Ngày đó Nữu đứng ở cổng sân chờ Cường Tử, Cường Tử vừa về đến nhà liền hỏi, “Sao lại đứng chờ ở đây?”
Nữu nói, "Nhóc con."
"Nhóc con gì?" Cường Tử mệt mỏi chỉ muốn đi ngủ.
Cường Tử không để ý đến cô, chỉ rửa mặt qua loa rồi cầm bát đũa lên ăn cơm ngấu nghiến. Ăn xong hắn lập tức chui vào ổ chăn trên giường.
Nữu tay chân nhanh nhẹn cởi sạch quần áo, không chút do dự mà xốc chăn của Cường Tử, cô chui vào ôm lấy hắn, "Anh đặt vào."
Cường Tử bị hành động trêu đùa của Nữu chọc cười phá lên, kéo tay Nữu ra, "Mệt chết rồi, không đặt nữa."
Nữu dán sát vào người Cường Tử, uốn éo cơ thể, "Anh đặt đi, anh đặt đi, em muốn nhóc con."
Lần đầu tiên Cường Tử bật cười thành tiếng với Nữu, không ngờ cô vợ ngốc của hắn lại chủ động muốn hắn.
Mỗi tối Nữu đều đeo bám Cường Tử, muốn hắn đặt nhóc con vào trong bụng, nhưng kỳ kinh của Nữu vẫn đúng hạn mà đến. Cường Tử đi cửa hàng mua giấy vệ sinh trắng tinh và băng vệ sinh cho cô, chỉ cho Nữu cách sử dụng, thầm nghĩ, e rằng nhiều phụ nữ còn không hiểu chuyện phụ nữ bằng một gã đàn ông như hắn đâu, cũng vì hắn có một cô vợ ngốc.
Ngày đó lúc về nhà, Cường Tử bỗng ngửi thấy một mùi khét, vội hỏi Nữu, “Em đã làm gì thế?” Nữu nói, “Không làm gì cả.” Cường Tử tìm kiếm khắp nơi cũng không thấy dấu vết đốt cháy ở chỗ nào, vài ngày liên tiếp hắn ngửi thấy mùi khét, Cường Tử vẫn hỏi đi hỏi lại Nữu, Nữu chỉ nói, không đốt gì cả.
Mùa hè đến, Nữu vui vẻ, nhóc con nhà cô vợ nhỏ được ôm ra ngoài, mỗi ngày đều đứng ở cửa sân, Nữu mở cổng trông cái xe đẩy của đứa bé, cô cười, đứa bé cũng cười lại, Nữu phấn khích cười với cô vợ nhỏ.
Cô vợ nhỏ gặp Cường Tử thì nói, anh này, em thấy chị dâu không có việc gì làm, thích cưng nựng Bàn Bàn nhà em, em hết được nghỉ thai sản rồi, phải đi làm, để chị dâu chăm đứa nhỏ giúp em, một tháng nhà em trả chị dâu mười đồng.
Cường Tử vội nói, không được không được, cô ấy ngốc nghếch, làm sao trông trẻ được.
Ánh mắt ấm áp của Nữu thầm nguội lạnh, cô vợ nhỏ lại nói, nhưng Cường Tử vẫn không đồng ý.
Nữu cúi đầu làm việc, không nhìn Cường Tử, buổi tối Cường Tử kéo cô vào trong chăn, Nữu bất động, hắn ra sức kéo mạnh Nữu vào trong chăn của mình.
Nữu không phối hợp chút nào.
Cường Tử lăn xuống khỏi người Nữu, muốn nói với cô vài lời, nhưng hắn tin chắc Nữu sẽ không hiểu, chăm trẻ con không giống như nuôi chim, Nữu có hiểu không?
Nữu càng thêm thẫn thờ mà dõi theo Bàn Bàn, mỗi ngày cô tỉnh giấc thật sớm, thân thể trần truồng đẩy cửa sổ ra rồi mới mặc quần áo, ban ngày cô nhanh tay nhanh chân làm xong tất cả, sau đó lặng im đứng trong sân.
