Mùi thơm từ nhà họ Lư cứ thoang thoảng bay ra, hàng xóm xung quanh đúng là chịu tội. Đã bận rộn cả ngày về nhà, đói meo đói mốc, chỉ có thể ăn rau dại thì thôi đi, lại còn ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt!

Vừa mới nấu cơm đã ngửi thấy, ăn xong rồi mà mùi vẫn chưa tan, nấu cá gì mà nấu lâu thế?!

Vì vậy mẹ Nhị Oa nghi ngờ, đây là Nguyên Mạn Nương cố tình khoe khoang!

Chỉ là con cá thôi mà? Món rau dại trộn của ả cả làng đều khen ngon.

Nhưng Nhị Oa đang cầm cái bánh bao bột mì, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên rồi bĩu môi nói: "Mẹ ơi, con không muốn ăn rau dại, con muốn ăn cá cơ."

Mẹ Nhị Oa bực mình quát nó: "Không ăn thì nhịn đói đi!"

Nhị Oa lại bĩu môi, cắn bánh bao một cách chán nản. Mẹ nó dữ thật đấy! Vẫn là mẹ của Lạp Nguyệt tốt hơn.

  

Lúc này, Lạp Nguyệt và mẹ ngồi ngoài sân đói đến mức bụng xẹp lép. Họ giống hàng xóm, nhìn chằm chằm vào bếp nhà mình mà nghĩ. Sao vẫn chưa xong? Sao mãi vẫn chưa xong!

Bấy giờ Lư Hủ đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ canh lửa, không hề nhúc nhích. Mấy loại cá tạp nham này ít thịt nhiều xương, nếu không ninh nhừ xương cá, ăn sẽ rất phiền phức. Mà đã muốn ninh nhừ thì hắn chỉ có thể hầm từ từ, không được vội.

Hắn nhìn trời, trời vẫn chưa tối hẳn, cùng lắm là mới sáu bảy giờ. Vội gì chứ, ăn nóng nhừ mới ngon, cứ chờ tiếp đi!

Mà Nguyên Mạn Nương cũng không dám giục hắn, bèn giục Lư Chu: "Chu Nhi à, con đi hỏi anh con xem có cần thêm củi không?"

Thế là Lư Chu “ừm” một tiếng, ôm bó củi khô, vẻ mặt căng thẳng đi tới.

Nhưng chưa gì Lư Hủ đã nói: "Chờ thêm một khắc* nữa."

(*) 1 khắc = 15 phút

Lư Chu vẫn nói với hắn: "Em không đói." Ai dè vừa dứt lời, bụng cậu bé đã réo lên “ùng ục”.

Lư Chu: "..."

  

Cậu bé cứng miệng, nhấn mạnh một lần nữa: "Em không đói!"

Lư Hủ bèn trêu cậu nhóc: "Được rồi. Vậy em đi hỏi Lạp Nguyệt và mọi người xem có đói không, không đói thì chưa ăn."

Sau đó Lư Chu buồn bực bỏ đi.

Hai mẹ con Nguyên Mạn Nương và Lạp Nguyệt nhìn chằm chằm Lư Chu: "Anh con nói sao?" 

"Khi nào mới được ăn?"

Lư Chu đoán chắc là họ đói lắm, vậy nên không cần hỏi: "Anh cả nói còn phải đợi một khắc nữa."

Còn một khắc nữa...

  

"Thế để mẹ ngồi vá lại quần áo vậy." Nguyên Mạn Nương giao Lư Duệ cho Lạp Nguyệt trông nom, rồi trở về phòng lấy quần áo cũ ra, tranh thủ lúc trời còn chút ánh sáng thì tiếp tục may vá.

Chờ đến khi Lư Hủ cuối cùng cũng tuyên bố cơm nước xong xuôi, Lư Duệ đã dựa vào chân Lạp Nguyệt ngủ gà ngủ gật.

Nhưng khi bé út ngửi thấy mùi thơm bèn tròn mắt nhìn mọi người, “ê a” đòi ăn.

