Sau khi bị đưa tới công xã, Cường Tử bị nhốt vào một căn phòng tối, nhỏ hơn cả phòng tối của Ủy ban Cách mạng thôn lần trước, bên trong oi bức, cỏ khô đầy đất. Hắn không còn màng đến bản thân nữa, bọn họ nói gì cũng chẳng quan trọng, có làm gì cũng không quan tâm, nhưng chuyện của vợ ngốc lại khiến hắn đứng ngồi không yên.

Đêm đầu tiên, ba người đến bảo hắn khai báo đã liên lạc với kẻ thù của nước nào rồi, ám hiệu là gì, nhận được bao nhiêu tiền từ kẻ địch. Cường Tử nghiêm túc nói về xe gỗ, kể về cô vợ ngốc của mình.

Bắt đầu từ ngày thứ hai, có người đến đánh hắn, không còn ai cầm giấy bút bắt hắn khai nhận vấn đề nữa.

Đến ngày thứ tư, Cường Tử cẩn thận ngẫm nghĩ, có người muốn lấy mạng hắn đây mà. Hắn không thể chờ đợi nữa, hắn phải trốn đi, phải dẫn theo vợ ngốc rời khỏi nơi này, rời khỏi vùng đất mà hắn vừa yêu vừa hận.

Nữu ba ngày không ăn không uống không ngủ, ai khuyên cũng không được. Vợ của bác sĩ nhìn thấy ánh mắt cô mất đi ánh sáng, da mặt trở nên vàng vọt, mỗi ngày càng thêm đờ đẫn nhìn lên bầu trời bên ngoài. Bất kể ai nói gì, cô chỉ trả lời một câu: “Cường Tử đâu?”

Giống như một đóa mẫu đơn chỉ nở rộ vào mùa hè, giờ chỉ còn lại những chiếc lá khô héo.

Ban ngày vợ chồng bác sĩ đi làm, khóa cửa cẩn thận, luôn miệng dặn dò Nữu không được ra ngoài. Nữu gật đầu, nhưng cô không thể ở trong nhà chờ mãi, cô muốn đi tìm Cường Tử. Nữu nhảy qua cửa sổ, trèo qua hàng rào, men theo con đường.

Trong thôn, người lớn đều xuống đồng cả, vài người già không nhai nổi nổi đậu phụ tụ tập một chỗ nói chuyện với nhau, nhìn cô, cười với cô.

Nữu ra khỏi thôn, phóng tầm mắt nhìn ra, một con đường nhỏ thẳng tắp thông vào một đồng ruộng vô tận, màu xanh phủ kín.

Cường Tử không có ở ngóc ngách nào, Cưởng Tử như chim bay trên bầu trời, kêu lên một tiếng ở trên đỉnh đầu rồi bặt vô âm tín.

Đột nhiên Nữu cảm thấy sợ hãi. Cô nhớ Cường Tử, nhớ đôi lông rậm, vầng trán rộng, thân thể cường tráng của hắn, hình ảnh Cường Tử tràn ngập trong đầu cô. Nữu mở miệng, gân cổ kêu lên, lần đầu tiên dốc hết sức lực mà kêu: “Cường Tử! Cường Tử! Cường Tử!”

Nữu bắt đầu chạy băng băng trên cánh đồng xanh, dọc theo con đường nhỏ, vừa chạy vừa hét.

Trên đồng, ba bốn người dừng công việc trên tay, nhìn thấy một bóng dáng chạy băng qua ruộng đậu, băng qua ruộng cao lương, băng qua ruộng ngô, càng chạy càng chậm, tiếng gọi ngày càng yếu.

Sau cùng Nữu không chạy nổi nữa, Nữu bò trên mặt đất, dùng giọng khản đặc không phát ra tiếng mà rên rỉ: “Cường Tử, Cường Tử, Cường Tử.”

Nữu không biết mình đã chạy đến đâu, không biết phải đi đâu, cô chỉ biết tìm Cường Tử, cứ bò trườn như vậy mà gọi tên hắn.

Vợ bác sĩ tìm thấy Nữu, người cô lấm lem bùn đất, bàn tay, khuỷu tay và đầu gối dính đầy máu và đất, miệng không còn phát ra được tiếng nào, nhưng vẫn không ngừng mấp máy, vợ bác sĩ biết, cô đang gọi tên Cường Tử.

