Người có ngón nghề, ăn cơm trăm nhà. Suốt hành trình này Cường Tử luôn dắt tay của Nữu, Nữu không biết khổ là gì, những chuyện khổ hơn nữa cô cũng đã nếm trải rồi, chỉ cần được ở bên cạnh Cường Tử, được hắn nắm tay thế, cô sẽ mãi tươi cười như hoa. Cường Tử nhìn thấy mặt cô ngày càng gầy đi nhưng lúc nào cũng rạng rỡ cười, hắn quên luôn cả khổ. Nữu không sợ khổ, Cường Tử càng không sợ.

Thời gian thấm thoát trôi, bốn mùa xuân, hạ, thu, đông qua đi, Cường Tử và Nữu định cư ở thành Phượng Hoàng nằm ở biên giới Hà Bắc và Liêu Ninh, có một căn nhà riêng hai phòng, một cái sân nhỏ, tay nghề của Cường Tử nổi danh trong thành, hắn làm việc thật thà, không tính nhiều tiền, người thông minh trong thành phố thích những người thợ có tay nghề đến từ nông thôn như hắn.

Bầu không khí ở thành thị lưu thông nhanh hơn ở nông thôn, hắn cảm thấy mình đã không còn là Cường Tử của quá khứ nữa. Nữu không phải người biết trò chuyện nên Cường Tử thường đến nhà sách Tân Hoa trong thành để mua sách, càng ngày hắn càng đọc nhiều sách vở hơn.

Năm 1976 là một năm không bình thường trong lịch sử Trung Quốc, năm ấy Trung Quốc mất đi thủ tướng Chu và tổng tư lệnh Chu, trận động đất ở Đường Sơn đã cướp đi mấy trăm ngàn sinh mạng, nơi đó cách chỗ bọn họ chưa đến trăm dặm, nhân dân cả nước ở trong cảnh sống hôm nay không biết ngày mai, vất vả lắm mới đến cuối năm thì lãnh tụ Mao qua đời.

Trời sập rồi.

Nữu bước ra khỏi sân nhỏ, đây không phải là sân nhà cũ của Cường Tử, bên ngoài sân nhỏ là một con đường thô cứng, Cường Tử bảo đó là đường cái, có người qua lại suốt từ sáng đến tối. Ngày đó hoa tuyết bay trên trời, Nữu nhìn thấy mặt mọi người mang theo vẻ bi thương, Cường Tử nói, nhân dân cả nước đều cài hoa trắng nhỏ, chúng ta cũng làm hai hoa trắng nhỏ để cài.

Nữu nhìn Cường Tử làm hoa, dùng giấy trắng viết chữ, quấn quanh chiếc đũa rồi tuốt ra, giấy nhăn lại, tỏa ra như những cánh hoa, cứ gấp năm mảnh giấy như vậy, dùng chỉ xâu lại rồi ghim trước ngực Nữu. Một đóa hoa trắng.

Cường Tử thật khéo tay, Nữu cười vui vẻ với hắn. Cường Tử bảo kể từ hôm nay không được cười nữa.

Nữu không cười, nhưng mắt cô tràn ngập ý cười, miễn là Cường Tử xuất hiện trong tầm mắt Nữu.

Một mùa đông lạnh lẽo trôi qua, mùa xuân năm 1977 đến cùng với sự hỗn loạn. Người dân không nói nhiều, nhưng cũng không giấu nổi sự kỳ vọng chớm nở. Cái gì Nữu cũng không hiểu, cô chỉ biết trong thành phố không có củi đốt mà phải đốt bằng bếp lò sắt, Cường Tử nói thứ đen đen kia là than, có thể nhóm lửa. Cường Tử làm nghề có nhiều vụn gỗ, hắn mang về cho hàng xóm một ít, thỉnh thoảng người ta cũng biếu lại một cân đường đỏ, hoặc cho Nữu chiếc khăn tay nhỏ.

