Ban đêm luôn là thời điểm tốt nhất để động tình, huống chi, Thái Tử điện hạ cao cao tại thượng, lần đầu tiên động tâm trong cuộc đời. Hắn nhận ra rằng hắn muốn giữ người này ở bên mình.
Bọn họ tuân thủ lễ phép, Kỳ Trấn tất nhiên không cần tự chuốc khổ.
Khi Kỳ Trấn bước vào, Lâm Thủ Yến không có động tĩnh gì.
Đợi một lúc, Lâm Thủ Yến vẫn không có động tĩnh gì.
Kỳ Trấn nghĩ, người này lúc trước thuần thục như vậy, lúc này sao còn chưa tới quyến rũ cô?
Lâm Thủ Yến gần như sắp ngủ rồi.
Kỳ Trấn muộn màng nhận ra.
Lâm Thủ Yến là một tên ngốc,
Tên ngốc thì không hiểu được tình yêu.
Kỳ Trấn trước đây còn cảm thấy cậu quyến rũ mình.
Thật là ngu ngốc.
Kỳ Trấn quay sang nhìn cậu, phát hiện cậu đang mặc quần áo.
“Sao không cởi quần áo?”
Tiểu ngốc lập tức bừng tỉnh, mỉm cười nhìn hắn, “Yến Yến còn chưa có muốn ngủ đâu.” Sau đó nhanh nhẹn mà cởi ra quần áo của mình, nằm cách hắn “tám thước”.
“Không lạnh?”
Ở giữa đều lọt gió.
“……”
Lạnh!
Lâm Thủ Yến lập tức lăn đến bên người Kỳ Trấn.
Quả nhiên, giả ngốc cũng phải trả giá.
“Thái Tử ca ca, cái giường này của ngươi thật thoải mái.”
Kỳ Trấn biểu tình vi diệu, như hiểu ra gì đó, “Thích giường của cô?”
“Ừm……” Lúc sau trên người ấm hơn, Lâm Thủ Yến liền thấy buồn ngủ, “Vừa mềm lại vừa thơm, ai mà không thích.”
Kỳ Trấn có chút bực mình, “Ngươi thật là…… thiếu đánh.”
Lâm Thủ Yến giương mắt, đầu óc hôn mê có chút quá tải, không biết tại sao mình lại thiếu đánh. Cậu ôm lấy eo Kỳ Trấn, áp vào người hắn một cách thuần thục.
“Thái Tử ca ca muốn giáo huấn ta như thế nào? Là muốn đánh mông sao? Có thể đánh mông, nhưng không được đuổi ta ra ngoài đâu.”
Kỳ Trấn bất đắc dĩ, trong đêm tối, biểu tình có chút phức tạp.
Hắn cảm thấy Thát tử phi của mình rất mất mặt, cũng cảm thấy chính mình rất mất mặt. Thế nhưng hắn thích tên ngốc này, người quan tâm đến giường của hắn hơn là quan tâm hắn.
Kỳ Trấn nghiêng người, nhéo mạnh vào cái mông đầy đặn của cậu hai lần như muốn trút giận. Cảm giác chạm vào rất dễ chịu, giống như đêm đó.
Lâm Thủ Yến hét lên một tiếng, cơn buồn ngủ rút đi phân nửa, “Thái Tử ca ca, ngươi làm gì thế?”
Kỳ Trấn nhắm mắt, lạnh lùng nói, “Ngủ đi.”
Lâm Thủ Yến nhắm mắt, vẫn là cảm thấy không an tâm, “Ca ca, ngươi có thể bỏ tay ra không? Ngươi như vậy, ta rất khó chịu.”
Đáng sợ quá!
Sợ bị nhéo tỉnh.
Kỳ Trấn mở mắt ra, nhìn cậu, nói, “Phóng đãng.”
Lâm Thủ Yến: “???”
Lâm Thủ Yến nhanh chóng biết được Kỳ Trấn hiểu lầm rồi.
