Cường Tử liên tục cảm ơn, hai người họ có vẻ ngại ngùng, nói rằng đầu óc chị dâu không được lanh lợi cho lắm, đám người khốn kiếp đó còn bắt nạt chị ấy, thật sự không phải con người mà.

Cường Tử khăng khăng muốn mời bọn họ một bữa cơm.

Đây là lần đầu tiên Nữu đi tiệm cơm, không cần đun nước, không cần dọn bàn, ở đó bàn ghế đã được xếp sẵn thành hàng, không cần lấy bát đũa, gọi món gì là có món đó.

Nữu vui vẻ, khi còn nhỏ cô nghe những người già trong thôn kể chuyện, có một người em trai ngu ngốc bị anh trai và chị dâu đuổi ra khỏi nhà, gặp được một cụ già, cụ già cho người em trái cái hồ lô nhỏ, nói với người em hãy lắc hồ lô rồi nói chuyện với nó, hồ lô cho thịt, hồ lô cho rượu, muốn thứ gì là có thứ đó.

Ở đây còn tốt hơn cái hồ lô nhỏ của cụ già, không cần lắc lắc, chỉ cần nói là sẽ xuất hiện ngay.

Sau đó Cường Tử lại nghĩ, hai người Đông Bắc này là quý nhân của hắn, nói cho cùng cũng là quý nhân của Nữu. Lúc đó hai người Đông Bắc là công nhân nhà nước, làm công tác mua bán. Bọn họ nói, khi trở về không chỉ mang theo gỗ làm bàn ghế mà còn mang theo vài người giúp Cường Tử làm việc, vùng nông thôn Đông Bắc nhiều gỗ rừng, có ai mà chẳng biết dùng búa rìu.

Cường Tử thương lượng với trường học, sử dụng phân xưởng của nhà máy do trường lập ra trước đây. Mười năm nay các nhà xưởng quốc doanh đều ngừng sản xuất, đừng nói đến nhà xưởng do trường học lập ra. Cường Tử vốn đã tìm được hai thợ mộc, cộng thêm tám người do Vương Trường Nghĩa dẫn đến, bắt đầu làm việc ngày đêm.

Cường Tử lấy tiền tích cóp ra mua gỗ từ Đông Bắc, một trường học cần đến vài trăm bộ bàn ghế, cửa sổ của mấy chục phòng học. Sau này, càng ngày càng nhiều trường học tìm đến hắn, không chỉ học sinh được trở lại trường mà quốc gia còn cho phép thi đại học, mở rộng tuyển sinh cho trường đại học.

Công việc làm mộc của Cường Tử bận rộn không xuể, nhiều thanh niên thất nghiệp đến xin giúp đỡ, Cường Tử giao việc cho bọn họ, trả cho bọn họ vài hào đến một đồng mỗi ngày.

Có một vấn đề khiến Cường Tử trăn trở, trước đây hắn làm xe gỗ nhỏ bán mà trở thành kẻ theo đường lối tư sản, vậy bây giờ hắn dùng đến mấy chục người làm công, có phải đã biến thành nhà tư bản hay không.

Cường Tử nghe đài phát thanh, đọc sách, tìm kiếm mọi câu trả lời.

Vài lần Nữu đòi theo Cường Tử đi làm, Cường Tử không cho, nói rằng ở đó toàn là đàn ông, em cứ ở nhà cho tốt, khóa cửa lại thật kỹ. Nữu không vui, nói rằng lồng sắt nhỏ quá, chim non nhiều quá rồi.

Cường Tử lại làm vài cái lồng chim, nói với cô vợ hàng xóm, nhà mọi người có nhiều hoa như vậy, khi nào kết hạt, chia cây con hãy mang qua cho cô ấy một ít nhé.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Cô vợ nhỏ nói được, chị dâu ở nhà trồng hoa đùa chim cũng đỡ thấy buồn.

Cường Tử bận rộn đến mùa đông, làm xong việc cho bốn trường học, còn ba trường nữa đang đợi hắn. Cường Tử nói không làm nữa, trời lạnh, người từ Đông Bắc đến không có chỗ ở. Có một trường học nói trường chúng tôi có mảnh đất trống, đã bỏ hoang vài năm rồi, các anh cứ dựng lều trên đó mà ở.

Mùa đông Đông Bắc là ngồi trên giường gạch ấm áp hút thuốc tán gẫu, không có việc làm, mà đám người này cũng không nỡ đi, ai nấy đều gọi hắn “anh Cường, anh Cường” rất thân thiết. Nơi này ấm áp hơn vùng của bọn họ, Cường Tử hỏi thăm rất nhiều người, ai cũng muốn ở lại làm việc.

Cuộc sống bận rộn mà vui sướng, Nữu chưa bao giờ thấy Cường Tử cười nhiều như vậy, Nữu không chỉ nuôi bảy lồng chim mà còn trồng được hơn chục chậu hoa, tuy đều là những loại hoa dễ trồng như cúc vàng, dương xỉ, cẩm tú cầu, nhưng Nữu xem chúng như báu vật. Mỗi sáng sớm cô đều cẩn thận lau từng phiến lá, xới đất, tưới nước, cô không biết hoa nào ưa bóng râm hoa nào ưa ánh sáng, đều chăm sóc như nhau.

Sáng nào Cường Tử cũng bị tiếng chim líu lo đánh thức, nhìn thấy bóng dáng vui vẻ của Nữu, hơn mười chậu hoa được chăm sóc đến độ cành lá sum suê.

