Lâm Thủ Yến bị bắt dọn tới viện của Kỳ Trấn.
Một giây trước khi vào, cậu còn cò kè mặc cả. Tiên sinh lễ nghi có thể không tới đây hay không?
Kỳ trấn mặt vô biểu tình, cự tuyệt, “Không thể.”
Lâm Thủ Yến chán nản, hơn nữa mông lại đau, trốn Kỳ Trấn hai ba ngày không chịu để ý.
Năm mới gần tới, Kỳ Trấn bận rộn với công việc, người ra vào Đông cung cũng ngày càng nhiều. Mỗi lần có nhân vật lớn đến, Từ Phúc Toàn liền sẽ lôi kéo cậu đi chỗ khác.
Bởi vậy, phải đến ngày thứ ba, Kỳ Trấn mới phát hiện tiểu ngốc này đang trốn tránh mình. Vậy nên, trên đường hồi cung đã ghé mua điểm tâm và một con đại bàng gỗ.
Kết quả khi hồi cung, lại nhìn thấy tiểu ngốc đang chơi vui vẻ với người khác.
Người đến là công tử của phủ Thượng Thư, dung mạo ưa nhìn, phong thái càng không thể chê.
Tiểu ngốc có vẻ thích người này, đem cả hộp đựng bảo bối dọn ra, vẻ mặt tươi cười mà chơi cùng người kia, còn ngồi dán vào nhau.
Vẻ mặt Kỳ Trấn trầm xuống, đôi mắt thâm thúy nhìn hai người họ, lộ ra hơi thở lạnh lùng.
Chu Tục Đông thấy hắn trở về, cười đứng dậy, trước hành lễ, mới nói: “Điện hạ, trước đây ta không để ý Thái Tử Phi vẫn là một đứa trẻ con thế này đấy, cũng nực cười thật.
Kỳ Trấn " Ừm" một tiếng.
Hắn cùng vị công tử này có giao tình không tồi, Từ Phúc Toàn mới không ngăn đón.
Kỳ Trấn bước đến chỗ tiểu ngốc, lấy khăn lau tay cho cậu rồi nhét hộp bánh qua, "Đi chơi đi."
Lâm Thủ Yến lưu luyến mà nhìn qua Chu Tục Đông.
Thật là một đối tượng ngoại tình hoàn hảo a!
Nếu không thể làm với hắn thì ít nhất cũng dẫn hắn đến cửa phòng chứ.
( Ý của bạn tiểu ngốc là nếu không ngủ được với bạn Chu được thì ít nhất cũng phải kéo bạn Chu đến của phòng ngủ của mình.)
Chu Tục Đông cười khổ nói: "Lần sau ta sẽ tới chơi với ngươi."
Tiểu ngốc cười vui vẻ, ôm hộp đồ ăn cùng ma ma bước đi.
Chu Tục Đông cười nói: "Điện hạ, hắn thật sự rất đáng yêu."
Kỳ Trấn vẻ mặt vô cảm: "Có chuyện gì sao?"
Chu Tục Đông vội vàng lấy trong ngực ra một lá thư, nói: “Việc điện hạ nhờ ta điều tra đã có kết quả. Quả thực có một người như vậy, có dan díu với hoàng đế bệ hạ, còn có một chân cùng Ngũ hoàng tử.”
Kỳ Trấn nhận lấy, đọc lướt qua rồi cất bức thư đi.
Chu Tục Đông và Kỳ Trấn trò chuyện một lúc về chuyện chính sự.
Chủ đề xoay vòng lại quay về tên ngốc nhỏ, Chu Tục Đông hỏi Kỳ Trân hắn có được mang tiểu ngốc ra ngoài chơi một chút không? Hắn ở kinh thành chơi đến thành thục, Kỳ trấn nếu không có thời gian, hắn có thể mang Lâm Thủ Yến đi ra ngoài chơi.
"Mới vừa rồi, Thái Tử Phi nói, ở Đông Cung đều chán đến hỏng rồi.”
Kỳ Trấn hơi rũ đôi mắt, “Hắn lần trước bị thương, không nên ra ngoài.”
Bị thương?
Sao lại bị thương?
Chu Tục Đông cười hắc hắc, ho nhẹ một tiếng, “Thái Tử Phi nói, hắn quá đáng thương. Miệng thù đau, còn phải làm ấm chăn cho điện hạ.”