Lâm Thủ Yến thầm nói trong lòng, nếu không phải ngươi hôn ta xong rồi ném ta qua một bên thì bây giờ còn phóng đãng hơn nữa.
“Ngày mai cô gọi người đem đồ vật của ngươi dọn qua đây. Về sau không có cô đi cùng, không được bước ra khỏi cái sân này.”
Nơi cấm túc chuyển từ Tây Uyển sang cái viện này sao?
“Vậy ca ca có thể không ra ngoài được không?”
“Vì sao? ”
“Thái Tử ca ca đẹp trai như vậy, thông minh như vậy, lợi hại như vậy, ra ngoài nhất định sẽ bị người khác chú ý! Lỡ như bị cướp đi thì sao? Ai sẽ mua kẹo cho Yến Yến?”
“Cô đi ra ngoài một chuyến, là có thể bị người khác chú ý, cướp đi luôn sao? "
Lâm Thủ Yến nghiêm túc gật đầu.
Còn không phải sao!
Trong sách, người muốn bò lên giường ngươi, không phải một đoàn người thì cũng phải một núi người.
“Mẹ nói, Thái Tử ca ca về sau sẽ có thật nhiều nương tử xinh đẹp, kêu ta không được gây sự cho ngươi. Yến Yến không nghe. Thái Tử ca ca nếu muốn Yến Yến không ra khỏi cửa, vậy ca ca cũng không thể đi ra ngoài. Như vậy mới công bằng! Đương nhiên, Thái Tử ca ca cũng không thể nhìn cô nương xinh đẹp khác, Yến Yến cũng không thua kém bọn họ”
Kỳ Trấn cảm thấy thú vị, cười nhẹ hai tiếng.
Đúng thật không kém, nhưng Kỳ Trấn càng muốn hỏi, “Chỗ nào không kém? Thân thể nhỏ nhắn này của ngươi làm sao so được với nữ tử?”
Khuôn mặt của Kỳ Trấn có thể nói là cực kỳ đẹp trai, khi hắn mỉm cười nói chuyện với cậu, những suy nghĩ vừa biến mất trong lòng Lâm Thủ Yến, lại quay lại rồi.
Thật muốn ăn hắn!
"Không phải bọn họ chỉ nhiều hơn Yến Nhan ở phía trên hai phần sao? Yến Yến ở phía dưới nhiều hơn bọn họ hai phần, ngang nhau!"
Kỳ Trấn nghẹn lời, “Câm miệng đi.”
Lâm Thủ Yến không ngậm miệng.
Cậu ôm lên cổ Kỳ Trấn, trên mặt giả bộ vô tội, ý nghĩ thì xấu xa.
“Thái Tử ca ca chúng ta nhìn thử xem? Nhìn xem Yến Yến có hai phần hay không. Có điều, phải trao đổi, Yến Yến muốn ôm chân thứ ba của Thái Tử ca ca thật lâu. Chân ở đâu? Cho Yến Yến xem đi ~”
Kỳ Trấn cảm thấy bực bội, nhéo cậu lần nữa.
"Về sau, ban ngày ngươi không được phép nói những lời như vậy với cô ở bên ngoài!"
Gằn từng chữ một, giả vờ bình tĩnh.
Trên mặt hắn làm như không có gì, nhưng lòng bàn tay áp vào da của Lâm Thủ Yến lại cực kỳ nóng, giọng nói khàn đặc đã bán đứng sự nhận lại cực khổ mới có được của hắn.
“Ồ……” Tiểu ngốc rụt rụt cổ, tựa hồ có chút sợ hãi, kỳ thật là ỷ vào Kỳ Trấn là một chính nhân quân tử, sẽ không phạt cậu, được một tấc lại muốn tiến một thước, “Vậy hiện tại có thể nói đi?”
“……”
Tiểu ngốc cẩn thận hỏi: “Có đổi hay không ?”
