Về đến nhà, đầu tiên Lư Hủ đi tìm trưởng thôn để báo tin trên trấn thu mua lương thực. Khi trưởng thôn nghe xong, ông ấy có hơi lo lắng, nói đã biết. Thu mua lương thực là chuyện nhỏ, ông chỉ sợ lại phải đi tòng quân.
Sau đó hắn lại về nhà, Lạp Nguyệt và Nhan Văn Trinh đang ở sân nhà hắn ăn kẹo trông cá.
Mà em trai hắn - Lư Chu cầm kéo loay hoay làm cá, mổ bụng, rửa sạch, lòng ruột thì ném cho gà.
Thấy hắn về, cậu bé rất không tán thành nói với hắn: "Anh, cá này sông có, em cũng biết câu, không cần phải mua."
Đúng! Một ngày tóm được hai con đã là hên rồi.
Lư Hủ lười đôi co với cậu nhóc, xoa đầu cậu một hồi: "Biết vì sao chỉ có mình em không có kẹo không? Vì em làm người ta ghét đó."
Lư Chu không biết nên nói gì: "..."
Rồi cậu bé bĩu môi bảo: "Đó là anh Quân Tề cho em, nhưng em không lấy."
Nhưng anh trai không nghe cậu giải thích, đã dẫn Lạp Nguyệt và Văn Trinh đi bắt ốc.
Thấy vậy Lư Chu buồn bực trong lòng, hầy...
Lư Hủ dẫn hai đứa nhỏ ra suối bắt ốc, không lâu sau Tiểu Mãn nhà chú tư, Tiểu Vũ nhà chú ba cũng dẫn Lư Phúc ra suối chơi. Tiểu Vũ tám tuổi, Tiểu Mãn bảy tuổi, Lư Phúc nhỏ hơn Lạp Nguyệt hai tháng, mới năm tuổi. Mấy đứa nhỏ chưa đến tuổi lao động, ngày ngày vô tư chơi đùa cùng nhau.
Nhưng tụi nhỏ vẫn có chút sức lực. Thế nên Lư Hủ ngồi bên cạnh con suối, bắt đầu chỉ huy mấy đứa nhỏ bắt ốc. Dáng vẻ hắn ung dung, nói mấy lời dụ dỗ trẻ nhỏ: "Ai bắt được nhiều nhất thì mai anh mua kẹo cho người đó ăn."
Vừa nói hắn vừa xoa một bên vai. Do vai phải của hắn bị trầy da nên giờ cử động có hơi đau, chẳng biết Nhan Quân Tề thế nào.
Bỗng Lạp Nguyệt bưng một nắm ốc bỏ vào giỏ bên chân Lư Hủ, xong rồi con bé ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, tò mò hỏi hắn: "Anh bị đau vai ạ?"
Xoa xoa búi tóc nhỏ của cô bé, hắn đáp: "Không sao. Anh nghỉ một lát là khỏi."
Nhìn em gái của hắn đáng yêu thật đó! Rất biết quan tâm anh mình có thoải mái hay không. Rồi nhìn sang Nhan Văn Trinh, hắn nghĩ thầm, cái thằng nhóc ngốc này, không biết quan tâm anh ruột của mình. Hễ bắt được con ốc nào lớn, nhóc ấy lại hí hửng nhét cho Lạp Nguyệt.
Lư Hủ say sưa nhìn khung cảnh sinh hoạt trước mắt.
Mãi đến khi mặt trời bắt đầu lặn, Lư Hủ mới xách nửa giỏ ốc về nhà. Hắn để Nhan Văn Trinh chơi cùng Lạp Nguyệt, rồi lần lượt đưa từng đứa trẻ về nhà.
Đời trước nhà họ Lư có bốn anh em, tên ghép lại thành Cát Tường Như Ý, ở giữa còn có một cô con gái, đã gả cô ấy sang làng bên.