Nhưng Cường Tử hơi lo lắng, kinh nguyệt của Nữu vẫn không đều như trước, hai ba tháng mới đến một lần, mà mỗi lần đều ra rất nhiều, mặt mày Nữu trắng bệch, ôm bụng, Cường Tử dẫn Nữu đến bệnh viện khám, Nữu trốn ở sau lưng hắn, không dám nhìn bác sĩ, cũng không nói chuyện.

Cường Tử trình bày lại tình trạng, bác sĩ nói, bình thường thôi, có những phụ nữ như vậy, chỉ kê cho một ít thuốc.

Nhưng những ngày này Nữu lại có mục tiêu của mình, ánh mắt của cô dõi theo cái bụng của cô vợ nhỏ ở cách vách bên trái, bụng cô ấy càng lớn thì Nữu càng nhiệt tình. Có lần cô vợ nhỏ cho Nữu một chai nước thơm thơm, nói là để bôi mặt. Nữu mừng rỡ lôi kéo cô ấy xem chim Cường Tử nuôi, Cường Tử nói trong thành không có chim én, lại không được nuôi gà, hắn nuôi hai con chim cho cô. Mấy ngày này đôi chim xinh đẹp đã đẻ trứng, Cường Tử nói khi rảnh sẽ làm tổ để chúng ấp trứng, sau này những con chim non sẽ thuộc về Nữu, cô phải phụ trách mớm nước, đút thức ăn.

Cô vợ hàng xóm nhìn chim, nói, "Chim xinh đẹp này là vẹt."

Nữu nói không phải vẹt, là chim. Cô vợ hàng xóm cười, nói loài chim này tên gọi là vẹt, cười rồi lại buồn nôn, Nữu sợ hãi, sốt ruột vuốt lưng cho cô vợ nhỏ, cô ấy xoa cái bụng của mình nói, “Đứa nhóc này thật biết làm khổ người khác.”

Nữu rất muốn kéo áo cô ấy ra xem bên trong có gì, bên trong là gì mà dày vò cô vợ nhỏ khó chịu như vậy, còn cô vợ nhỏ lại mỉm cười xinh đẹp đến thế? ( truyện đăng trên app TᎽT )

Cô vợ nhỏ làm việc ở nhà máy dệt, sáng trưa mỗi ngày, cô ấy tan làm vào buổi tối, Nữu sẽ đứng ở cửa đợi, mong một ngày nào đó bụng cô ấy lộ ra khỏi áo, rốt cuộc đó là gì làm cô ấy vừa khó chịu vừa mỉm cười như thế.

Cường Tử cũng dần nhận thấy mỗi ngày Nữu hồn bay phách lạc nhìn bụng cô vợ hàng xóm, cuối cùng hắn cũng hiểu. Không phải cô ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của cô vợ nhỏ mà là bụng của cô ấy.

Buổi tối Cường Tử làm Nữu một hồi, hắn chưa từng ôm Nữu ngủ, mỗi lần làm xong thì để cô trở về ổ chăn của mình.

Lần này hắn ôm Nữu, vuốt ve cái bụng của Nữu, nói: "Đừng ngây ngốc nhìn bụng người ta nữa."

"Cô ấy có bụng."

"Em cũng có bụng."

"Cô ấy có thứ gì đó trong bụng."

Trong bóng tối, Cường Tử cười nhếch miệng, xoa cái bụng trơn tuột phẳng lì của Nữu: "Tại sao chỗ này của em lại không có thứ đó?"

Nữu im lặng hết nửa ngày, cô không có, cô cũng tự sờ soạng, bụng của cô vợ nhỏ hàng xóm căng phồng, còn bụng cô phẳng lì, sao cô không có?

"Tại sao cô ấy có?"

"Chồng cô ấy đặt vào."

Nữu dùng tay khều Cường Tử một chút: "Anh đặt vào."