Thế nhưng dù cho nó kêu gào thế nào, người anh cả lạnh lùng vẫn chỉ nhúng đũa vào nước dùng rồi cho nó nếm thử tí vị.

Còn với Lạp Nguyệt, Lư Chu và Nguyên Mạn Nương ăn gì thì không cần phải nói.

Một là đói, hai là chưa bao giờ được ăn món cá nào mà vừa ngon vừa đậm đà như này!

Xương cá mềm nhũn, thịt ngấm đều gia vị, tuy nhìn không trắng nõn đẹp mắt như món cá hấp, nhưng ăn với bánh bao thì ngon tuyệt!

Chính Lư Hủ cũng khá hài lòng với món cá kho này. Có điều nước tương hơi nhiều nên cá khá đen, vả lại lúc rán cá ít dầu và nhiệt độ không đủ nên da cá không giòn.

Hầy… vẫn thấy dùng chảo gang ổn hơn.

Bỗng Thủy Tú - cháu gái của bà Ba nhà bên khẽ gọi: "Lạp Nguyệt ơi." Con bé đứng rụt rè ngay cửa nhà, ngó đầu vào nhìn.

Ông nội của Thủy Tú là anh ba của ông nội Lư Hủ, xem ra Thủy Tú cũng là em họ của Lư Hủ.

Nhà bà Ba đông người hơn nhà hắn. Vào hai năm trước, căn nhà cũ đã quá chật chội, vì vậy họ phải đổi nhà với người trong làng mới chuyển đến đây. Và do ở gần nên hai nhà qua lại khá thân thiết.

Vừa nhai bánh bao, Lạp Nguyệt vừa nói một cách khó khăn, con bé mời bạn vào chơi: "Thủy Tú, cậu ăn cá không?"

Nghe vậy Thủy Tú đỏ mặt gật đầu.

Nguyên Mạn Nương gọi cô bé vào, bảo bé ngồi lên chiếc ghế dài cùng với Lạp Nguyệt. Sau đó cô em gái nhích sang một bên, khoe với Thủy Tú: "Cá anh tớ làm ngon lắm!"

Nguyên Mạn Nương cũng cất tiếng hỏi: "Con có muốn ăn bánh bao không?"

Nhưng cô bé thật thà lắc đầu: "Con no rồi ạ."

Chẳng qua điều đó không ngăn cản được việc con bé muốn ăn cá!

  

Hai cô bé dùng đũa gắp cá ăn, nhìn nhau cười hì hì. Lư Hủ thấy cô bé này khá đáng yêu, tuổi tác có lẽ trạc tuổi Lạp Nguyệt nhà mình. Giờ thấy hai đứa nó rất thân thiết, không biết sau này có thể trở thành bạn thân không.

Ăn xong, Lư Hủ múc một bát cá bảo Lạp Nguyệt mang sang cho nhà bà Ba rồi đợi Lư Chu xong bữa mới dọn dẹp bàn ghế. Sau ấy, hắn cùng Nguyên Mạn Nương nói chuyện bán ốc ngày hôm nay. Mà nghe hắn nói về tình hình buôn bán, nàng trợn tròn mắt, đến đứa em trai cũng ngừng cả việc lau bàn.

"Nhiều vậy sao?"

"Nửa lạng là do người ta trả thêm. Nếu ngày nào cũng bán năm đồng một bát thì sẽ ít hơn." Hôm qua Lư Hủ đã tính toán sơ qua. Một hũ đựng được khoảng trăm bát, bữa nay vừa bán vừa tặng. Cho nên hắn bán lẻ được tất thảy bốn mươi ba bát, tương ứng hai trăm mười lăm đồng. Vậy giả sử hắn bán được trăm bát, vẫn chỉ được năm trăm đồng, tức là nửa lạng, vừa đủ mua dầu muối gia vị.

Nhẩm tính xong xuôi, Lư Hủ bỗng tặc lưỡi, trầm giọng nói: "Vẫn là ra giá thấp quá!"