Nhà cũ họ Lư nằm ở giữa làng. Ở phía đông của ngôi nhà là một khoảng sân đất rộng rãi, chắc chắn. Anh cả Lư Cát và anh ba Lư Hữu đều cưới vợ ở đây. Đến khi anh tư Lư Dư chuẩn bị cưới vợ, nhà đã chật chội, hai anh lớn bàn nhau chia nhà, nhường lại cho em trai vì còn nhỏ chưa có tiền. Do đó đất được chia làm sáu phần, bố mẹ và bốn anh em mỗi người một phần. Anh hai Lư Khánh thì đi lính từ năm mười lăm tuổi nên phần đất của anh để lại cho bố mẹ. Sau đó ba anh em cùng trồng trọt, thu hoạch rồi bán lấy tiền đưa cho bố mẹ.
Hai anh lớn không lấy gì ngoài đất, Lư Dư chủ động xin bố mẹ ở cùng để phụng dưỡng. Vì vậy hiện tại ông bà của Lư Hủ vẫn đang sống ở nhà cũ.
Tóm lại thì gia đình nhà họ Lư khá hòa thuận.
Khi nghe tin Lư Cát chết bất đắc kỳ tử, bà Lư đổ bệnh, nằm liệt giường hơn một tháng không khỏi. Mà gia đình giấu thêm chuyện Lư Hủ bị bệnh, họ sợ bà ấy không chịu nổi.
Lư Hủ cũng không muốn đến đó. Nguyên nhân chủ yếu là hắn vẫn còn cảm thấy ngại ngùng. Mặt khác nó khiến hắn nhớ đến bà nội. Người bà đã từng cầm gậy đuổi chó, từng xua ngỗng, từng mắng bố hắn không ra gì, và cũng từng an ủi hắn chuyện học hành. Bà nói với hắn, cháu học không giỏi có sao đâu chứ, vì ba đời nhà mình cũng đâu có học giỏi.
Mới vừa vào cửa Tiểu Mãn đã gọi hai tiếng ông nội, thình lình kéo dòng suy nghĩ đang bay xa của Lư Hủ trở về.
Ông nội - Lư Ngũ Trụ đang chẻ củi trong sân, một chân của ông bị thương từ vài năm trước nên đi lại hơi khập khiễng. Không muốn ra ngoài bị người khác chê cười, vì vậy ông ấy đành ở nhà đan lát và chẻ củi. Tuy vóc dáng ông không cao lại gầy gò, nhưng đổi lại ông rất khỏe mạnh, sức lực cũng tốt. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Ở nhà, ông đan những chiếc giỏ lớn bằng dây mây già, chúng vừa đẹp đẽ vuông vức, vừa cực kỳ bền chắc. Nên có thể dùng để đựng lương thực, vận chuyển đá xây nhà mà không sợ bị hỏng. Thậm chí củi ông chẻ cũng rất đều, cứ như đã được đo đạc cẩn thận, xếp ngay ngắn bên tường.
Thấy họ đến, ông đặt rìu xuống, bảo mấy đứa nhỏ tự chơi rồi mím chặt môi, khập khiễng bước về phía Lư Hủ. Ông nắm lấy vai Lư Hủ như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, chỉ lẩm bẩm vài tiếng rồi vỗ vai hắn: "Phải sống tốt, phải sống thật tốt."
Bỗng Lư Hủ chợt nhớ đến ông nội mình.
Ông nội hắn cũng ít nói, cả ngày ông ấy chỉ chú tâm vào việc nấu nướng. Khi đi làm cỗ, nếu được cho thịt, ông sẽ mang về nhà hầm trong nồi, đợi hắn và chị họ đi học về rồi chia cho bọn họ ăn.
Sau này hắn ở nội trú và chị họ đi xa học đại học, mà mãi đến cuối tuần hắn mới về nhà. Thế mà ông nội hắn vẫn đúng giờ ra đầu làng đón người, xách cặp sách cho hắn rồi dẫn hắn đến siêu thị nhỏ trong làng.
