Kỳ Trấn không biết nói gì, cũng cảm thấy rất là đau đầu.

Hắn nên làm gì với tên ngốc này đây?

Hắn kéo Lâm Thủ Yến đến một ngõ nhỏ không người, tháo mặt nạ cậu xuống.

Quả nhiên là khóc rất thảm.

Kỳ Trấn không nỡ nhìn thẳng.

Trên mặt hắn lộ vẻ nhu hòa hiếm thấy, “Một nam nhân lại khóc thành như vậy, không biết xấu hổ sao? "

Tiểu ngốc bĩu môi, “A nương nói chỉ số thông minh của ta không bằng đứa bé tám tuổi, không phải là nam nhân, chỉ là đứa trẻ thôi.”

Kỳ Trấn nghẹn lại.

Lâm phu nhân thật biết dạy con

Kỳ Trấn nhịn không được nhìn hắn , “Cho ngươi mua đồ ăn vặt, không được khóc nữa .”

Kỳ Trấn lấy tiền cho vào túi gấm của cậu, “Cầm mua kẹo ăn.”

Lâm Thủ Yến có thể không muốn, nhưng tiểu ngốc nhất định sẽ muốn.

Tiểu ngốc lập tức nín khóc mỉm cười, đếm đếm trong túi, thật nhiều tiền!

Đeo mặt nạ lên, cậu vui vẻ bước ra ngoài. Như là hoàn toàn quên mất chuyện vừa rồi.

Kỳ Trấn chạy nhanh đuổi kịp, nhìn cậu mua mứt hoa quả, lại mua bánh đường.

Cái bánh đường kia đại khái ăn rất ngon, cậu mua rất nhiều, ăn một nửa rồi gói cẩn thận.

Kỳ Trấn nhìn hắn: “ Ăn no chưa?”

Tiểu ngốc lắc đầu nói: "Trở về đưa cho Hải Đường."

Kỳ Trấn khẽ cau mày. Hắn có phần ấn tượng với nha hoàn Hải Đường này. Lớn lên xinh đẹp, lại chăm chỉ làm việc. Nghe nói trước kia Lâm phu nhân cố ý để nàng làm nha hoàn thông phòng của Lâm Thủ Yến 

Tên ngốc đang định đi về phía trước.

Kỳ Trấn bắt lấy vai của cậu, đem người kéo trở về, “Ở đây ăn, ăn xong rồi đi. Không được mang về.”

“Vì sao?”

“Ngươi dám cầm tiền của cô đi lấy lòng nữ nhân khác, rất có bản lĩnh.”

“……”

Trước sau gì cũng phải hòa li, còn quản cái này sao?

Lâm Thủ Yến âm thầm trợn mắt, thành thật mở bánh đường ra, chậm rãi ăn.

Kỳ Trấn nhìn cậu ăn đến nỗi xuất thần. Cái miệng nhỏ màu anh đào há ra rồi mím lại, thỉnh thoảng chiếc lưỡi nhỏ vươn ra liếm lớp sương trên môi.

Kỳ Trấn nghĩ mặc dù Lâm Thủ Yến là một tên ngốc, nhưng  Lâm lão gia và Lâm phu nhân cũng có thể giúp cậu sắp xếp hôn sự ổn thỏa. Hơn nữa, Lâm Thủ Yến rất quan tâm người khác, vì vậy sinh hoạt phu thê vẫn luôn tốt đẹp.

Phu thê nhưng lại tôn trọng nhau như người ngoài. 

Đủ khó nghe, cũng đau lòng.

Kỳ Trấn giơ tay, tháo mặt nạ, vén mái tóc xõa của Lâm Thủ Yến ra sau tai.

Để cậu đi?

Hay giữ lại đây.

Tiểu ngốc ngước mắt lên, ánh mắt sáng ngời :"Thái Tử ca ca muốn ăn sao?”

Kỳ Trấn lắc đầu, tay vuốt ve tai cậu làm tiểu ngốc mẫn cảm run run, oán trách mà liếc hắn một cái.

Kỳ Trấn cảm thấy thú vị, lại gõ nhẹ vào chóp mũi.

Hắn rốt cuộc cũng nhận ra ——

Mình động tâm rồi.

Trong tình huống mà hắn thậm chí không thể tự bảo vệ mình, hắn lại tìm thấy người mà mình yêu, người không được thế gian bao dung như hắn, lại yêu rồi.

Hắn nên đối xử với cậu thế nào đây

Đẩy đi?

Hòa li?

Nhưng nước mắt của tiểu ngốc vừa rơi, mỗi một giọt đều làm hắn liên tiếp thất bại.

Sao lại khóc nhiều như thế?

Khóc đến nỗi làm người ta đau lòng.

Kỳ Trấn muốn tiếp tục con đường của mình, nhưng lại không thể buông tha tên ngốc này.

Nhất thời, cũng không biết ai mới là kẻ ngốc.

Có lẽ hắn có thể nuông chiều bản thân một chút, qua nhiều năm mệt mỏi, sao lại không thể giữ một người đáng yêu như vậy ở bên cạnh, đẩy cậu ra để nhìn cậu vui vẻ dỗ dành người khác sao?

Hắn là Thái Tử,

Cậu là Thái Tử Phi.

Bọn họ từng uống qua rượu hợp cẩn, đã bái đường, đã động phòng.

Hợp lễ pháp,

Theo lẽ thường hẳn là,

Điều hiển nhiên 

Kỳ Trấn hỏi cậu, “Không muốn viết thư hòa li nữa?”

Lâm Thủ Yến lắc đầu.

Kỳ Trấn chậm rãi nắm chặt tay Lâm Thủ Yến, khuôn mặt cũng trở nên ôn nhu.

Cứ như vậy đi.

