năm 1979, mùa xuân này được ghi dấu mãi mãi vào lịch sử Trung Quốc vì người đàn ông đó đã vẽ một vòng tròn bên bờ biển miền Nam Trung Quốc*. Mùa xuân này, vòng tròn của ông đã khiến trái tim không yên của Cường Tử "thình thịch" một tiếng mà an ổn trở lại. Dưới sự động viên của Vương Trường Nghĩa và Vương Tiêu, Cường Tử thành lập nhà máy gỗ đầu tiên trong thành phố.
(*) Đầu 1979, Đặng Tiểu Bình thực hiện chuyến nam tuần tại vùng ven biển Nam của Trung Quốc, bao gồm Quảng Châu, Thâm Quyến, Chu Hải, và Thượng Hải. Mục đích của chuyến khảo sát này là để khẳng định và đẩy mạnh quá trình cải cách kinh tế và chính sách mở cửa của Trung Quốc.
Nữu không ngờ Cường Tử lại để cô đặt tên cho nhà máy, không chỉ Cường Tử mà còn hai anh em họ Vương cô quen thuộc nhất. Khi ăn cơm tại nhà cô, bọn họ nói, người Đông Bắc coi trọng phúc phần, chị dâu mang tướng phúc, để chị dâu đặt tên đi.
Nữu xoa tay, cười với Cường Tử, Nữu nào biết đặt tên, Nữu nói, “Đặt là Cường Tử.”
Ba người uống rượu cười lớn, Cường Tử nói, để em đặt tên cho nhà máy gỗ, cái gì mà Cường Tử.
Vương Tiêu đảo mắt, vỗ đùi một cái, anh Cường, chúng ta cứ gọi là Nhà máy đồ gỗ Cường Tử đi, nghe thật thân thiết, hơn nữa anh cũng có tiếng trong thành phố này, rất tốt.
Nữu cười khúc khích, nhà máy này dùng tên do Nữu đặt, tên là Nhà máy đồ gỗ Cường Tử.
Đôi mắt của Nữu vẫn e thẹn trong sáng, cô không biết rằng cái tên Cao Cường của chồng cô đã nổi tiếng trong thành phố.
Trên lãnh thổ Trung Quốc xảy ra chuyện gì Nữu cũng không biết, cô chỉ phát hiện khuôn mặt của mọi người đi đường mang nụ cười, bước chân nhẹ nhàng, mấy cô gái trẻ sau giờ làm việc thì về nhà ríu rít kể chuyện, nghe nói nhà máy thế này thế kia, nghe nói miền nam thế này thế kia. Mỗi ngày Cường Tử về nhà nghe đài, chưa bao giờ hắn cười nhiều như vậy, Nữu không hiểu, nhưng cô cũng bị không khí này lây vui vẻ, nụ cười trên khuôn mặt càng thêm rạng rỡ.
Cường Tử về nhà nghe Nữu đang hát, mặc dù lời bài hát dài nhưng vẫn chỉ có hai nốt nhạc, “Đây là Thâm Quyến kia là Hồng Kông, bên này hoa nở bên kia ngát hương.” Cường Tử cười lắc đầu, nói với Nữu, thu dọn đồ đạc thôi, chúng ta sắp chuyển nhà.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Nữu ngơ ngác nhìn Cường Tử.
“Những thứ không cần thì không mang theo, chỉ cần thu dọn quần áo là đủ rồi.”
Nữu vẫn nhìn Cường Tử, nhìn quanh nhà, không mang theo cái gì à? Bàn? Ghế? Bát? Đũa?
Cường Tử nói, “Lát nữa sẽ có người đến giúp, em…” Cường Tử không nói nữa, hắn không thể nói rõ với Nữu, Cường Tử bắt đầu tự tay thu dọn đồ đạc, chỉ mang theo quần áo và sách của hắn, thêm mấy cái chăn, thu dọn bát đũa vào một cái thùng, còn có vài món dụng cụ cũ của Cường Tử.
Nữu bận rộn tháo lồng chim, chuyển mấy chục chậu hoa. Cường Tử định bỏ chúng lại, nhưng nhìn bóng lưng bận rộn của Nữu, hắn cũng không nói gì.
Vương Trường Nghĩa và mấy người đến giúp chuyển đồ, cười nói với Nữu, “Bây giờ chị dâu có thể hưởng phúc rồi, anh Cường cho chị ở nhà lầu.”
Nữu thấy Cường Tử cười vui vẻ, cô cũng cười theo. Cô hoàn toàn không nghĩ có nhà lầu hay không, có hưởng phúc hay không, chỉ cần được ở bên Cường Tử, cô sống ở đâu cũng được.
Nhưng trong lòng cô không yên. Mọi người chỉ chuyển đi vài thùng đồ đơn giản rồi gọi Nữu lên xe. Nữu đứng trong nhà không động đậy, Cường Tử kéo cô nhưng cô vẫn không nhúc nhích.