Tết âm lịch năm 1978, Cường Tử mua pháo, khi trời vừa chập tối, ngoài đường đã đầy người, nhà nhà đều ra ngoài chào hỏi nhau, hỏi thăm sức khỏe. Nữu nắm tay Cường Tử, cùng với cặp vợ chồng hàng xóm đốt pháo ngoài cổng sân. Đây là cái Tết vui nhất của Nữu, cô bịt lỗ tai nhìn Cường Tử đốt pháo, sau khi Cường Tử rít một hơi thuốc, cô đi tới ôm Cường Tử nhảy nhót, vui vẻ đến mức mặt mày đỏ bừng. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Khi đốt pháo xong sẽ chuẩn bị gói sủi cảo, Vương Trường Nghĩa dẫn nhóm người Đông Bắc tới, nói là đến đây ăn sủi cảo nhà anh Cường.

Nữu nhìn thấy rất nhiều người đến, cô núp ở sau lưng Cường Tử, Vương Trường Nghĩa quay đầu nói với mọi người, đây là chị dâu nhà anh Cường.

Mọi người có hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn đến cười với Nữu, gọi chị dâu.

Nữu ngơ ngác nhìn những người này, chị dâu là ý gì, cô đã nghe cô vợ hàng xóm gọi, nghe những người đàn ông cao lớn đó gọi, nhưng cô không biết đó nghĩa là gì, là đang gọi cô sao?

Cường Tử kéo Nữu từ sau lưng ra, gọi em đấy, trả lời đi.

"À." Nữu nắm tay Cường Tử, vui cười với mọi người.

Nhìn chị dâu ngại ngùng quá, chúng tôi đến nhà chị ăn bữa cơm có được không?

Nữu nhìn Cường Tử, gật đầu.

Cường Tử cười nói, còn đang nghĩ mấy cậu đón năm mới thế nào, chị dâu mấy cậu không biết nói chuyện, cũng không nấu cơm, nếu không đã mời các cậu đến nhà lâu rồi. Đã tới thì hãy tự bắt tay vào làm đi, cơm no áo ấm.

Mọi người reo lên một tiếng, bắt đầu phấn chấn trò chuyện cười đùa.

Nữu cũng cười, cô chưa bao giờ thấy nhiều đàn ông như vậy, cô không có cảm giác sợ hãi, trong lòng còn có chút hoan nghênh.

Công việc của Cường Tử bận tối mặt mũi, việc ở trường chưa xong lại có nhiều người muốn làm tủ quần áo lớn, làm giá sách, làm bàn ghế. Ở nông thôn thường dùng tủ ván, bình thường đặt dựa vào vách tường phía Bắc, cao ngang eo, quần áo và chăn gấp gọn đặt vào. Thành phố thì khác, thịnh hành tủ quần áo lớn, có thể treo quần áo, còn khắc hoa văn.

Cường Tử từng nhìn thấy ở nhà cô vợ hàng xóm, trong sách hắn mua cũng có rất nhiều kiểu dáng đẹp, Cường Tử học làm, cái đầu tiên định mang về nhà, nhưng bị người ta mua mất, sau đó càng nhiều người đến mua, đột nhiên hắn thấy người thành phố có vẻ rất biết hưởng thụ, muốn sống thật tốt.

Cường Tử không có ở nhà, Nữu vẫn chăm sóc hoa cỏ và chim của cô, thỉnh thoảng Cường Tử dẫn vài anh em quen biết về, đều là người Nữu biết, Nữu nói, "Muốn chim không?"

Mọi người rất vui vẻ, cô mang chim đến chỗ đại viện mà người Đông Bắc sinh sống, viện đó bây giờ đã xây vài dãy nhà lớn, giống như ký túc xá sinh viên. Cô cũng đem chim đến nơi làm việc, người đến mua đồ dùng trong nhà hỏi, ai nuôi chim mà tốt thế, bán cho chúng tôi đi.

Cường Tử nói không bán, bao nhiêu cũng không bán, đôi vẹt đầu tiên mà hắn mua cho Nữu năm nay đã bốn tuổi.

Nữu còn có một chuyện, chính là len lén đứng trong viện nghe tiếng khóc và tiếng gọi ở nhà cô vợ hàng xóm, là tiếng khóc vang dội và tiếng kêu oa oa của một đứa bé, Nữu tưới nước cho hoa, cho chim ăn rất thầm lặng, chỉ để nghe được tiếng của trẻ con, dù âm thanh ấy rất nhỏ.

Cô vợ nhỏ đã nói vài lần, em ở nhà nghỉ thai sản, cũng thấy buồn chán, gọi chị dâu qua đây chơi. Cường Tử không để Nữu đi, Nữu không đi, thế nhưng âm thanh của đứa bé văng vẳng bên tai, Nữu ở trong sân lẳng lặng nghe, đến khuya mới ngủ, khi cô không còn nghe được bất kỳ âm thanh nào của đứa bé.

Nữu chỉ thấy qua một lần, cô vợ nhỏ ôm đứa bé ra, cái bụng của cô vợ nhỏ không còn phồng lên nữa rồi, cô ấy nói, nào, nhóc con, để bác gái xem con nhé. Cô ấy kéo tấm chăn ra, để lộ khuôn mặt bụ bẫm nhỏ nhắn, đôi mắt đen láy, miệng nhỏ chúm chím, gò má hồng hào.

Nữu vui vẻ cười, trong lòng có thứ gì đó đang xao động, bác gái? Cô là bác gái của đứa bé này sao? Thứ ở trong bụng cô vợ nhỏ là đứa bé đáng yêu này à?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play