Cũng may, người này là tên ngốc, chỉ cần cho kẹo, cho đồ ăn vặt là có thể giữ lại bên người.

Đôi mắt cậu đơn thuần trong sáng sẽ không nhìn người khác.

Chỉ cần hắn quan tâm hỏi han thì sẽ không bị người khác cướp đi.

Lâm Thủ Yến không biết Kỳ Trấn đang tự thuyết phục bản thân như vậy, chỉ biết mình còn chưa tìm được đối tượng ngoại tình, vẫn phải liếm hắn một chút, liền cười tủm tỉm nói.

“Cái bánh đường này ngon lắm! Thái Tử ca ca thật tốt! Thật hào phóng! Chờ Yến Yến già rồi, Yến Yến muốn cùng Thái Tử ca ca đi dạo phố nữa!”

“Đến lúc đó, chắc cô phải dán thông báo tìm người trên đường mất. ”

“Tại sao? ”

“Bởi vì Yến Yến là tên ngốc. ”

Lông mày tiểu ngốc nhăn lại, đấm nhẹ vào Kỳ Trấn : "Yến Yến đủ thông minh để tìm đường về. Ngươi mau nói, tiểu ngốc bảo bối rất đáng yêu! Nói đi ! Mau nói đi!

Chân mày Kỳ Trấn nhíu lại, kéo tay cậu.

Thấp giọng nói, “Làm càn.”

Tiểu ngốc lập tức sợ hãi.

Không thể không nói, nam chính đúng là nam chính, sắc mặt sa sầm, giọng nói trầm xuống thì đáng sợ hơn giáo viên chủ nhiệm gấp nhiều lần.

Kỳ Trấn đem nắm tay nhỏ của cậu mở ra, đặt tay mình vào trong. Vẻ mặt không đổi, nói: “Tiểu ngốc bảo bối rất đáng yêu. ”

Lâm Thủ Yến sững sờ tại chỗ.

Cảm xúc dâng trào, hơi thở và nhịp tim cũng hơi nhanh.

MMP

Cái giá trị nhan sắc này của Kỳ Trấn, cậu thích! Vậy mà hắn còn ghẹo người!

Lâm Thủ Yến chịu không nổi!

Cậu rất muốn cắn Kỳ Trấn một ngụm.

Tìm đối tượng thì để sau đi.

Hôm nay phải ăn Kỳ Trấn trước.

Lâm Thủ Yến tiến một bước, ngẩng đầu hôn lên môi Kỳ Trấn, “Đa tạ ca ca.”

--

“Rầm. ”

Ghế trong phòng bị đẩy ngã xuống.

Kỳ Trấn vừa hôn tiểu ngốc vừa bước vào trong phòng, căn bản không rảnh lo cái ghế bị đẩy.

Nụ hôn của Kỳ Trấn rất mãnh liệt, mang theo khí thế áp đảo, như muốn lấy lại thứ gì đó từ cậu.

Tiểu ngốc thở hổn hển, nói, “Thái Tử ca ca, ngươi cắn ta đau quá.”

Người trong lòng ngực mềm mại ấm áp, còn có mùi thơm ngọt nhẹ dễ ngửi.

Đầu ngón tay của Kỳ Trấn lướt qua môi Lâm Thủ Yến, rồi lại chậm rãi cọ xát. Một dòng điện xẹt qua, văng khắp nơi, khiến tiểu ngốc giật mình, thiếu chút nữa hôn lại hắn.

Con mẹ nó!

Kỳ Trấn đúng là gợi cảm quá rồi!

Đã dụ dỗ cậu rồi còn muốn chủ động nữa!

Kỳ Trấn cúi đầu xuống dưới.

Nụ hôn khiến người kia rên rỉ xin tha.

Kỳ Trấn buông cậu ra. Ngoại trừ tai và miệng hơi đỏ thì hắn không có gì bất thường. Trái lại, Lâm Thủ Yến đang nắm lấy vạt áo của Kỳ Trấn thở hổn hển, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt phủ đầy sương, phải hoàn toàn dựa vào Kỳ Trấn mới không bị ngã.

Năng lực học tập của Kỳ Trấn đúng là tiến bộ vượt bậc, chỉ hôn thôi cũng khiến người khác mặt đỏ tim loạn.

Cực phẩm chính là cực phẩm.

Những diễn viên mà cậu từng hôn đúng là rác rưởi!

Lời to rồi, lần xuyên thư này không lỗ chút nào.

Kỳ Trấn đem cậu đặt ở trên ghế, rũ mắt nhìn xuống.

Càng nhìn càng thấy không khống chế được bản thân.

“Cô còn có công vụ xử lý, buổi tối ngươi nghỉ ở đây. Thành thật chút, đừng lại câu dẫn cô.”

Lâm Thủ Yến lười cùng hắn tranh luận xem ai câu dẫn ai, thành thật gật đầu, cậu tựa vào cái bàn cạnh của sổ, tự chơi một lúc. Sau đó đi rửa mặt, bò lên trên giường lớn mềm mại.

Thoải mái quá!

Qua một hồi lâu, Kỳ Trấn sau khi tắm xong mới quay lại.

Hắn đứng ở mép giường, xốc lên chăn, nằm xuống.

Ngọn nến trong phòng bị dập tắt.

Lâm Thủ Yến mơ màng sắp ngủ, bỗng nhiên nghe được Kỳ Trấn hỏi mđồh,“sao hôm nay không cởi đồ? "

Lâm Thủ Yến giật mình một cái.

Bị dọa tỉnh.

--

Đôi lời của người dịch: Mấy hôm nay mải đọc truyện với phải đi học nên truyện ra hơi lâu. Với cả dạo này mình bị bí văn nên truyện sẽ không trơn tru lắm. Các bạn thông cảm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play