“Đi nào.”
Nữu nhìn rèm cửa tự tay cô làm, ngón tay bị kim đâm thủng biết bao nhiêu lần, lại nhìn cái gương Cường Tử mua, bàn ghế đều do Cường Tử đóng, ngày ngày Nữu nhìn chúng đều thấy vui vẻ.
“Đi thôi, nhà lầu cái gì cũng có.”
Nữu không đành lòng, cuối cùng từ phía sau tấm gương lấy ra một gói giấy, cho vào túi.
Cường Tử hỏi, đó là gì vậy?
Nữu nói, thuốc.
Cường Tử nói, không phải đã dặn em rồi sao? Không được uống thuốc bậy bạ. Cường Tử đã dặn Nữu từ lâu, nhà cũng không chuẩn bị thuốc gì, sợ Nữu không biết mà uống bậy, chỉ chuẩn bị thuốc bôi như cồn i-ốt và thuốc tím.
“Là mẹ chồng nhà bên cho.” Nữu ôm túi, nhìn Cường Tử sợ sệt.
“Chữa cái gì?”
“Mẹ chồng nói, có nhóc con.”
Cường Tử cúi đầu chửi thầm một câu, “Em lên xe trước đi.”
Hắn sang nhà hàng xóm tìm bà mẹ chồng của cô vợ nhỏ, bà ấy nói, thật sự có hiệu quả, vợ cậu chưa uống thuốc à, là thảo dược, sắc lên uống, uống rồi sẽ đẩy cái hàn ra ngoài, sẽ có con. Chỉ là sau khi uống thuốc sẽ đau bụng, nếu chịu không nổi thì húp cháo kê là được, vợ lão Chu ở thôn chúng tôi cũng như vậy, thuốc này mang từ Đông Bắc về, hiếm lắm.
Cường Tử nói cảm ơn. Ra ngoài nhìn, Nữu vẫn chưa lên xe.
"Lên xe nào."
"Không đi."
"Sao thế?" Cường Tử hơi mất kiên nhẫn.
“Bàn Bàn.”
Mùa xuân này, Bàn Bàn chưa ra khỏi sân mấy lần, nhưng Nữu ở sân bên cạnh đã nghe thấy Bàn Bàn dùng giọng sữa non nớt gọi, “Mẹ ơi”. Mỗi lần nghe thấy, Nữu ngẩn người nửa ngày.
Cường Tử nói, em vào chào mẹ chồng một tiếng, nhìn Bàn Bàn một cái rồi ra.
Nữu nói, không đi.
Cường Tử tức giận, mặt sa sầm, “Mấy hôm nữa Bàn Bàn sẽ được mẹ chồng đưa đi.”
Bàn Bàn thật đáng yêu, Nữu ôm Bàn Bàn không kìm được nước mắt, mẹ chồng không ngừng nói, khóc cái gì mà khóc, ngốc có phúc của người ngốc, cháu chỉ thiếu một đứa con bú sữa thôi, nhớ uống thuốc nhé, hiệu quả lắm.
Cường Tử ở ngoài gọi, Nữu đi ra, mỗi bước đi đều quay đầu nhìn lại, cô đứng trước xe cúi đầu lau nước mắt.
Cường Tử nói, lên xe nhanh thôi, mọi người đang đợi em.
Nữu mới ngẩng đầu nhìn, cô chưa từng thấy chiếc xe nào to, đẹp và oách như vậy, cô chỉ thấy xe bò, xe ngựa, trong thành phố thì thấy có xe đạp và vài chiếc xe nhỏ giống như vậy.
Nữu nhìn Cường Tử, “Em được lên à?”
“Không phải mới bảo em lên sao, mau lên.”
Vương Trường Nghĩa cười ha hả, “Anh Cường, anh không nói với chị dâu chuyện mua xe à.”
Cường Tử cười, “Nói cô ấy cũng không hiểu.”
Nữu đã hơi hiểu được, mắt còn ngấn lệ, quay đầu cười thành tiếng, nắm lấy cánh tay Cường Tử, “Xe của anh?”
Cường Tử cũng cười, ôm lấy Nữu, đẩy cô vào cửa xe.
Nữu lên xe, nhìn bốn phía, Cường Tử cũng theo vào, đóng cửa xe cái rầm, thật uy nghiêm. Nữu nắm lấy tay Cường Tử, khi xe khởi động, cơ thể cô chao đảo, ngã vào lòng Cường Tử, cô ôm lấy vòng eo rắn chắc của hắn, “Xe của Cường Tử là xe của em.”
Mọi người trong xe đều cười, Cường Tử ngồi trong xe, chưa bao giờ cảm thấy vui sướng như vậy.