Chương 1: Địa Phủ Hoàn Dương
Quảng trường Quỷ Dân hôm nay đặc biệt náo nhiệt, tụ tập không ít quỷ hồn vây xem. Ngay cả mấy quỷ sai đang làm công cũng tạm dừng nghỉ chân, đứng bên quan sát. Từ trong đám đông, tiếng bàn tán xôn xao truyền ra:
“Nghe nói chưa? Vô Thường uống say bắt nhầm người, địa phủ bèn tổ chức luôn giải đấu lôi đài này để tìm người chịu tội thay. Ai thắng sẽ được hoàn dương ngay tại chỗ đó!”
“Phi! Đẩy hết lỗi cho mấy kẻ làm công tạm thời, chẳng phải là kiếm người gánh tội thay cho mấy tên quỷ cấp trên à?”
“Có cả trăm người bị bắt sai, mà vé hoàn dương lại chỉ có một. Rõ ràng là đang lừa quỷ mà!”
“Thì còn làm gì được nữa? Quỷ chẳng có tiếng nói, cấp trên nói sao thì làm vậy thôi…”
“Không biết ai giành được hạng nhất nữa… Nghe nói nếu là quỷ sai đoạt giải, có thể trực tiếp hoàn dương luôn. Đúng là cơ hội một bước lên trời…”
Trên quảng trường treo đầy biểu ngữ rực rỡ, âm phong từng đợt lướt qua khiến cờ màu tung bay phần phật. Trên cao, năm chữ to “Hoàn Dương Tranh Bá Tái” hiện lên rõ mồn một.
Hai con điểu cốt cánh rộng bay qua không trung, miệng ngậm bảng hiệu phát tin:
“Còn lại 20 phút nữa là kết thúc trận cuối!”
Chính giữa quảng trường dựng một đài tỷ võ cao hai trượng, tiếng reo hò vang dậy. Trên đài, hai bóng người — một đen một trắng — đang giao đấu kịch liệt. Bạch y quỷ vừa đẹp đẽ, vừa ra chiêu hoa lệ; ngược lại, hắc y quỷ dần rơi vào thế hạ phong, cắn răng gắng gượng, vẫn chưa chịu lui.
Bạch y quỷ khẽ xoay cổ tay, vẽ ra kiếm hoa xinh đẹp. Một xâu đồng tiền theo tay cậu bay lượn giữa không trung, nhẹ nhàng như sương khói. Cậu “chậc” một tiếng đầy mất kiên nhẫn, đưa tay vén mái tóc dài phiền toái ra sau đầu, để lộ gương mặt thanh lãnh, tuấn tú đến kinh người.
Dưới đài lập tức bùng lên một tràng thét chói tai. Nhiều nữ quỷ đỏ mặt, ôm ngực lùi lại sau. Lôi đài diễn ra ba ngày ba đêm, bạch y quỷ này liên tiếp giữ vị trí lôi chủ, một trận thành danh ở địa phủ.
Hắc y quỷ vung lên chiếc gương đồng, miễn cưỡng đỡ kiếm hoa của đối thủ. Hắn nuốt xuống mùi máu tươi trong cổ họng, đôi mắt đỏ như máu gắt gao nhìn bạch y thiếu niên:
“Ngươi là đạo sĩ mà cũng tới tham gia tỷ thí? Như vậy quá không công bằng!”
Thiếu niên hơi chậm lại, nhếch khóe mắt:
“Câu này nói vậy mà nghe được à? Trong quy tắc đâu có cấm đạo sĩ tham dự?”
Cậu nói với giọng điệu kéo dài, cố ý nhấn nhá, khiến người nghe vừa bực vừa buồn cười.
Hắc y quỷ hừ lạnh. Nói về thực lực thì đúng là hắn đánh không lại tên tiểu đạo sĩ này. Đối phương có đủ pháp khí quý giá như Ngũ Đế tiền, chu kỳ xích phù, đế chung, đan triện… mỗi món đều là khắc tinh của tiểu quỷ. Cũng chẳng trách nổi đánh suốt ba ngày ba đêm mà tên kia vẫn cứ tinh thần sáng láng.