Hội phê đấu của thôn lần này đã tạo tiếng vang khắp toàn bộ công xã, chủ nhiệm Thạch trở thành nhân vật tiêu biểu tiên tiến cho phong trào cách mạng, còn đến ba thôn lận cận để báo cáo, được bí thư công xã tiếp đón nồng nhiệt, nói ông ta rất có đầu óc chính trị, phải báo cáo lên huyện để điều ông ta về công xã làm việc.

Đây là niềm vui bất ngờ. Chủ nhiệm Thạch vì thế mà tiến thêm một bước, công khai phê đấu góa phụ Lý trong thôn, có người tố giác có đàn ông đi vào nhà cô ta lúc nửa đêm. Chủ nhiệm Thạch lập tức treo một chiếc giày phụ nữ rách nửa đế lên cổ rồi nhốt cô ta vào căn phòng trống nơi Cường Tử bị nhốt, sau đó tiến hành thẩm vấn suốt đêm, kéo dài đến tận sáng.

Trời vừa sáng, chủ nhiệm Thạch lập tức đi qua nhà Cường Tử, thấy cửa bị khóa, ông ta nghe ngóng thì biết Nữu đã được vợ bác sĩ đưa đi, lòng vòng nửa ngày nhưng không lập tức dẫn người đi bắt Nữu. Ở trong thôn, vợ chồng bác sĩ có uy tín không kém chủ nhiệm như ông ta.

Nhưng chủ nhiệm Thạch đêm nào cũng không ngủ được, giống như người đói lâu ngày thấy miếng thịt béo bở treo trước mặt, thèm thuồng đến mức vò đầu bứt tai.

Cuối cùng chủ nhiệm Thạch dẫn người đến nhà bác sĩ, nói là bắt phần tử cơ hội trong quần chúng, bác sĩ nói cổ họng Nữu không thể nói chuyện, không khai báo được vấn đề. Đôi mắt rắn của chủ nhiệm Thạch liếc qua những vết thương trên người Nữu rồi dẫn người đi.

Thế là chủ nhiệm Thạch tiếp tục thẩm vấn quả phụ Lý vào ban đêm, sau đó là các cán bộ thay phiên thẩm vấn suốt ngày đêm. Em gái của quả phụ Lý đi đến nhà chủ nhiệm Thạch khóc lóc, quỳ xuống trước mặt ông ta, nói, “Van xin chủ nhiệm, chị tôi thật sự không làm chuyện đó.” Chủ nhiệm Thạch đảo mắt, “Không làm chuyện đó? Ban đêm cô ngủ chung ổ chăn với chị cô à?” Em gái quả phụ lý nói, “Van cầu chủ nhiệm, tôi vừa đến thăm chị tôi, hình như chị ấy điên rồi.”

Chủ nhiệm Thạch toe toét nở nụ cười, “Điên rồi thì tốt, nhìn vợ của Cường Tử xem, đó chính là phúc.” Cuối cùng em gái quả phụ Lý nói, “Van cầu chủ nhiệm, ông nói gì cũng được, tha cho chị tôi đi.” Chủ nhiệm Thạch để vợ dẫn con gái đi về nhà bà ngoại, ở vài ngày rồi trở về.

Em gái quả phụ Lý không phải Nữu, da dẻ đen đúa, chủ nhiệm Thạch đã thẩm vấn quả phụ Lý đủ rồi, nói với các cán bộ, “Để cô ta trở về nhà tự kiểm điểm đi.”

Chủ nhiệm Thạch lại dẫn người đến bắt Nữu, vợ bác sĩ sốt ruột, “Rốt cuộc các người muốn làm gì, cô ấy chẳng qua chỉ là một người ngốc, sao lại là phần tử cơ hội.”

Bác sĩ vội vàng kéo vợ ra nói, “Chủ nhiệm Thạch, Cường Tử sống chết không rõ, ông làm khó một người vợ ngốc như cô ấy làm gì?” Chủ nhiệm Thạch nói, “Cô ta biết nói thì phải đọc thuộc trích dẫn của chủ tịch Mao.”

Vợ bác sĩ nói, “Ông đợi đi, tôi sẽ dạy Nữu nói, không yêu hồng trang mà yêu vũ trang, nói đi.”

Nữu nhìn thẳng vào chủ nhiệm Thạch, lần đầu tiên cô không sợ hãi cũng không run rẩy, nhìn chằm chằm đến mức chủ nhiệm Thạch phải lùi lại hai bước, giọng cũng không còn the thé nữa, “Nói đi.”

Cổ họng Nữu vẫn còn khản đặc, từng chữ từng chữ nói ra, "Ai là kẻ thù của chúng ta, ai là bạn của chúng ta, vấn đề này là vấn đề hàng đầu của cách mạng."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play