Riêng Nguyên Mạn Nương hãy còn chưa hết choáng váng với việc "năm đồng một bát", "bán hết rồi", "tổng cộng được bảy trăm mười lăm đồng" và "đã chi chưa đến năm trăm đồng để mua dầu muối gia vị". Chính nàng cũng mua dầu muối cả năm cũng không hết đến năm trăm đồng!

Ấy vậy, Lư Hủ ném thêm cho nàng một quả bom: "Con định mai bắt thêm ốc, ngày kia ra huyện bán thử."

Nguyên Mạn Nương nghe mà ù cả tai, giọng run rẩy hỏi hắn: "Ra huyện?"

Nàng cả năm chỉ đi huyện một lần để sắm Tết thôi đó!

"Hủ Nhi à, đồ ăn ở huyện cầu kỳ lắm, họ, họ có ăn ốc xào này không?"

Ai ngờ Lư Hủ lại nói với giọng điệu quả quyết: "Ăn!"

Vì trước khi món tôm hùm đất cay lan rộng khắp cả nước, quán nhậu nào mà chẳng bán ốc xào? Người hiện đại còn ăn cầu kỳ hơn người huyện ở đây, không phải bọn họ vẫn ăn ốc xào đó thôi?

Thực hiện: Clitus x T Y T

  

Nhưng Nguyên Mạn Nương vẫn lo lắng, nàng cảm thấy mấy con ốc nhỏ này không bán được ở huyện. Nàng bảo rằng: "Chỉ riêng tiền đi thuyền đến huyện đã mất ba mươi đồng..."

"Cho nên con định bán giá cao một chút." Ánh mắt Lư Hủ sáng rực, nghe sao giọng hắn ta giống một kẻ gian thương quá thể. Hắn nói: "Mẹ ơi, mười đồng thì có quá đáng không nhỉ?"

  

Nguyên Mạn Nương nín thinh: "..."  

  

Nàng lại nghĩ, người huyện tuy chịu chi hơn họ, nhưng họ đâu phải kẻ ngốc, làm sao mà bán giá đó được!

Tuy nhiên, gan lớn thì phải dám ăn to, Lư Hủ quyết định cứ bán thử xem, không được thì tính sau.

Qua sáng hôm sau, hắn xách giỏ ốc cùng Lư Chu ra sông.

Ở ven sông ốc nhiều, mà từ khúc bờ đến chỗ nước sâu chưa đầy ba thước đã có nguyên một bãi cỏ nước. Cá tôm ốc đều trốn ở trong đó. Thế nhưng ở bãi bùn nước sâu, Lư Hủ không dám cho Lư Chu xuống sông.

"Anh không dắt theo thì em không được tự ý ra sông chơi, biết chưa?" Lư Hủ cởi giày tất, xắn ống quần xuống nước.

"Vâng, em biết rồi." Lư Chu đứng trên bờ xách giỏ, cầm giày tất đi theo hắn.

Chỗ nước nông đến đùi hắn, chỗ sâu hơn thì qua eo, đi xa hơn nữa thì qua ngực. Sông này vốn để cho thuyền bè đi lại, cứ vài năm lại phải nạo vét lòng sông. Tuy người trong thôn đều quen thuộc với tình hình khúc sông ở gần thôn, nhưng xa hơn một chút thì bọn họ không dám đi. Do dưới sông cỏ nước rậm rạp, rất dễ bị vướng chân nên Lư Hủ cũng chỉ dám tìm ở chỗ nước nông gần bờ.

Đáy sông bồi đắp phù sa nên đứng lâu sẽ bị lún xuống, mà dưới lớp bùn có cả đá, đi hơi đau chân. Vả lại, còn có những con trai con hến nhỏ chìm dưới đáy chưa phân hủy hết. Tuy chúng không đến mức làm rách chân, nhưng dẫm lên vẫn khá khó chịu. Chuyện này khiến Lư Hủ chợt nhớ đến đôi dép quai hậu có đế dày của mình ghê. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Sau đó hắn thả chiếc giỏ nhỏ đan bằng lá dong xuống nước, vừa vơ ốc từ trên cỏ nước vừa ném vào giỏ. Đứa em trai Lư Chu nhặt những con ốc bám trên đá ven bờ.