Lắng nghe giọng nói thì thầm của cô vợ nhỏ dỗ đứa bé, nghe âm thanh ê a của trẻ sơ sinh, lúc nó khóc, Nữu sốt ruột bấu lấy gấu áo mình, rướn cổ lên, mãi cho đến khi âm thanh nức nở của đứa trẻ dần nhỏ đi.
Ngày đó Cường Tử về nhà sớm, đẩy cửa ra lại ngửi thấy một mùi khét nồng nặc. Hắn lần theo mùi hương mà tìm, Nữu đang ngồi trên chiếc ghế đẩu bên cạnh bếp lò, dùng móc sắt nóng đỏ hơ một miếng gỗ.
Cường Tử đi qua đá khúc gỗ đi, "Em làm gì vậy?"
Nữu hoảng sợ ném cái móc sắt xuống, nhìn Cường Tử, lại nhìn khúc gỗ bị Cường Tử đá đi.
"Sẽ cháy có biết không?"
Cường Tử nhận ra mùi khét lâu nay từ đâu mà có, cô vợ ngốc đốt gỗ chơi, cái này mà chơi được sao?
Nữu ngậm miệng không lên tiếng, Cường Tử tức giận đi vào nhà, trí thông minh của vợ ngốc chỉ như đứa bé vài tuổi.
Nữu liếc nhìn Cường Tử, đi đến nhặt miếng gỗ lên, miếng gỗ vẫn còn bốc khói xanh, cô cẩn thận cầm lấy, đi vào cái lán dựng tạm, bên đống gỗ có một túi da lộn, là túi của Cường Tử, cô từ từ mở túi đặt miếng gỗ vào rồi nhẹ nhàng đóng kín túi lại.
Lúc xoay người, Cường Tử đã ở ngay phía sau, Nữu vội vàng nhào lên túi, kinh hoảng nhìn chằm chằm Cường Tử.
"Tránh ra." Vợ ngốc lại dám có bí mật sau lưng hắn.
Nữu không nói lời nào, lo lắng ôm chặt cái túi.
"Để anh xem." Cường Tử kéo cánh tay của Nữu. Nữu không cho, Cường Tử dùng lực kéo mạnh, cái túi rơi xuống đất, nhiều miếng gỗ to nhỏ khác nhau rơi ra, mỗi miếng gỗ đều có dấu vết bị đốt, Cường Tử nhìn kỹ, tất cả đều là khuôn mặt bụ bẫm của đứa nhỏ, mỗi khuôn mặt đều tươi cười.
Cường Tử nhìn sang Nữu, trong mắt Nữu ầng ậc nước, cô nhìn chằm chằm Cường Tử không chớp mắt. Cường Tử ngồi xổm xuống nhặt từng miếng gỗ bỏ vào trong túi, nhìn từng cái một, càng nhìn càng thấy đẹp, vết đốt ở trên gỗ có một vẻ đẹp trang nhã, cổ điển.
Nữu nhìn Cường Tử nhặt, vội vàng dùng tay lau nước mắt rồi ngồi xổm xuống nhặt cùng.
Cường Tử dẫn Nữu đi bệnh viện lần nữa, Nữu chỉ để ý đến tòa nhà cao mấy tầng, không có bậc cửa, Cường Tử nói với cô đó là cầu thang, cô cẩn thận bước lên từng bước.
Khám bác sĩ, bác sĩ nói cơ quan trong cơ thể cô không có vấn đề, có thể là do hư hàn, giống như bác sĩ ở quê đã nói.