“Thôi, lão phu nhận thua.”
Hắc y quỷ chỉnh lại quần áo, thu hồi gương đồng, lại nhìn thiếu niên đang cầm kiếm sau lưng, ánh mắt hiếm khi hiện ra chút tán thưởng:
“Tiểu tử, ngươi thật chỉ là cấp bậc quỷ tướng sao? Với bản lĩnh này, làm Quỷ Vương cũng còn dư sức. Sao còn muốn đi dương gian chịu khổ?”
Bạch y thiếu niên nhẹ nhàng kéo kiếm ra trước ngực, lòng bàn tay lướt qua thân kiếm, khóe môi khẽ cong:
“Hư danh mà thôi, chẳng khác nào mây bay. Nếu ta thật muốn tranh quyền, mười đại quỷ thánh kia cũng đã đến lượt ta thay phiên rồi.”
“…” Hắc y quỷ vuốt chòm râu, ngừng một chút, cười lạnh: “Cuồng vọng đến mức này! Ngươi có tư chất làm Quỷ Vương thật đấy, nhưng muốn sánh ngang mười đại quỷ thánh thì còn thiếu nhiều lắm!”
Thiếu niên lười nghe tiếp, xoay người nhấc kiếm lên, kiếm quang chớp động, phóng thẳng tới mặt hắc y quỷ.
“Keng ——!”
Hắc y quỷ vội vàng giơ gương chắn đòn, rồi cấp tốc lui mấy bước đến sát mép lôi đài:
“Chậm đã! Ta đã nhận thua rồi, ngươi còn muốn gì nữa?!”
Thiếu niên ngẩng đầu, khẽ cười, đôi mắt đào hoa dài hẹp khơi lên ánh nhìn đầy nguy hiểm:
“Trên lôi đài, sinh tử có mệnh, ai nói nhận thua là xong?”
Hắc y quỷ chỉ cảm thấy sau lưng lạnh buốt. Nụ cười kia nhìn thì vô hại, nhưng với hắn lại chẳng khác gì bùa đòi mạng. Đường đường là Quỷ Vương chuyên lột da người, từng giết vô số oan hồn, nay lại bị tiểu tử choai choai này ép đến thế thua, thật sự khiến hắn phẫn nộ.
Thiếu niên lại nói, giọng điệu khách sáo nhưng chứa đầy uy hiếp:
“Tại hạ nghe nói tiền bối có một chiếc dù danh tiếng lừng lẫy, cán làm từ xương sống, khi mở ra có thể dẫn sấm sét trăm dặm, uy lực không nhỏ. Không biết tiền bối có thể nể mặt mà cho tiểu bối ta mở mang tầm mắt một chút?”
Hắc y quỷ nghiến chặt răng, hai nắm đấm run rẩy, nhưng lại hoàn toàn không làm gì được bạch y thiếu niên đang đứng kia như thể việc này chẳng liên quan đến cậu.
Thời gian trận cuối còn mười phút. Bạch y quỷ vẫn giữ phong thái ung dung, không ai nhìn ra cậu còn giấu bao nhiêu át chủ bài. Suốt từ đầu trận đến giờ, cậu chưa hề dùng toàn lực. Nếu cứ tiếp tục thế này, người thảm hại chỉ có thể là đối thủ mà thôi.
Thôi, đánh không lại, nhận thua vậy.
Hắc y quỷ híp mắt, lạnh lùng đánh giá thiếu niên đối diện.
Một lúc sau, hắn tung tay áo, quỷ khí màu xanh lơ tụ lại, hóa thành một chiếc dù xương phiếm lam quang. Không có dù vải, chỉ là khung xương trần trụi gồm 24 thanh xương sống — Sơn quỷ cốt dù.