Suốt một buổi sáng, hai anh em chỉ nhặt mấy con to mà họ vẫn bắt được gần đầy giỏ.

Trông thấy khá nhiều cá tôm nhỏ, nhưng không có lưới nên Lư Hủ không bắt chúng được. Thả ống quần, đi giày vào, hắn đổ ốc từ giỏ vào sọt rồi cùng với thằng bé khiêng về nhà.

   

Dẫu vai hắn hôm nay đã kết vảy cứng, nhưng hắn không muốn mang nặng. Vì vậy Lư Chu đã dốc hết sức bình sinh, kiễng chân, hai tay nắm lấy miệng cạnh giỏ. Thằng bé cố gắng giữ cho miệng giỏ cân bằng, giảm bớt chút sức nặng cho anh trai.

  

Ngay lúc này, Lư Hủ cảm thấy cậu em trai của mình cũng không tệ.

Trùng hợp Lư Huy và Lư Hiên đang kéo xe bán lương thực trở về, nhìn thấy họ từ xa. Lư Huy bèn để Lư Hiên kéo xe, chạy đến giúp bọn hắn khiêng sọt. Thấy vậy Lư Hủ lập tức đuổi Lư Chu: "Được rồi! Em về nhà lấy nước đi, gì đâu mà lề mề chậm chạp."

Thế là Lư Chu dỗi hắn, vẻ mặt thằng bé buồn bực bỏ đi.

Bắt nạt xong đứa em trai khiến cho tâm trạng của hắn khá tốt, hắn mới hỏi Lư Huy: "Lương thực bán hết rồi à?"

Lư Huy trả lời hắn: "Bán hết rồi ạ! Không ít người trong làng mình đi bán. Vì ông trưởng thôn bảo mỗi nhà để lại một ít đề phòng thiên tai, em lại để thêm một bao thóc ở nhà."

Nghe thế Lư Hủ gật gù, nghĩ thầm trưởng thôn quả thật rất chu đáo.

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Rồi hắn hỏi: "Ngày mai họ còn tới không?"

Thấy Lư Huy lắc đầu nói: "Trưa nay họ đã dọn đồ lên thuyền, chuẩn bị đi rồi, nghe nói là vận chuyển ra Bắc."

Lư Hủ thầm nhủ, quả nhiên là quân lương… Chưa đợi đến vụ hè triều đình đã thu gom, xem ra là tình hình cấp bách, không biết đến khi nào mới kết thúc.

Cuối cùng họ đã mang ốc về đến nhà. Đầu tiên rửa sạch một lượt, đem một nửa số ốc đã rửa sạch đổ vào chum sành chuyên dùng để chứa lương thực đợi chúng từ từ nhả bùn, một nửa còn lại mang ra suối tiếp tục rửa sạch.

Do ốc ở sông không sạch bằng ốc suối, phải rửa thật sạch.

Sau khi Lư Huy, Lư Hiên đưa xe và tiền về nhà, họ lại ra suối giúp Lư Hủ rửa ốc. Mà đằng sau Lư Huy còn có một cái đuôi nhỏ.

Thình lình Lư Văn chen lên trước Lư Chu, sáp lại gần Lư Hủ, giả vờ giúp hắn rửa ốc: "Anh cả! Lần trước anh nói cho em ốc, em vẫn chưa được nếm thử, lần này nhiều thế, cho em nếm thử đi."

Nhưng hắn lại nói: "Anh bảo em bắt một giỏ, em chỉ bắt được một ít dưới đáy giỏ."

Lư Văn sững người: "Hả... còn phải bắt nữa à?"