Nhìn kỹ có thể thấy được hai người ông của hắn không giống nhau về ngoại hình, nhưng đôi mắt lại rất giống.
Vai phải của Lư Hủ vốn đã trầy xước, nay lại bị ông nội vỗ mạnh đến mức đau nhói. Hắn suýt rơi nước mắt, nhưng lặng lẽ kìm lại. Trong lòng hắn lại trào dâng cảm xúc chua xót, hắn mím môi, rầu rĩ gật đầu.
Lư Ngũ Trụ lại vỗ lưng hắn, lần này nhẹ nhàng hơn: "Vào nhà thăm bà đi."
Nghe ông nói vậy, Lư Hủ bèn “ừm” một tiếng rồi vén rèm bước vào nhà.
Bà nội hắn đang nằm mê man trên giường, nghe tiếng động liền mở mắt. Nhìn thấy người đến là hắn, bà lẩm bẩm gọi "nhóc Hủ" rồi chống tay ngồi dậy.
Lư Hủ vừa mới ngồi xuống bên cạnh, bà đã nắm chặt lấy tay hắn mà khóc, miệng kêu ai oán: "Đứa nhỏ số khổ của bà."
Nhưng hắn không biết bà đang nói hắn hay là bố của hắn.
Rồi nghĩ đến việc hồi còn trẻ, bà nội đã mất một đứa con gái do chết non, đứa con trai thứ hai chết trận, và giờ thằng con lớn lại đột tử nơi xứ người. Vì vậy, người có số phận đáng thương không phải là chính bà ấy hay sao.
Bà ngậm đắng nuốt cay dưỡng dục con mình. Vậy mà tuổi chưa được sáu mươi đã mất đi ba đứa.
Ngay cả cháu trai lớn này cũng bị đổi hồn…
Cúi đầu nhìn đôi bàn tay đương nắm chặt tay mình, Lư Hủ thấy chúng gầy guộc và nhăn nheo. Bởi vì quanh năm làm ruộng, tay của bà ấy không chai sạn cũng có đầy vết thương nhỏ, đến cả vân tay cũng mờ hết rồi.
Thực hiện: Clitus x T Y T
Vừa xoa tay bà, Lư Hủ vừa hắng giọng an ủi: "Đều qua hết rồi bà ơi… Cháu lớn rồi, có thể kiếm tiền nuôi gia đình mà. Thế nên bà cứ chăm sóc bản thân thật tốt, giữ gìn sức khỏe nhé bà."
Đúng lúc này, thím tư bưng nước vào, cũng khuyên nhủ: "Phải đấy mẹ, phải giữ gìn sức khỏe, đừng để các con phải lo lắng nữa."
Nghe mấy lời như vậy, bà cụ mới chịu lau nước mắt, nhưng khuôn mặt vẫn tràn đầy vẻ bi thương.
Cảm thấy không đành lòng, Lư Hủ phải chuyển chủ đề: "Thím tư, nhà mình còn nhiều lương thực không? Ở bến tàu trong trấn có người muốn mua, một thạch năm ngàn đồng. Đậu thóc, cũ mới gì họ đều mua hết."
Thím tư giật mình: "Có có, nhà mình còn khá nhiều."
Mấy năm nay giá lương thực tăng liên tục, nhà nào cũng tích trữ chờ tăng giá, nhưng trả nhiều thế này thì vượt xa giá thị trường rồi!
Rồi Lư Hủ nói: "Vậy thím để dành đủ lương thực đến vụ hè, thu dọn rồi bảo Lư Hiên mai chở ra bến bán."
Thím tư đáp lời, vội vàng đi xem lương thực.
Lư Hủ không ở lại lâu, gọi Tiểu Vũ và Lư Phúc đến nhà chú ba.
Nhà chú ba thì hơi xa hơn một chút.
Nhưng thím ba còn tích cực hơn thím tư, bà ấy muốn mua trâu.