Kỳ Trấn chán nản, “Không đổi!”
“Vì sao chứ? Ca ca ngươi không muốn trao đổi với ta là đã thích tiểu thư nào rồi hay sao? Hay là… Nàng có nhiều hơn hai phần sao? Cho nên ngươi không cần Yến Yến?”
Kỳ Trấn nhắm mắt, tận lực muốn bình tĩnh lại, nhưng vẫn không làm được.
“Đổi.”
Hắn có chút vội vàng mà đem người kéo vào trong lòng ngực mình.
“Cô hiện tại liền cho ngươi ôm chân.”
Lâm Thủ Yến kinh hãi nhìn Kỳ Trấn, trong lòng có chút hưng phấn chờ mong.
Kỳ Trấn cúi người, cắn một cái lên môi cậu.
Thanh âm nóng bỏng gợi cảm muốn đòi mạng.
“Ôm chắc.”
-
Lâm Thủ Yến nghi ngờ rằng hệ thống đã gửi 30 Terabyte cho Kỳ Trấn.
Cậu cảm giác như mình vừa bị ném lên không trung, một lúc sau mới rơi xuống đất. Một lúc sau ý thức dần quay trở lại, Kỳ Trấn che lại miệng cậu lại, đỏ mắt bảo cậu im miệng. Hỏi cậu có biết xấu hổ không, có liêm sỉ hay không?
Chuyện này Lâm Thủ Yến làm sao kiểm soát được?
Nhưng cậu cũng không thể vô duyên vô cớ bị chụp cái mũ ấy được, rõ ràng Kỳ Tấn cũng rất thích mà.
Cậu liền hỏi: “Ca ca, liêm sỉ là cái gì? ”
Tên ngốc, không sợ chết !
Kỳ Trấn trầm mặc.
Không che được thanh âm của tiểu ngốc, liền dùng miệng chặn lại.
Đến cuối cùng, chiếc giường ấy không dùng để ngủ và đã bị thay lúc nửa đêm.
Ngày hôm sau, thời điểm Lâm Thủ Yến tỉnh lại, Kỳ Trấn đang mặc quần áo.
Đẹp trai thật sự.
Kỳ Trấn thấy ánh mắt cậu nhìn qua, nói: “Cô đã phân phó bọn họ sau giờ Ngọ dọn đồ qua.”
Lâm Thủ Yến ngẩn ra.
Cậu không thể dọn qua đây được.
Cái viện này đều là tâm phúc của Kỳ Trấn, mấy người này làm sao dám ngoại hình với cậu.
“Yến Yến không dọn.”
“Vì sao?”
“Thái Tử ca ca khi dễ người, Yến Yến không để ý ngươi.”
Từ Phúc Toàn ở bên cạnh cả kinh thiếu chút nữa quăng luôn đồ vật trong tay. Hắn vội vàng nhìn phía Thái Tử. Thái Tử chỉ là nhàn nhạt từ chối, “Cần phải dọn.”
“Thái Tử ca ca không nói lý!”
“Nói lý gì với đồ ngốc?”
“……”
Một lần nữa thất bại vì thân phận tên ngốc!
Đáng ghét!
Từ Phúc Toàn nhịn cười, nhìn tiểu Thái Tử Phi hầm hừ mà trở mình, đỡ cậu dậy. Cũng không biết có phải động tác mạnh hay là chạm đến chỗ nào rồi, “A” một tiếng.
Thái Tử tiến lên, cúi người, “Đau sao?”
Tiểu ngốc càu nhàu nhắc mãi hắn khi dễ người, không chịu cho Thái Tử xem. Thái Tử cũng không ép, phân phó thị nữ đang đợi trong phòng mua thêm hai bộ quần áo cho tiểu ngốc, trước khi ra ngoài, hắn thấp giọng nói.
"Người tên Hải Đường bên cạnh Lâm Thủ Yến không cần đi cùng."
Từ Phúc Toàn khom người, "Dạ vâng.”