Tay cầm trà của Kỳ Trấn cứng đờ, nhưng mau chóng ổn định , “Ngươi nghe hắn nói bậy.”
“Ta đương nhiên là không tin, nhưng hắn thật sự quá đáng yêu! Trước kia còn tưởng rằng chỉ là một túi da tốt, hiện tại cảm thấy, lại là mắt ta thiển cận. Ta còn chưa bao giờ gặp một người thú vị như vậy."
Được lắm, lần thứ ba.
Ánh mắt Kỳ Trấn hơi trầm xuống.
Thời điểm Chu Tục Đông cáo từ, tiểu ngốc tử không biết từ nơi nào chạy tới, ghé vào khung cửa lớn, lắp bắp nói, “Ca ca phải đi sao?”
Chu Tục Đông vui vẻ cười, “Lần sau tới xem ngươi!”
“Được!”
Chu Tục Đông khom mình hành lễ, “Điện hạ, ta cáo từ trước.”
Kỳ Trấn “Ừm” một tiếng, mặt lanh băng.
Hắn xoay người.
Tiểu ngốc cầm con đại bàng nhỏ chạy đến trước mặt, “Thái Tử ca ca, con đại bàng này chơi vui lắm! Cảm ơn Thái Tử ca ca!”
Ngày xưa nghe cái xưng hô này mềm mại lại ngọt ngào, hiện tại chỉ cảm thấy chói tai.
“Ai cũng đều là ca ca của ngươi?”
Tiểu ngốc tử ngẩn ra.
Kỳ Trấn sắc mặt lạnh lùng dữ tợn.
“Nếu còn gọi người khác là ca ca, ngươi liền không còn đồ chơi nữa.”
(Có ai đó mấy chap trước sau khi ngủ với người ta xong còn muốn giết ngươi ta cơ mà.)
Tiểu ngốc tử vội vàng đem con đại bàng giấu sau áo, cảm nhận được ngữ khí nghiêm túc của hắn, chắc là sắp tức giận hoặc là đã tức rồi.
Cậu tới gần, túm túm áo Kỳ Trấn.
“Thái Tử ca ca, ngươi đừng nóng giận. Yến Yến về sau không kêu người khác như vậy nữa……” Cậu ngẩng đầu, “Miệng Yến Yến cho ngươi cắn…… Yến Yến mới vừa ăn bánh xong, rất ngọt.”
Kỳ Trấn ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm cậu.
Đôi môi đỏ mọng dính một ít vụn bánh, ánh mắt trong veo phản chiếu khuôn mặt đen thui của hắn.
"Ngươi xin lỗi cô như vậy?"
"Ừm…… Yến Yến sẽ không kêu đau, nhưng ca ca nhẹ một chút.”
Ánh mắt Kỳ Trấn di chuyển xuống dưới, dừng lại trên đôi môi mềm mại đó.
Hắn rốt cuộc cũng ý thức được một vấn đề.
Liệu tên ngốc này có thể đáp lại tình cảm của mình không mới là điều quan trọng.
Bây giờ, nếu hắn không chủ động, không dạy dỗ. Chỉ sợ tiểu bảo bối này sẽ bị nhiều người để ý hơn, những kẻ đó sẽ giống như hắn, muốn đem người giấu đi.
Kỳ Trấn duỗi tay, nắm cằm cậu.
Không hiểu tình yêu cũng không sao.
Nhưng Lâm Thủ Yến phải biết, có những chuyện chỉ có thể làm với hắn và có những lời chỉ có thể nói với hắn thôi.
Phải dạy.
Từ Phúc Toàn sắc mặt sợ hãi lui ra ngoài, nội tâm cảm khái một câu.
Không hổ là tiểu ngốc!
Lá gan thật lớn!
Một giây trước khi đóng cửa, lão thấy Thái Tử mạnh mẽ mà ôn nhu nắm gáy Lâm Thủ Yến, hôn xuống.
Từ Phúc Toàn thầm nghĩ.
Vị Thái Tử Phi này, chỉ sợ là muốn danh xứng với thực.
( Danh xứng với thực: sống đúng với tên gọi.)
___
Lâm Thủ Yến mở ra một chân trời mới về Kỳ Trấn.