Cốt dù chầm chậm bay về phía thiếu niên. Bạch y quỷ mũi chân điểm nhẹ, vạt áo tung bay. Cậu nhẹ nhàng xoay người, tay cầm lấy cán dù. Trong khoảnh khắc ấy, dù bật mở, quỷ khí bùng nổ, từ giữa các thanh xương phát ra tiếng gào thét kinh thiên động địa.
Trên trời, mây đen kéo đến, giữa đám mây mơ hồ lóe lên tia sét tím.
Hắc y quỷ biến sắc:
“Ngươi còn muốn làm gì?!”
Hắn gần như gào lên. Sơn quỷ cốt dù tùy thực lực người dùng mà phát huy sức mạnh. Chính hắn lúc còn sung mãn nhất cũng chưa từng tạo ra dị tượng như vậy!
Không chút do dự, hắn rút ra bản mạng gương đồng, tạo kết giới tím bao quanh thân. Thân ảnh hóa thành một làn khói đen, thoát đi trong tích tắc.
Ngay lúc hắn vừa rời chỗ cũ, một tia chớp tím đánh xuống — xuyên thủng mặt đất.
Bạch y thiếu niên nhướng mày, vỗ tay cười khẽ:
“Dù tốt thật.”
Sấm sét vang dội. Hắc y quỷ liên tục né tránh, nhưng chiếc gương đồng đã gần như kiệt quệ. Một đạo lôi điện đánh xuống làm gương nứt toác, vỡ vụn ngay trước mặt hắn.
Phụt!
Hắc y quỷ phun ra một ngụm máu đen, bước chân lảo đảo. Tia sét như rắn độc quấn lấy chân hắn, kéo lê cả người xuống. Tiếng thét thảm thiết vang vọng khắp quảng trường.
Không khí im bặt.
Chỉ còn tiếng sấm rền và âm thanh điện xé gió. Một vài quỷ hồn yếu bóng vía đã bị dọa ngất xỉu ngay tại chỗ, lập tức được hộ lý khiêng đi.
Những quỷ khác thì lạnh lùng nhìn cảnh tượng, có kẻ còn khạc nhổ:
“Đáng đời!”
Hắc y quỷ, tên thật là Lột Da Lao Quỷ, vốn nổi tiếng tàn ác. Chuyên bắt nữ quỷ xinh đẹp, lột da rút xương chế tạo pháp khí. Nay hắn chết trên đài, mọi người chỉ thấy… hả hê!
“Thang thang ——”
Tiếng chiêng trống vang lên. Từ đài cao vọng xuống tiếng quỷ thanh sắc bén:
“Trận 120, Liễu An Mộc thắng!”
“Tiếp chỉ Diêm Quân, người thắng — Nam Sơn Quỷ Tướng, Liễu An Mộc — được ngay lập tức hoàn dương!”
Dưới đài bùng nổ tiếng reo hò như sấm dậy. Vô số quỷ tay khẳng khiu vươn về phía lôi đài, nhìn thiếu niên như đang ngưỡng vọng thần linh.
Trên đài, Liễu An Mộc thu dù, nghiêng người đứng giữa, dáng vẻ thong dong. Những sơn tiêu gào rú xung quanh cũng lặng lẽ quay về dù.
Giữa trán cậu đột nhiên lóe sáng đỏ. Cậu đưa tay sờ giữa trán, cúi đầu nhìn tay mình — dần trở nên trong suốt. Trong nháy mắt, thân ảnh cậu biến mất khỏi địa phủ.
---
Cùng lúc đó, ở đài cao.
Thôi Phán Quan tựa vào ghế, áo dài đỏ thẫm thêu chỉ vàng rỉ sét. Y lẩm bẩm, lật một quyển Sổ Sinh Tử:
“Liễu An Mộc… cái tên dễ nhớ đấy.”
Trang giấy tự động lật tới, hiện ra tên cậu — chỉ có vài dòng ngắn ngủi ghi nguyên nhân tử vong.