Chú ba với thím ba cũng siêng năng, còn có người con trai cả Lư Huy cũng lớn rồi. Tuy cậu ấy mới mười lăm, mười sáu tuổi, nhưng cậu đã giỏi hơn bao người trưởng thành. Cậu làm cỏ bón phân ở ngoài đồng cả ngày. Mà thím ba muốn xây nhà cưới vợ cho con, cho nên họ đã khai hoang năm mẫu đất ở ven làng. Vì vậy nếu có trâu thì Lư Huy sẽ đỡ vất vả hơn.
Nhà thím ấy vốn có một con trâu già, sau nó chết nên tính mua con khác. Ai ngờ đúng lúc có chiến tranh, không những giá trâu tăng vọt, mà phần lớn bị đem đi vận chuyển lương thảo. Và tuy bà ấy đã dành dụm mấy năm, nhưng mỗi lần thấy sắp mua được nghé con lại bỏ lỡ mất. Hơn nữa lúc bố Lư Hủ mất, “Lư Hủ” không có đủ tiền nên đã vay tiền nhà chú ba nhiều nhất.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Vì thế, khi nghe nói giá lương thực tăng cao, người vui nhất chính là bà. Mà sắp đến vụ hè nên cứ ăn uống tiết kiệm một chút, thêm rau dại đậu đỗ chắc vừa đủ sống qua ngày được.
"Sáng mai để thím bảo Tiểu Huy kéo xe bò sang nhà chú tư gọi Tiểu Hiên."
"Vâng."
Nhà chú ba có chiếc xe bò cũ, chở thóc được.
Cuối cùng Lư Hủ chào tạm biệt nhà thím ba. Cậu em họ Lư Huy vẫn chưa về mà vẫn đang ở đồng ruộng. Hắn lại lắc đầu ngao ngán, thôi thì cứ lo bán ốc xào của mình đi vậy.
Về đến nhà, hắn thấy Nguyên Mạn Nương đã hái được một rổ rau dại, đang phơi rau lên dây. Còn thằng út Lư Duệ nằm sấp bên rổ, nhét rau dại vào miệng ăn.
Tức thì, Lư Hủ bế thằng bé sang một bên, nói: “Ăn được không mà bỏ vào mồm?” Hắn vừa lau vết bẩn quanh miệng bé út, vừa lấy mấy cọng rau dại khỏi tay bé út. Nhưng hắn làm vậy khiến thằng út không vui, nó khóc ré lên.
Nguyên Mạn Nương nghe thấy tiếng khóc, quay qua thấy hắn đã về, nàng liền vỗ vỗ bụi trên người, chuẩn bị nấu cơm: "Hủ Nhi, cá kia không tươi nữa rồi, mình hấp hay nấu canh ăn đây?"
Lư Hủ trả lời nàng ấy: "Không cần đâu ạ, để con làm cho."
Nguyên Mạn Nương hỏi tiếp: "Nhưng mà cá không phải để bán sao?"
Nghe vậy Lư Hủ lắc đầu, bảo với nàng: "Không bán, để nhà mình ăn."
Rồi Nguyên Mạn Nương gật đầu: "Ừ."
Thấy Lư Hủ vào bếp, nàng cũng theo vài bước nhưng rồi dừng lại, gãi đầu. Nàng vẫn chưa tìm được cơ hội hỏi Lư Hủ ốc có bán được hay không.
Nàng bối rối cậy móng tay, tiếp tục phơi rau. Đến khi nhìn thấy Lư Hủ đang bận rộn trong bếp, nàng bèn xách rổ rồi dắt Lư Duệ ra sông rửa.
Gần đến bữa tối, các bà nội trợ đều đang vo gạo rửa rau bên suối, thấy Nguyên Mạn Nương dẫn con đến, bèn nhao nhao hỏi nàng: "Mạn Nương, nhà cô hôm qua nấu gì thế, thơm nức mũi luôn?"
Nguyên Mạn Nương hiền hòa đáp: "Hủ Nhi nhà tôi nấu ốc đấy."
