Con mèo trắng ấy dường như vô cùng lanh lợi, vừa nhìn thấy Liễu An Mộc liền thân mật cọ cọ vào mép giày cậu, còn không quên ngẩng cái đầu lông xù xù lên, "meo meo" kêu vài tiếng, ánh mắt xanh biếc trong veo như bầu trời đêm đầy sao.
Tuy trên người nó dính đầy bùn đất, lại còn vài chỗ trụi lông như vừa mới đánh nhau với con nào đó, nhưng mấy vết trầy ấy chẳng ảnh hưởng gì đến dáng vẻ xinh đẹp của nó. Đôi đồng tử như ngọc lục bảo tròn xoe ấy chăm chú nhìn Liễu An Mộc, gần như viết rõ chữ “manh” lên mặt.
Liễu An Mộc hơi cứng người lại, bàn tay đang cầm chìa khóa cũng rịn mồ hôi — phải nói là cậu có chút… thụ sủng nhược kinh.
Đời trước cậu gần như là cách ly hoàn toàn với thú cưng. Bất kể là loài gì, chỉ cần đến gần hắn trong phạm vi một mét, sẽ lập tức trở nên bồn chồn bất an. Có vài con nhát gan còn trực tiếp hoảng loạn đến mức mất kiểm soát. Vì vậy, Thích Thất thường chế giễu cậu: “Kiếp trước chắc là đồ tể giết heo, trên người sát khí nặng quá, chẳng con vật nào chịu nổi.”
Câu nói đó từng khiến cậu buồn bực hồi lâu. Sau này cậu còn lén bấm quẻ, muốn xem thử kiếp trước của mình có thực sự làm nghề đó không. Nhưng lần nào xem cũng xảy ra sự cố — nhẹ thì mai rùa nứt, nặng thì xà nhà bị sập. Như thể vận mệnh cố tình ngăn cản cậu khám phá quá khứ.
Có lẽ thấy cậu đứng im mãi không phản ứng, mèo trắng liền giơ bàn chân hồng hồng khẽ gãi gãi ống quần hắn, sau đó ngẩng đầu “meo” một tiếng đầy tò mò.
Tiếng mèo mềm như nhung rơi thẳng vào tim Liễu An Mộc. Cậu vươn tay, không chút do dự mà ôm lấy con mèo trắng mềm mại.
Nó ngoan ngoãn cuộn thành một cục lông trong lòng hắn, rồi lại ngẩng đầu, đưa chiếc lưỡi ẩm ướt liếm nhẹ qua yết hầu hắn.
“Meo.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT