"Đây là cái gì, hả, đây là cái gì?" Chủ nhiệm Thạch hỏi, nhưng không ai trả lời, Nữu cũng không trả lời.
Toàn bộ người trong thôn chỉ biết tổng cộng mười hai câu trích dẫn của chủ tịch Mao, đều là do ông ta dẫn người đến công xã sao chép lại, ngày nào cũng bắt quần chúng cách mạng học thuộc lòng qua loa phát thanh.
Không có người lên tiếng, chủ nhiệm Thạch không dám khẳng định đây không phải lời trích dẫn của chủ tịch Mao, "Đi thôi, về kiểm tra xem có phải là trích dẫn của chủ tịch Mao hay không, nếu không phải chúng ta sẽ trở lại."
Đám người chủ nhiệm Thạch không quay lại. Vợ bác sĩ mừng rỡ vỗ vai Nữu, "Nữu, đó là gì vậy? Sao em biết nói thế?"
"Nghe từ trong hộp nói."
Bác sĩ nhìn Nữu thở dài, cái hộp nói ấy chính là đài radio, công cụ liên lạc với địch cái nỗi gì.
Hai vợ chồng không thể cùng lúc đi làm, phải có người trông chừng Nữu. Vợ bác sĩ giục chồng đến công xã xem tình hình của Cường Tử, nói cho hắn biết tình trạng của vợ ngốc một chút. Bác sĩ cũng có danh tiếng trong công xã, bệnh phổi của ba bí thư là do bác sĩ chữa khỏi.
Khi Cường Tử nhìn thấy bác sĩ, hắn nói, “Anh à, lần này anh phải cứu mạng em, cứu mạng vợ ngốc của em.” Bác sĩ nhìn Cường Tử toàn thân đầy máu, lại nghĩ đến Nữu ngây dại ở nhà như bông hoa héo tàn, cắn răng nói, "Cậu nói đi."
Nữu vẫn đứng bất động trong sân nhìn ra bên ngoài qua hàng rào. Vợ bác sĩ và bác sĩ thì thầm gì đó ở trong nhà, Nữu không quan tâm, cô chỉ mong ngóng bóng dáng của Cường Tử. Cô muốn về nhà đợi, nhưng chị dâu không cho, nói rằng Cường Tử sẽ không về nhà. Chủ nhiệm Thạch sẽ đến đó, trong lòng Nữu rất sợ, còn có ý định muốn giẫm chết con kiến dưới chân. Nhiều lần Nữu đã nhấc nhân lên định giẫm xuống, nhưng đến cuối cùng vẫn không hạ chân.
Đêm khuya, bác sĩ đi ra ngoài, nửa đêm thì trở về, nhìn vào đôi mắt đờ đẫn của Nữu, "Nhìn anh này."
Ánh mắt Nữu không tập trung, "Ừm."
"Cường Tử sắp về rồi."
Đôi mắt Nữu sáng lên.
"Em nghe này, gói đồ này em phải cầm cho kỹ, cái túi này đeo cho thật chặt, để chị dâu dẫn em đi gặp Cường Tử, em không được lên tiếng, nghe hiểu không?"
Miễn là gặp được Cường Tử, Nữu gật đầu thật mạnh. Bác sĩ đặt cái bọc quấn bằng khăn tay vào túi Nữu, rồi vỗ nhẹ, bên trong là ba mươi hai đồng rưỡi còn lại sau khi Cường Tử mua radio, bác sĩ tranh thủ trăng lên chạy đến nhà Cường Tử, tìm được tiền ở chỗ Cường Tử dặn, trong bọc lớn là công cụ kiếm sống của Cường Tử, bọn họ chỉ có thể mang theo chừng đó đồ, nếu chạy không thoát, bác sĩ không dám nghĩ đến nữa, trời ơi, sẽ mất mạng.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Gió mùa hè thổi làm người ta thấy dễ chịu, vợ bác sĩ đã sớm đẫm mồ hôi lạnh, nắm chặt tay Nữu, thỉnh thoảng lại áp sát vào mình, Nữu cũng căng thẳng theo. Trên con đường nhỏ dẫn ra khỏi thôn, chị dâu dẫn cô bước dài bước ngắn chạy đi, từ lúc sinh ra đến giờ Nữu chưa từng chạy nhanh như vậy, ngoại trừ mấy ngày trước cô chạy đi tìm Cường Tử.
Đêm nay sao trăng lại sáng như thế, sao tiếng dế kêu lại vang như thế, bác sĩ nói Cường Tử đang đợi dưới cây dương cách thôn hai dặm, vợ bác sĩ thà rằng đây là một đêm tối tăm, mưa gió bão bùng.
Nhưng Cường vẫn chưa đến, vợ bác sĩ nghe tiếng tim mình đập thình thịch, chị ta kéo Nữu ngồi xuống, im lặng lắng nghe, thấy không có động tĩnh gì, lại kéo cô co giò chạy thêm một đoạn nữa, lần đầu hai người chán ghét ánh trăng sáng này đến như vậy.
Cuối cùng cũng đến dưới góc cây dương, cây cỏ mọc ven đường um tùm, cao thấp không đồng đều, có cây du, cây liễu, cây hòe, đều là những loại cây phổ biến nhất trên đồng bằng Hoa Bắc, nhưng mọc chậm, thân cây cong vẹo, khúc khuỷu, chỉ có cây dương là mọc thẳng đứng, cao ngất, còn lớn rất nhanh, nhưng không được bao lâu đã bị người ta chặt mất, cây cao nổi bật trong khu rừng, không chỉ gió mới có thể thổi bật rễ của nó.