“Ồ? Không sinh, không kiếp sau… Quái lạ. Chẳng lẽ là yêu quái tu thành nhân thân?”
---
Hiện thực - Dương gian
“...Theooo tin từ phóng viên hiện trường, hôm qua tại khu vực Sa Hồ phát hiện một vụ án phân xác nghiêm trọng…”
Mi mắt khẽ động. Liễu An Mộc cau mày, ngón tay co giật như sắp tỉnh dậy.
“Tam ca, dậy đi, đến giờ làm việc rồi!”
Vai bị vỗ mạnh, rồi lay lắc không ngừng. Liễu An Mộc hít sâu mấy hơi, khó khăn mở mắt.
Ánh đèn chói khiến mắt cậu mờ mịt. Chưa kịp nhìn rõ xung quanh, đã bị một lực mạnh kéo đứng dậy.
“6 giờ 30 sáng nhận báo án, trưa phóng viên đã tung ảnh lên mạng. Hiện tại vụ ‘phân xác ở Sa Hồ’ đang top 1 tìm kiếm! Triệu pháp y đã vào phòng khám nghiệm rồi. Chậm nữa là bị mắng chết đấy!”
Pháp y? Khám nghiệm?
Cậu hít thở nặng nề — cảm giác xa lạ. Hai năm không có hô hấp, giờ đây mỗi nhịp thở đều khô khốc như lần đầu sống lại.
Một tiếng hệ thống vang lên trong đầu:
“Đinh —— Ký chủ xin chào, Hệ thống hoàn dương trợ thủ đã kích hoạt... Đồng bộ ký ức... Ký chủ không cần thay đổi tính cách, vui lòng chờ ——”
Một dòng nước lạnh xộc vào hốc mắt, tầm nhìn dần rõ ràng.
Người giữ cậu là một thanh niên mặc áo thun đen, tóc ngắn, khuôn mặt rắn rỏi.
Thấy cậu nhìn, người nọ nghi ngờ hỏi:
“Sao thế tam ca? Mới ngủ dậy ngơ luôn à?”
Cùng lúc đó, một pop-up trong suốt hiện lên trước mắt Liễu An Mộc:
Tên: Trình Danh
Nghề nghiệp: Pháp y
Tuổi: 25
MBTI: ENFP – nhiệt tình, lạc quan, tăng động
Quan hệ: Từng là huynh đệ cùng ăn ngủ, nay là đồng nghiệp khổ bức
Tiểu trợ thủ bình luận: “Huynh đệ à, người ta yêu thương nhất, cuối cùng lại là người đâm ta đau nhất!”
Liễu An Mộc nhìn tên, rồi nhìn lại người trước mặt:
“Trình Danh? Pháp y?”
“Hết hồn! Tưởng anh mất trí thật!” Trình Danh thở phào, kéo cậu đi nhanh:
“Tử thi đưa vào rồi, còn nói gì nữa, đi thay đồ!”
Liễu An Mộc bị kéo lảo đảo. Vừa trọng sinh, cả thế giới xoay vòng trước mắt. Cậu cố gắng ổn định, nghe Trình Danh lải nhải:
“Đây, tài liệu! Nhìn nhanh đi, lát nữa Triệu pháp y hỏi tới thì đừng ú ớ nhé!”
Bên trong là tài liệu hiện trường: ba vali màu nâu, chứa đầy nội tạng trắng bệch như bị nấu chín. Không máu, không dấu vết, không hung khí.
“Tên này chắc chắn là kẻ tái phạm…” Trình Danh thở dài.
“ tôi biết không biết” Liễu An Mộc khẽ nói, “...nhưng người chết thì biết.”
“Ai cơ?” Trình Danh quay đầu lại.
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng tiêu độc mở ra, gió lạnh phả vào. Trong tiếng máy móc gầm rú, Liễu An Mộc khẽ nói:
“Còn có thể là ai — người chết, tất nhiên biết hung thủ là ai.”