Cường Tử cảm thấy dưới thân đột nhiên căng lên, thứ mới vừa mềm oặt lập tức phấn chấn như sói đói thấy cừu non, hắn lật người đè lên Nữu, "Anh đặt vào."

Thấm thoát, một mùa hè nóng nực lại đến, nhưng mùa hè năm nay lại mang theo cảm giác mát mẻ như mùa xuân, vạn vật tỉnh giấc. trong thành phố có một luồng khí bức bách đang lan tỏa, bất kể là người quen hay không quen, gặp mặt đều phải bắt tay, đều phải cười.

Mùa hè này đối với Cường Tử cũng rất đặc biệt. Chồng của cô vợ nhỏ nhà bên đi làm hiệu trưởng ở một trường trung học theo sự điều động nhà máy cơ khí, cần làm lại toàn bộ bàn ghế và cửa sổ, biết bao nhiêu việc phải làm. Người ta xem trọng tay nghề và nhân phẩm của Cường Tử, bảo hắn đi tìm vài người phụ giúp, trường học có rất nhiều công việc.

Đã rất nhiều năm Cường Tử lại không làm việc ở nhà, Nữu mong chờ từ sáng sớm đến tối, quên cả việc nhìn bụng cô hàng xóm.

Mỗi ngày Cường Tử về rất khuya, về đến nhà mệt mỏi, hắn tắm rửa xong không ăn uống gì mà ngủ luôn.

Ngày nào Nữu cũng ra cửa đứng đợi Cường Tử, Cường Tử nói, “Em đừng đi ra, ở nhà nghe đài đi.” Nữu không nói gì, vẫn ngày ngày ra đứng ở cửa.

Nữu bị mấy kẻ lưu manh trong thành phố để ý, sau mấy đợt đập phá cướp bóc nổi danh, mỗi ngày những người đó không có việc làm, trở thành thanh niên thất nghiệp lang thang trên đường phố.

Sau khi Cường Tử về nhà, trong nhà không có ai, tìm khắp trong ngoài nhà vẫn không thấy bóng dáng Nữu, Cường Tử sợ hãi, lâu rồi hắn mới hô to tên Nữu, "Tú Lệ, Tú Lệ!"

Cô vợ nhỏ nhà bên đáp, "Anh Cao Cường, anh gọi ai vậy?"

Gọi chị dâu cô.

Cô vợ nhỏ cười lớn, chị dâu tên là Tú Lệ à, tên nghe thật hay, chị ấy đang ở nhà bọn em đây.

Cường Tử nhanh chóng chạy qua, ánh mắt Nữu hoang mang, nhìn thấy Cường Tử, cô nhào tới ôm lấy hắn.

Cô vợ nhỏ nói, mấy tên lưu manh trên phố định ức hiếp chị dâu, bị hai người đàn ông Đông Bắc đánh đuổi, em tan tầm đúng lúc gặp được, sợ chị dâu hoảng sợ nên dẫn về nhà mình.

Cường Tử cảm tạ trời đất, hỏi hai người Đông Bắc kia làm gì, đi đâu để tìm được người ta, hắn phải cảm ơn bọn họ. Cô vợ nhỏ nói, đã hỏi rồi, là người giao gỗ cho cửa hàng bách hóa.

Cường Tử nói, thật tốt quá, em dâu có thể đi với tôi một chuyến không.

Giữa trưa ngày hôm sau, cô vợ hàng xóm tan làm xong thì đi ăn cơm rồi dẫn Cường Tử và Nữu đến cửa hàng bách hóa. Tìm được hai người Đông Bắc, Cường Tử vừa gặp như đã quen biết từ lâu. Một người tên là Vương Trường Nghĩa, là người Đông Bắc điển hình, vóc dáng cao lớn, khuôn mặt đen đỏ, mặt vuông, lông mày rậm mắt to, một người khác tên Vương Tiêu, vóc dáng không cao, mặt trắng, ăn mặc gọn gàng, toát ra sự lanh lợi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play