Hai người ngồi xổm thở dốc dưới gốc cây dương, vợ bác sĩ nghe thấy tiếng thở của mình còn to hơn cả con bò già, chị ta vểnh tai nghe động tĩnh từ xa, lúc này chỉ ước gì tai mình là tai thỏ, tai chó.
Có người men theo bên trái con đường nhỏ mà chạy đến, Nữu và vợ bác sĩ nhìn chăm chú. Là Cường Tử, Nữu muốn gọi nhưng lại không phát ra được tiếng nào, cô đứng dậy kéo tay vợ bác sĩ chạy về phía Cường Tử, nhào vào lòng hắn.
Cường Tử ôm chặt Nữu, nước mắt lập tức trào ra.
"Anh em tốt, đi mau đi."
"Chị dâu."
"Mau đi, mau đi," Vợ bác sĩ đẩy hai người, "Trong bọc có vài cái bánh bột ngô, để ăn trên đường, anh cậu nói đến lúc hừng đông thì tốt nhất là bắt được xe, đi càng xa càng tốt."
"Chị dâu." Cường Tử chưa từng khóc trước mặt người khác, hôm nay hắn không kiềm chế nổi, "Hai người là anh chị ruột của em."
"Mau đi, mau đi, tôi cũng về đây." Lại đẩy hai người, "Mau đi."
Cường Tử không kịp liếc nhìn ngôi nhà mình đã sống hai mươi bảy năm lần cuối cùng, không kịp nghĩ đến số phận sau này, hắn chỉ nắm chặt tay Nữu, kéo cô chạy theo con đường nhỏ, không quay đầu lại.
Vợ bác sĩ thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy toàn thân như quả bóng cao su bị xì hơi, lập tức không còn chút sức lực nào, ngồi phịch trên đất, thở gấp, sau đó chị ta nhanh chóng đứng dậy, vỗ ngực bước vội về nhà.
Khi gần đến cổng thôn thì nghe có tiếng người nói chuyện.
"Đi đâu rồi? Hả? Cô ta là phần tử cơ hội."
"Chủ nhiệm Thạch, cô ấy tự chạy rồi, chẳng phải vợ tôi đã đuổi theo rồi sao?"
Là giọng chồng mình, tim của vợ bác sĩ co thắt lại, bước chân chậm rãi.
"Tránh ra."
"Chủ nhiệm Thạch, vợ tôi sẽ đưa vợ Cường Tử về."
“Anh thông đồng với phần tử cơ hội! Người đâu!" Giọng vịt đực bỗng nhiên cất cao. Trái tim vợ bác sĩ như chìm xuống đáy.
"Chủ nhiệm Thạch, có chuyện gì chúng ta từ từ nói."
Từ xa, bác sĩ ghé vào tai chủ nhiệm Thạch nói gì đó, sau đó hai người tách ra. Một lúc lâu sau, chủ nhiệm Thạch quay lưng đi về thôn.
Vợ bác sĩ cảm thấy chân mình nặng như đeo chì, khó khăn lắm mới lê bước đến cạnh chồng, "Ông ta sẽ không đuổi theo chứ?"
"Không đâu, Cường Tử đi rồi?"
"Đi rồi, ôi mẹ ơi, sợ chết đi được, anh nói gì với ông ta vậy."
Bác sĩ không lên tiếng, "Về nhà thôi."
"Nói đi chứ."
"Phụ nữ đừng hỏi nhiều."
Vợ bác sĩ không biết vì sao chồng mình không tự mình đưa Nữu đi, nhưng anh ta đã biết từ lâu, chủ nhiệm Thạch như con rắn săn mồi, lúc nào cũng dõi theo động tĩnh của Nữu. Anh ta mà đi theo vợ ra khỏi thôn, kẻ đợi ở cổng thôn chính là con rắn này.
Bác sĩ nói với con rắn kia, "Chị của Cường Tử chết như thế nào, cha của Cường Tử chết ra sao, góa phụ Lý phát điên như thế nào, người khác không biết nhưng tôi biết, tôi là bác sĩ."
Cường Tử là một người có cốt khí, anh ta tôn trọng hắn, lần này cứu được mạng Cường Tử, anh ta đã sống không uổng cuộc đời.
Người vợ ngốc lương thiện sẽ có ngày được báo đáp, Cường Tử sẽ có tương lai, anh ta tin là như vậy.
Anh ta chuẩn bị giữ kín những lời đã nói với chủ nhiệm Thạch.
Đêm đen dường như chưa bao giờ dài như hôm ấy, gió mùa hè không thổi vào lòng người, chỉ có cảm giác oi bức nghẹt thở. Cường Tử kéo Nữu chạy như điên trên đường, không biết phương hướng, không có điểm dừng, không có mục tiêu.
Cường Tử không biết lần này sẽ chạy đến đâu, rốt cuộc Trung Quốc rộng lớn bao nhiêu, có vùng đất nào cho bọn họ dừng chân hay không? Trên bầu trời Trung Quốc có thể nhìn thấy mặt trời hay không? Những chuyện này có thể thay đổi hay không? Một ngày nào đó, liệu bọn họ có thể trở về, đốt một nắm tiền giấy trước mộ cha và chị hay không?