Chị Tô chợt hỏi nàng: "Nấu ốc?"
"Chị không biết chứ! Thằng nhóc Hủ định đi bán ốc đồng đó. Hôm qua, nó còn dẫn một đám nhỏ đi mò cho nó. Nhị Oa nhà tôi cũng đi đấy! Mà đến giờ vẫn chưa thấy hình dạng món ăn nó ra sao." Mẹ Nhị Oa vừa rửa rau vừa nói với giọng chua chát.
Thấy vậy bà Ba nhà bên cũng nói thêm: "Sáng nay tôi thấy nhóc Hủ cõng cái gùi đi ra ngoài, có phải đi bán ốc không?"
Dẫu Nguyên Mạn Nương cảm thấy khá tự hào, nhưng nàng đã quen sống khiêm tốn rồi. Vì vậy nàng chỉ dè dặt bảo: "Vâng, sáng sớm đã đi chợ bán rồi."
Tức thì, mẹ của Nhị Oa tỏ vẻ khinh bỉ trong lòng. Ở đây, ai chẳng biết ốc là để cho vịt ăn, ai lại bỏ tiền ra mua chứ?
Mẹ Nhị Oa hỏi nàng: "Có bán được không đấy?"
Không hiểu sao nghe nàng ta hỏi vậy, Nguyên Mạn thấy hơi bực mình, trả lời: "Sao lại không bán được? Tôi thấy ăn ngon lắm! Ăn còn ngon hơn cả thịt."
Nhưng mấy người kia nghe vậy liền cười.
"Cô còn biết giận dỗi khi bị tôi trêu cơ đấy!" Mẹ Nhị Oa cười lớn: "Chúng ta chưa được ăn thịt mấy bữa nên không biết, nhưng nhóc Hủ là đứa con có hiếu. Sau này thịt không thiếu, Mạn Nương may mắn lắm đấy."
Vẻ mặt mọi người trong nháy mắt liền trở nên kỳ lạ.
Đều là hàng xóm nhiều năm, có chuyện gì mà bọn họ không biết?
Tuy Lư Hủ hiếu thuận, nhưng người hắn hiếu thuận đều là bố mẹ ruột. Chứ làm gì đến lượt người mẹ kế như Nguyên Mạn Nương. Ai mà không biết nhiều năm như thế rồi, nhưng Lư Hủ vẫn chưa từng gọi nàng một tiếng mẹ.
Nếu đây là quãng thời gian trước kia, ắt hẳn Nguyên Mạn Nương sẽ tức giận, nhưng hai ngày nay Lư Hủ và nàng đã thân thiết hơn nhiều.
Rất rõ ràng, Mẹ Nhị Oa cố ý làm khó nàng. Mà nàng nhất thời không hiểu những lời ấy. Dẫu chúng không dễ nghe, nhưng nàng ngẫm nghĩ lại cũng cảm thấy nó có lý.
Thế rồi nàng nói: "Cái gì mà thịt với chả không thịt? Chỉ cần bọn trẻ không bệnh tật gì, sau này thuận buồm xuôi gió lập gia đình, cũng coi như tôi không phụ lòng bố chúng nó."
Mà nghe vậy, mẹ Nhị Oa giật giật khóe miệng. Người đàn bà đó vẩy rau rồi đứng dậy, nghĩ thầm ông cả Lư đã chết rồi, cô ta còn diễn cho ai xem nữa? Sắp không có cơm ăn, nói chi đến thịt...
Mẹ Nhị Oa nhăn mũi, đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm: "Mùi gì mà thơm vậy?"
Bà Ba cũng hỏi: "Mạn Nương à, có phải thằng Hủ nhà cô lại đang nấu ốc không?"
Nhưng Nguyên Mạn Nương lại lắc đầu, nói với họ: "Không, Hủ Nhi đang ở nhà nấu cá mà."
Mẹ Nhị Oa: "..."