Cô vợ hàng xóm đã đi làm rồi, giao đứa nhỏ cho mẹ chồng chăm sóc, mẹ chồng từ nông thôn đến, mỗi ngày đều đẩy xe đẩy của Bàn Bàn ra cửa sân, Nữu rất vui mừng, ngày nào cô cũng ở cùng bà lão nhìn Bàn Bàn giương cánh tay nhỏ nói cười, khóc lóc, tè dầm. Bà cụ nhờ Nữu ẵm Bàn Bàn, Nữu nói Cường Tử không cho, bà cụ nói, sau này cháu có con cũng phải bế nó thế, phụ nữ có chồng sao lại không biết bế con.
Lần đầu tiên ẵm Bàn Bàn trên tay, thân thể nho nhỏ mềm mại khiến cô quên đi tất cả, Bàn Bàn vươn tay sờ mặt cô, cười với cô, rút vào trong lòng cô, cựa quậy khiến cô cảm thấy nhồn nhột.
Nữu nói với mẹ chồng, "Trong bụng cháu không có nhóc con."
Mẹ chồng hỏi, "Cháu cưới mấy năm rồi?"
Nữu lắc đầu, không biết.
Mẹ chồng nói, chắc là thể hàn rồi, trong thôn bác có một cô gái bị hàn, uống thang thuốc lập tức mang thai, sinh một mạch ba đứa con gái hai đứa con trai, ngày khác bác trở về hỏi cho cháu một chút.
Nữu gật đầu, chỉ cần trong bụng có nhóc con, làm gì cũng được.
Cường Tử nhìn ánh mắt rực sáng của Nữu, dần dần không nói gì cô nữa. Thực ra Cường Tử không có nhiều thời gian nghĩ đến chuyện của Nữu. Từ ngày thấy bức tranh trên miếng gỗ bị đốt, hắn mang về nhà nhiều tấm gỗ mỏng, cũng hơ móc sắt trong lò lửa nhưng không nung đỏ lên như Nữu, sau đó hắn ủi trên phiến gỗ, in hoa cỏ, chim sâu, sau đó còn mua tranh tết và sách khắc gỗ, có rất nhiều hoa văn đẹp, Cường Tử làm móc sắt to nhỏ khác nhau, nung ở nhiều nhiệt độ khác nhau, khiến dấu vết trên gỗ có độ dày mỏng, đậm nhạt khác nhau, giống như tranh quốc họa.
Chiếc tủ quần áo đầu tiên mà Cường Tử hơ hoa văn đã gây chấn động, người tìm đến hắn làm đồ nội thất ngày càng nhiều, về sau hầu như ai cũng phải nhờ người giới thiệu hoặc có quan hệ mới tìm được Cường Tử. Mấy cặp đôi trẻ kết hôn mà có được chiếc tủ quần áo hoa văn của Cường Tử thì vinh dự rất lớn.
Nữu không biết Cường Tử đã làm tốt đến mức nào, Cường Tử tính toán tiền công làm cho trường học và số tiền kiếm được từ việc làm đồ nội thất trong nửa năm qua, tổng cộng hai vạn năm nghìn đồng. Cường Tử cất sổ tiết kiệm vào túi, không biết về nhà như thế nào, hắn không dám nghĩ, tiền này rốt cuộc có thể thuộc về bản thân được bao lâu, hay là sẽ mang đến tai vạ cho mình và vợ.
Ký ức bán xe gỗ thoáng hiện ra trong đầu.
Cường Tử gối hai tay sau ót, nhìn xà nhà không động đậy, Nữu trèo lên giường, "Anh bệnh à?" rồi giơ tay sờ trán hắn.
Cường Tử cầm lấy tay Nữu, kéo cô nằm sát vào người mình, "Em muốn gì?"
Nữu xoay người ôm lấy Cường Tử, dán mặt vào ngực hắn, an tâm, cô càng dán sát vào người Cường Tử hơn, "Muốn nhóc con."
Cường Tử thở dải, nhóc con à, hiện tại hắn thực sự không thiếu thứ gì, chỉ thiếu một đứa nhỏ mà thôi, Cường Tử thầm nghĩ, cho dù con có giống như vợ ngốc của hắn, hắn cũng muốn.