Thế rồi Lư Hủ ngẩng đầu, nhìn về phía Lư Chu nói tiếp:  "Thấy rổ trong tay Lư Chu nhà chúng ta không? Cả rổ kia đều là nó bắt, nấu xong nó cũng không được ăn miếng nào. Vì tất cả đều đem bán lấy tiền trả nợ cho nhà mấy đứa đấy."

Lư Văn sốc đơ người!

Đến Lư Chu cũng sốc chẳng kém cậu ta! Một miếng cũng không cho nó ăn à?

Lư Hủ vỗ đầu Lư Văn, nói bằng giọng trìu mến: "Đi đi, bắt đủ một giỏ, anh đổi cho mày một bát."

Nhưng Lư Văn lại buồn bã bỏ đi.

  

Anh họ không giống anh ruột, không thương em trai chút nào!

Thấy Lư Văn chạy xa, Lư Hủ mới dạy Lư Huy: "Lư Chu nhà mình nhỏ hơn nó có một tuổi mà sắp giỏi bằng anh rồi. Em đừng có ôm việc, sai nó đi!"

Nhưng Lư Huy thương em trai nên thở dài: "Lư Văn từ nhỏ hay ốm đau."

  

Nghe thế hắn mới nghĩ thầm đôi điều. Gớm, toàn giả vờ giả vịt! Cứ thử giao nó cho hắn xem, đảm bảo khỏi bệnh liền.

Thế nhưng Lư Văn đã là con thừa tự của chú hai rồi. Mặt khác thím ba thương nó, ông bà lại cưng, nó khéo nịnh nhưng lười. Nếu Lư Huy với Tiểu Hạ mà dám sai nó, có khi nó mách lẻo để họ bị mắng ấy chứ.

Hầy… làm anh làm chị khó lắm, phải đâu chuyện đùa! May mà Lư Chu với Lạp Nguyệt nhà hắn đều ngoan ngoãn.

Đến chiều Lư Hủ xào ốc phải chia ra hai nồi mới nấu xong. Nhưng nồi thứ hai thủng mất rồi, hắn phải mua nồi mới, vừa tốn dầu vừa tốn gia vị. 

Càng ngày Lư Hủ càng muốn mua một cái nồi sắt!

Sau khi xào xong hết, đổ vào hũ đậy kín, hắn gọi Lư Chu đi hái lá sậy.*

Cuối tháng tư, tán lá sậy đã rộng nên Lư Hủ muốn gói chúng như gói bánh chưng. Chỉ với hai ba phiến lá đã cuốn thành hình cái phễu, đựng vừa một bát ốc. Thế nhưng lúc hắn thử, thấy không gói được. Thôi thì lót lá dưới giỏ rồi xếp ốc lên trên theo từng lớp, cứ bán theo bát khỏi phải vác hũ nặng. Nếu nước ốc chảy ra thì lá cũng hứng hết rồi.

Bận đến tối, Lư Hủ mới xếp ốc xong, đậy giỏ bằng vải bố, sáng mai đi huyện bán. Tuy nhiên cách này chỉ sử dụng được một thời gian. Vì trời nóng đồ ăn dễ hỏng, hắn phải dậy sớm làm.

Lư Hủ nằm trên giường, kéo chăn đắp bụng cho Lư Chu đang ngủ say bên cạnh. Còn hắn mệt đến nỗi không ngủ được!

Sau một hồi lăn lộn, hắn bèn ngồi dậy, đầu bù tóc rối mở cửa sổ ngắm trăng. Nhưng trăng vẫn đang ở phía đông! Có lẽ giờ này trời mới khoảng tám, chín giờ. Thế mà mọi người ngủ hay thật!

Rồi Lư Hủ ra khỏi nhà, định xuống chân đồi đi dạo, nhưng hắn nhác thấy thư phòng của Nhan Quân Tề bên cạnh còn sáng đèn.

Nghĩ một lúc, hắn vào bếp lấy một túi ốc xào rồi chạy sang gõ cửa sổ thư phòng của cậu.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play