Người theo hệ khổ hạnh cũng có thể cực kỳ man rợ.
Phản ứng của cơ thể cậu sắp không theo kịp tốc độ và sức mạnh dữ dội của hắn rồi. Bị đâm vào giường và đào ra lần nữa. Các giác quan của cơ thể, làm xói mòn mọi dây thần kinh của cậu, chỉ có một chữ “sướng”.
Lâm Thủ Yến cảm thấy rằng sau khi quay trở lại, mình có thể ở góa cả đời cũng được.
Kỳ Trấn đúng là dùng năng lực kéo cao tiêu chuẩn bạn trai của cậu mà.
Thấy cậu học hành vất vả, Kỳ Trấn cho phép hôm nay nghỉ một buổi.
Lâm Thủ Yến mệt đến muốn chết, tranh thủ, “Ta nhớ năm trước đều không cần học.”
Kỳ Trấn nói: “Tưởng bở.”
Vì thế, ngày hôm sau Lâm Thủ Yến vẫn phải đi theo tiên sinh học lễ nghi.
Thực tế, quy củ trong cung kỳ thật đã học gần xong rồi. Hiện tại chỉ cần học những lễ nghi nào cần dùng vào trường hợp nào. Giả sử, trong một số dịp quan trọng, cần dùng đại lễ quỳ lạy. Một số tình huống hàng ngày sẽ tùy tiện hơn một chút.
Sau khi tiên sinh sắc mặt nghiêm túc giảng dạy xong, dừng lại một chút, nói: "Thái Tử Phi và Thái Tử điện hạ là quan hệ phu thê, thời điểm người ở bên ngoài, cũng phải cư xử theo lễ chế."
Lâm Thủ yến ngơ ngác gật đầu.
Hệ thống xông ra, 【 Ngươi còn chưa xong à? 】
Lâm Thủ Yến khóc không ra nước mắt, “Ta vất vả lắm mới tìm được một đối tượng phù hợp, vậy mà hắn lại không tới!”
【Không hoảng loạn. Yến tiệc giao thừa sắp đến rồi, ngươi nhất định sẽ vào cung.】
Tiến cung là có thể gặp được rất nhiều người.
【Đồ vật ngươi muốn, ta sẽ gửi cho Kỳ Trấn, đêm nay hắn sẽ có thể mơ thấy.】
“Hả? Lúc trước ngươi chưa gửi sao?”
【 Chưa.】
Chưa gửi mà đã làm cậu đến liệt nửa người rồi?
“Rút lại được không?”
【Chức năng này chưa được phát triển.】
“….”
“Điện hạ.” Tiên sinh lạnh giọng, “Không được thất thần.”
Lâm Thủ Yến hoàn hồn.
“Lời dạy vừa rồi đều nhớ kỹ chưa?”
“Nhớ kỹ.”
Lâm Thủ Yến đáp lại với tiên sinh.
Tiên sinh gật đầu, ho nhẹ một tiếng, khuôn mặt trở nên mất tự nhiên, “Như vậy kế tiếp, lão phu sẽ dạy người, lễ nghi khi không có người xung quanh.”
Lâm Thủ Yến thở dài một hơi.
Nghĩ thầm, sau khi trở về nhất định phải diễn vài bộ cổ trang, không thể lãng phí dáng vẻ học lễ nghi hiện tại!
Tuy nhiên, khi nghe, cảm thấy có gì đó không ổn.
Thái Tử Phi hầu hạ Thái Tử gắp tức ăn, hành lễ, mặc y phục, thêm nghiên mực, cậu biết, chuyện đó khá bình thường.
Nhưng khi thấy Thái Tử bước vào phòng cần ôm trước, cũng có thể hôn môi nếu cần thiết, là cái gì?
Cảm tạ vì nhận đồ của Điện hạ là đúng, nhưng hôn hắn để làm gì?
Lâm Thủ Yến hô to, “Hệ thống, ngươi mau nhìn! Lão già này coi ta như tên ngốc!”
Hệ thống giội một gáo nước lạnh:【Ngươi hiện tại chính là tên ngốc.】
Lâm Thủ Yến cười lạnh.
Trước kia lấy thân phận tên ngốc làm lá chắn.
Hiện tại bị thân phận tên ngốc giam cầm .